Bạn đang đọc Tra Công Nhẹ Chút Đi! – Chương 2: Chứng Minh Tình Yêu Của Cậu Đi!
Giọng nói anh không âm sắc nhưng truyền tới tim tôi một nỗi rét lạnh, da đầu tôi tê rần, tôi bò dậy lụi cụi nhặt tranh vẽ và chì sáp bỏ lại vào hộp, mặc dù chúng chỉ là loại rẻ tiền nhưng tôi quý chúng còn hơn châu báu.
Ngay sau đó Thái Hoàng bước tới, tay tôi liền bị một lực mạnh ghìm chặt xuống sàn, chân phải giẫm lên tay tôi, chân trái lập tức thúc mạnh vào bụng tôi, gã này quả là biết cách đánh người mà.
Khánh Duy cúi xuống nhặt lấy bức vẽ đen trắng giữa mấy bức sặc sỡ sắc màu, đó là một gương mặt được vẽ bằng bút chì, dưới mái tóc bạch kim là chiếc cằm sắc lạnh, chiếc mũi cao thẳng tắp vô cùng thu hút, vừa nhìn liền đoán được đó là chân dung của Khải Đăng.
“Ghê tởm!” – Khánh Duy hung ác nhìn về phía tôi – “Gương mặt của Khải Đăng là thứ mày có thể tuỳ tiện vẽ sao, còn không biết mày sẽ làm gì với bức vẽ đó tiếp theo, thằng câm chết tiệt!”
Tôi lén lút nhìn về phía anh, liệu anh cũng thấy ghê tởm khi tôi vẽ anh không? Nhưng ánh mắt giấu trong bóng đêm kín kẽ không tìm được cảm xúc, anh không lên tiếng, cũng không phản ứng, tôi thấy thế mới liều lĩnh giằng ra, chạy về phía Khánh Duy đang đứng.
Tôi nắm lấy tay Khánh Duy rồi dùng hết sức lực buộc hắn mau chóng thả ra.
Khánh Duy nhanh chóng rụt tay kéo tôi chúi người về phía trước, khuỷu tay hắn không ngừng thúc mạnh xuống lưng tôi.
Mặc kệ đau đớn, lúc này tôi chỉ muốn đoạt được chân dung của anh, bức tranh này tôi vẽ vô cùng lâu, chuốt chì không biết bao nhiêu lần, mỗi một đường chì lướt lên đều chất chứa vô vàn cảm xúc, tranh tôi dốc lòng vẽ nên lại để hắn lấy ra trêu đùa sao?
Tôi hung hăng cắn lên tay Khánh Duy khiến hắn kêu lên đau điếng, thành công đoạt được bức chân dung từ tay hắn, tôi vội vã giấu kín vào trong áo như thể sợ họ đoạt đi trong gang tấc.
Thái Hoàng từ đằng sau quật ngã tôi xuống sàn, Khánh Duy điên tiết đạp mạnh lên bụng tôi mấy cú, vừa đá vừa mắng: “Con mẹ nó, mày dám cắn ông, xem ông chơi chết mày!”
Khánh Duy kéo tôi lên rồi lôi tôi xềnh xệch về phía hồ bơi, bởi vì ăn đau mà mắt tôi choáng váng nhìn gì cũng mơ hồ, chỉ nghe một tiếng “ào” vang lên rành rọt.
Thân thể tôi chìm trong hồ bơi, dòng nước lập tức vây lấy tứ chi, sức nước cuồn cuồn dữ dội chôn tôi xuống đáy hồ.
Tôi nhắm mắt nín thở, ngăn không cho thứ nước mặn chát tiếp tục đổ vào khoang họng.
Chân tôi cố gắng vẫy đạp trồi lên mặt nước, nhưng chưa để tay tôi vịn lấy thành hồ, một lực lớn đã nhấn tôi xuống dưới.
“Yêu Khải Đăng sao? Mày yêu Khải Đăng nhiều bao nhiêu? Đây là cơ hội cho mày chứng minh thứ tình yêu ghê tởm đó đấy!”
