Bạn đang đọc Tra Công Nhẹ Chút Đi! – Chương 17: Biệt Thự Bỏ Hoang 2
“Á!”
Gót giày giẫm mạnh lên mu bàn tay, tôi đau điếng bật lên một tiếng thét dài, nước mắt vì đau cũng sắp tràn ra ngoài.
Đừng! Đừng giẫm nát tay tôi mà!
Tôi hoảng loạn gập người ngồi dậy, cố sức vùng vẫy muốn rút tay khỏi đế giày của Khánh Duy, nhưng hắn không hề muốn buông tha, đế giày dùng một lực mạnh ép chặt lòng bàn tay tôi xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Đầu ngón tay nối liền quả tim, hắn càng giẫm mạnh lồng ngực tôi cũng nhói lên khôn cùng.
Tôi cố gắng dùng chân đánh mạnh vào chân trụ của hắn, có lẽ bởi vì hắn cược sống mà tôi cược chết, sự hung dữ của tôi khiến hắn không chịu nỗi phải nhấc chân lên.
Mặc kệ hắn muốn làm gì tiếp theo, tôi lập tức trở mình nằm sấp trên đất, hai bàn tay được tôi giấu kỹ trong lòng, tôi dùng tất cả thân thể tôi che giấu đôi bàn tay đang đau rã rời, thầm thở phào chưa có gì nghiêm trọng xảy ra.
Có trời mới biết tôi yêu quý hai bàn tay của mình nhường nào! Dẫu cho họ đánh đập hành hạ tôi thế nào cũng được, cùng lắm là tôi chết đi, lòng tôi không những không sợ hãi mà còn cảm thấy được cứu rỗi, nhưng tuyệt nhiên đừng động đến hai tay của tôi.
Tôi ngước lên vừa ú ớ kêu la vừa cố gắng lắc đầu nguầy nguậy.
Tay tôi không thể bị giẫm nát!
Làm ơn đi! Xin đừng cướp lấy đôi tay tôi!
Tôi không dám chìa tay ra hiệu với bọn chúng, chỉ có thể thông qua tiếng ú ớ bất lực cùng biểu cảm đau đớn trên gương mặt cầu xin họ đừng xử ác với tôi như vậy.
Bởi vì tôi quý đôi tay còn hơn sinh mạng mình!
Nếu mất đi chúng, tôi biết làm cách nào để kết nối với thế giới này, làm cách nào để vẽ những hình ảnh ngộ nghĩnh ngoài những nỗi nhớ anh dai dẳng?
Thà mấy người lấy mạng tôi còn hơn!
Đám người xung quanh như bị hàng loạt hành động điên cuồng của tôi doạ sợ, Khánh Duy vẫn đứng đó chưa hề nguôi ngoai, ngay lúc hắn vừa định xông tới tôi thì Thái Hoàng liền ngăn lại: “Đủ rồi! Đến giờ đi chuẩn bị party tối nay rồi, việc đó quan trọng hơn.”
“Thằng khốn này mày giả điên giả dại tưởng tao sợ mày chắc?” Chân Khánh Duy chuyển hướng đạp mấy cú lên vai và lưng tôi, sau đó xoay lại nói với đám người đó: “Hên cho mày là tao chơi chán rồi.
Đi thôi tụi bây! Dù gì hôm nay vẫn còn party quan trọng chờ chúng ta!”
“Húuu! Đi nào tụi bây~”
Đám người đó vỗ tay rồi ngả ngớn huýt sáo một tràng dài mới phách lối rời đi, cửa phòng lập tức bị khoá kín, tôi nghe tiếng bước chân xa dần xa dần, cả căn phòng ngập tràn trong màu đen đặc quánh.
Tôi cố gắng ngồi dậy, mò mẫm đi tới góc tường rồi thả người trượt xuống, căn phòng kín bưng nhưng không có điều hoà nên hơi rét từ sàn nhà lạnh lẽo không ngừng thốc lên người tôi.
Tôi ngồi co ro một góc để bóng đêm lặng lẽ nuốt chửng tôi trong sự hoảng sợ không biết điều gì ở đằng trước.
Và tôi chỉ có thể nhịn đau chờ vết thương tàm tạm khép vảy, chậm rãi tiêu hoá uất ức trong lòng.
Nhưng bỗng dưng đầu tôi loé lên một suy nghĩ lạ lùng, tại sao bọn họ kéo tôi tới đây để đánh tôi, lẽ nào là anh đã xảy ra chuyện gì xấu hay sao? Nhưng rõ ràng lúc tôi ở đó, vết thương vẫn đang hồi phục tốt cơ mà, chính cha tôi cũng nói không có chuyện gì nghiêm trọng.
Nếu không có chuyện gì, cho dù để thoả mãn thú tính hay để xả giận, bọn họ đánh tôi một hồi rồi sẽ thả tôi đi như những lần trước, lý gì lại nhốt tôi ở đây như thế?
Chẳng lẽ trong quá trình điều trị vết thương xảy ra bất trắc gì hay sao?
Trong lúc tôi đang hoảng loạn lo nghĩ, tôi bất chợt nghe được vài tiếng bước chân đi về phía cửa phòng rồi dừng lại, có ai ở ngoài đó sao? Bọn họ vẫn chưa rời đi?
Tôi lập tức gắng sức gào thét bằng tất cả sức lực, đến mức cổ họng tôi hằn lên cả gân xanh.
Mau chóng thả tôi ra đi! Thả tôi ra!
Tôi muốn gặp bọn họ, hỏi thăm họ về tình hình của anh.
Nhưng mặc cho tôi kêu la khản giọng thế nào cũng không có bất cứ tiếng ai đáp lại, ngoài những âm thanh ú ớ ghê tởm vọng trong không khí dội ngược vào tai tôi.
Tôi vẫn ngồi co ro ở đó thật lâu, lâu đến mức tôi không biết thời gian đã trôi qua bao lâu rồi.
Tôi chỉ biết mỗi khi giật người tỉnh giấc, tôi vẫn chỉ thấy bóng đêm u ám, sau đó tôi lại tiếp tục kêu la đến khi mệt mỏi lại từ từ thiếp đi.
Lặp lại nhiều lần như thế, đến mức bản thân tôi sinh ra ảo giác, tôi vậy mà có thể nghe thấy tiếng cười nói huyên thuyên.
Rõ ràng anh đang tĩnh dưỡng ở bệnh viện, vậy mà tôi cũng có thể nghe thấy tiếng nói của anh, kiêu ngạo và sôi nổi như xưa.
Tôi chậm rãi mở mắt, hai mắt tôi bị choáng ngợp bởi đèn điện sáng trưng.
Nhưng bởi vì ở lâu trong bóng tối khiến mắt tôi đỏ rát, tôi theo quán tình nhắm ngay mắt lại, đến khi ánh mắt đã có thể thích nghi với ánh sáng.
Tôi liền nhìn thấy hình dáng anh đang bước vào.
Anh ơi….