Bạn đang đọc Tra Công Nhẹ Chút Đi! – Chương 19: Biệt Thự Bỏ Hoang 4
Anh nhìn tôi, ánh mắt vẫn kín kẽ không để tôi nhìn được bất kỳ cảm xúc nào.
Tôi chợt nhớ có lần anh hung dữ hỏi tôi:
“Yếu đuối như vậy, đáng thương như vậy, là muốn cho ai nhìn?”
Tôi mãi mãi không thể trả lời được là muốn cho ai nhìn.
Cho người muốn tôi chết nhất nhìn sao? Cho mấy người hả hê nhìn tôi đau đớn nhìn sao?
Tôi chỉ có thể đứng chết trân tại đó, dường như linh hồn đã bị rút khỏi thể xác khi nhìn thấy ánh mắt nóng nảy của anh lướt sang chỗ khác, anh lại tiếp tục sôi nổi nói cười với những người xung quanh.
“Một con khỉ muốn làm trò thôi mà, mọi người nhìn nó làm gì cơ chứ, tiếp tục cuộc vui đi nào!” Thái Hoàng ngồi ở bên trái bàn nói xong cũng tiếp tục nâng ly uống rượu.
Khánh Duy vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt khủng bố, sau cùng cũng học theo hai người nốc cạn ly rượu rồi tiếp tục chuyện đang dở dang khi nãy.
Tôi lại thấy bàn tay trắng nõn thon dài của hắn không ngừng di chuyển từ đùi lên lồng ngực của anh rồi chậm rãi cởi ra từng khuy áo.
1,
2,
3,
Khánh Duy mỉa mai cười tôi, tay tiếp tục luồn vào lồng ngực màu mật ong rồi không ngừng ve vuốt, hắn lúc này đã ngồi trên đùi của anh, bên dưới uyển chuyển đong đưa qua lại.
Anh cũng không ngăn cản, tay trái đặt trên ghế thuận theo trò vui luồn từ vạt áo lên đến ngực trái của Khánh Duy rồi không ngừng nắn bóp.
Khánh Duy cười càng thêm ngọt ngào, ly rượu trên tay lảo đảo đổ xuống ngực áo của anh một màu đỏ chói mắt, rượu không ngừng lan khắp lồng ngực khiến khối cơ lượn sóng ngày càng rõ nét trước mắt quần chúng đang vây quanh.
Khánh Duy nhìn thấy anh không tỏ vẻ khó chịu, cũng ngang nhiên xoay người liếm khe khẽ lên đó, hỏi nhỏ:
“Lỡ tay đổ rượu, em xin lỗi nha, có thể đền bù anh bằng cách làm sạch như thế này không hả?”
Anh uống tiếp một ngụm rượu, ánh mắt vô tình lướt qua tôi sự rét lạnh vô bờ, anh không từ chối mà tiếp tục siết mạnh lấy cái eo đang hư hỏng uốn éo của Khánh Duy.
Hiển nhiên là anh đồng ý.
“Biz Bizzzz Tới luôn hai đứa, thuyền này tao đẩy!”
“Dô, hôn đê hôn đê hôn đê!”
Mấy người xung quanh không những ái ngại mà còn phấn khích hò reo không ngớt.
Sống chung với Khải Đăng, tôi cũng dần rõ ràng giới tính của bọn họ, tuy họ luôn đánh tôi chửi tôi ghê tởm nhưng chỉ bởi vì tôi bẩn thỉu đeo bám theo anh.
Chứ bản chất của bọn họ vốn dĩ lăng nhăng buông thả, trai gái đều không chối từ, hay còn gọi là song tính luyến.
Rõ ràng song tính không sao cả, nhưng tôi vô cùng ác cảm với trò chơi thay người yêu như thay áo của họ, đôi khi còn chơi ba chơi bốn cực kỳ đốn mạt.
Nhưng anh thì khác, mấy năm qua anh chỉ ở bên tôi, không phải tôi tự hào có thể dụ dỗ hút khô anh gì gì đó, mà vốn dĩ anh có bệnh sạch sẽ, nếu như năm ấy tôi không lên giường với anh thì có khi anh vẫn giữ gìn thân xác rồi tiếp tục theo đuổi anh hai tôi không chừng.
Tuy có chút ngốc nhưng vẫn tinh khôi sáng rỡ như từ lần đầu tôi gặp gỡ.
Rõ ràng là vậy, nhưng bây giờ anh đang ở trước mặt tôi trêu ghẹo Khánh Duy.
Mà Khánh Duy càng sung sướng hơn bất cứ ai, hắn ngồi dậy nhấc tay đẩy anh ngã lên ghế, Khánh Duy nhanh chóng cởi áo sơ mi ném lên bàn, thân người trắng nõn săn chắc đổ lên người anh rồi không ngừng chuyển động cơ thể.
Nhưng tầm mắt thoáng chốc tối lại khiến tôi có chút nhộn nhạo muốn nôn vì không quen với thay đổi ánh sáng đột ngột.
Tất cả dải đèn sáng trưng xung quanh lập tức đổi sang màu xanh đỏ mờ ảo.
Âm nhạc đinh tai nhức óc xập xình vang lên mạnh mẽ đập vào màng nhĩ của tôi.
Căn phòng tối ám tràn ngập mùi ái muội quyến rũ người rơi vào sự thác loạn điên cuồng.
Tôi đứng đó tay chân lóng ngóng, bịt tai hay bịt mắt, tất cả đều vô dụng, chỉ có thể mặc cho những tiếng rên nam nữ trôi vào tai tôi bắt tôi nghe bằng hết.
Căn phòng thoáng chốc chìm trong mùi xác thịt ghê tởm.
Tôi không biết chạy đi đâu, ánh mắt quáng gà vẫn còn vì ánh sáng mờ ảo mà nhức đầu không thôi.
Hơi thở tình d*c tập thể lượn lờ quanh người tôi, thỉnh thoảng tôi còn nghe được họ rít lên thứ âm thanh mê mẩn, nói nhăng nói cuội gì đó.
Đến khi có thể nhìn loáng thoáng tôi càng hận chính mình sao không đuôi luôn đi, khắp nơi là quần áo nam nữ lẫn lộn vứt bừa bãi lên bàn lên sàn nhà, họ đè nhau lên tường, đẩy nhau lên bàn, xô nhau xuống sàn rồi điên cuồng quấn lấy nhau.
Càng kinh khủng hơn là, gần bên cạnh tôi là hai người đang cùng nhau hít lấy hít để tờ giấy vàng được hơ trên bật lửa, dám hít cả mai thuý, mấy người này quả là cái gì cũng dám chơi.
Gáy và lưng tôi không ngừng rịn ra mồ hôi càng khiến cho vết thương hồi sáng thêm đau rát, tôi vội vã lấy tay che miệng ngậm chặt tiếng rên đau, chỉ có thể khẽ khàng lùi bước tránh xa hai người đó.
Trong lúc ngập tràn trong sợ hãi, tôi vô tình chạm vào một lồng ngực rắn rỏi của đàn ông khiến tôi hoảng hốt xoay người, nhưng rất nhanh tôi liền bị gã khoá chặt trong lòng, hơi thở trầm đục phả lên gáy khiến tôi nổi da gà.
Buông tôi ra!
Tôi ú ớ gào lên nhưng lập tức bị nhấn chìm trong thứ âm nhạc xập xình hoang dã kia.
Bọn họ vẫn đang say sưa thác loạn, và tôi cũng sắp sửa bị lôi kéo vào địa ngục tội lỗi ấy.
Không!.