Trước lúc chìm xuống lần thứ hai, tai tôi vang lên âm thanh khủng bố của Khánh Duy, lần này đã cạn khí, tôi bất lực há miệng để nước hồ tràn vào, mũi tôi cay xè, họng khô khản, nước cứ thế trôi xuống bụng tôi.
“Ực ực.” Tôi nhắm mắt chới với, hai tay quờ quạng trên không trung hòng bắt lấy thứ gì đó, rồi một lực lớn kéo mạnh tôi trồi lên.
Vẫn là gương mặt hung ác của Khánh Duy, hắn trợn mắt nhìn tôi, ha ha cười nói:
“Thế nào? Đã biết cách chứng minh tình yêu chưa? Để ông chỉ cho mày chứng minh, yêu nhiều bao nhiêu uống nhiều bấy nhiêu!”
“Ha ha ha, uống tiếp đi, có chết cũng thành con ma no nước!”
Đám thanh niên tìm thấy trò vui mới liền ồ ạt kéo tới xung quanh hồ, vừa nhìn tôi uống nước vừa dùng điện thoại quay hình, có kẻ bạo gan còn cùng Khánh Duy nhận nước tôi mấy lần.
Thân thể tôi tiếp tục chìm trong nước, lồng ngực bị áp lực nước ép cho khó thở, tôi theo quán tính há miệng, nước lại ồ ạt trào xuống cổ họng, lần này nếm trong nước còn mang theo mùi vị gì đó, tạp nham hỗn độn thành một thứ quái đản tởm lợm.
“Ê ê đủ rồi, coi chừng nó chết thật, kéo nó lên đi!”
Lúc tôi được kéo lên, nhìn thấy bọn họ không ngừng vứt xuống bao nhiêu là rác rưởi, mấy tuýp sơn dầu của tôi cũng bị họ ngả ngớn bóp ra rải xuống.
Vàng, đỏ, xanh, tím, mặt hồ loang loáng như cầu vồng đẹp đẽ nhưng không ngừng rút cạn sức lực của tôi.
Khánh Duy kéo mặt tôi đặt lên bờ, hai gã thanh niên nhanh chóng cạy mở họng tôi ra, để hắn nhét vào mấy muỗng bánh kem.
“Happy birthday to you, happy birthday to dump, happy birthday to b*tch, go hell! Ha ha! Hạnh phúc đến khóc luôn rồi sao?”
Mặc kệ tôi vùng vẫy nhè ra nhưng bọn họ côn đồ bắt tôi nuốt xuống, tiếp đó là bao nhiêu nước ép, bia rượu đổ thẳng lên mặt tôi.
Mặc kệ chúng cay xè nồng cồn đến đâu, tôi không hề nhắm mắt trốn tránh, ngược lại còn trân trân nhìn về Khánh Duy.
“Tiếp tục nhấn xuống!” Khánh Duy khịt mũi nói lớn.
Thân thể tôi chìm trong hồ nước dần trở nên lạnh ngắt và tê bì, nhưng đến khi tôi nghĩ mình sắp chết, bọn chúng lại bỡn cợt kéo tôi lên, tôi há miệng vội vã hít thở, sau đó lại dễ dàng bị nhấn xuống.
Dẫu cho tôi lì lợm thế nào, trong tình huống này không khác gì một con chuột xụi lơ mặc cho họ hung ác nhận nước.
Cứ thế cứ thế, cái bụng đói meo của tôi dần nhồi đầy bánh kem và nước dơ bẩn, tai tôi chứa đầy những âm thanh ác độc đến ù đi, trái tim chằng chịt cũng đầy thêm những vết thương mới.
Vậy mà tôi lại không chết, tôi vẫn sống sờ sờ cảm nhận những gì đang hiện hữu xung quanh.
Trời đêm đặc quánh, gió lạnh căm căm, lòng người bạc ác, tôi mơ hồ nhìn thấy ánh sáng phía trước, tinh khôi rạng rỡ, tôi vươn tay muốn bắt lấy, sức cùng lực kiệt không ngừng lao tới.
“Đủ rồi! Buổi tiệc kết thúc tại đây, ai về nhà nấy đi.”
Ánh sáng rạng rỡ ấy, là anh đang bắt lấy tay tôi kéo tôi lên bờ..