Bạn đang đọc Tra Công Nhẹ Chút Đi! – Chương 11: Chăm Sóc Anh
Tôi không biết mình đã rời khỏi đó như thế nào, chỉ biết rằng tôi cứ chạy mãi chạy mãi, dẫu cho va phải người nào cũng không hề quay lại mà vẫn mải miết chạy.
Đèn đường nối đuôi nhau thắp lên dải sáng vàng trong đêm, vì đang giờ tan làm nên người qua lại đông như mắc cửi.
“Á! Mù sao hả, đường rộng như thế lại đâm vào tôi!”
“Nè, bất lịch sự vừa thôi, tông vào người khác cũng không biết xin lỗi sao?”
Hình như tôi lại va phải ai đó rồi, hình như họ đang cáu và mắng chửi tôi, nhưng ai quan tâm chứ, tôi thực sự muốn kiếm chuyện với mấy người đấy!
Tôi bị họ túm lấy cổ áo, nhưng khi họ nhìn thấy gương mặt ướt nhoè như cá chép, mùi máu tanh còn thi thoảng bốc lên cùng với chi chít dấu xanh tím thì vội vã bỏ tôi xuống.
Người đó vội rảo bước bỏ đi thật xa, sau cùng vẫn còn tức giận nên quay lại mắng mỏ:
“Đồ thần kinh!”
Tôi cứ ngây ngốc chạy như thế, rồi dùng số tiền còn sót lại để bắt thêm mấy chuyến xe buýt, vốn dĩ muốn trốn đi thật xa, sau cùng lại về đến trước nhà.
Cái đồ nhát cáy này!
Cuối cùng lại chọn cách chui vào vỏ ốc trốn tránh hiện tại sao!
Tôi thấy mình thật thảm hại, nơi đây còn không phải là nhà, vỏ ốc này là tôi nham hiểm cướp lấy từ người khác!
Thật đúng là con người trơ trẽn!
Căn phòng tối tăm đặc quánh, tôi cũng không thèm mở đèn, cả người như bị rút cạn sinh lực chỉ có thể ngã lên sopha.
Bóng đêm lại vây lấy tôi, dẫu cho tôi mở mắt bao lần vẫn không thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì, không khí càng lúc càng lạnh lẽo, nơi nơi đều tối đen, tôi chỉ có thể trân trân mắt nhìn phía trên, lắng nghe tiếng thở nặng nề thầm biết rằng bản thân đang tồn tại.
Đến lúc tôi giật mình tỉnh lại, xung quanh vẫn tối đen như mực, tôi mò mẫm tìm tới công tắc đèn.
Gian phòng lập tức sáng lên, ánh sáng trắng từ đèn huỳnh quang khiến tôi cảm thấy tỉnh táo hơn, tôi ngước nhìn đồng hồ, bây giờ đã là 9 giờ đêm rồi.
Mặc dù khi nãy tôi có nhắn tin địa chỉ bệnh viện và tình hình của anh cho mấy người vệ sĩ, hoặc có lẽ cha tôi đã thông báo cho người nhà của anh rồi.
Nhưng tôi vẫn không thể yên tâm, không biết anh đã tỉnh lại hay chưa, có đói bụng hay không?
Vừa nghĩ đến anh thức dậy không thấy ai bên cạnh, tim tôi bỗng cảm thấy xót xa.
Tôi lập tức chạy lên phòng tắm rửa sạch dơ bẩn cả ngày hôm nay, lúc bước ra vì gấp gáp mà suýt thì té nhào lên bậc cửa, tôi mặc kệ chạy xuống phòng bếp xem có thể nấu được thứ gì không.
Thế nhưng tủ lạnh trống trơn, cháo ban sáng chỉ còn một ít, còn có mùi chua chua thi thoảng bốc lên.
Tôi lè lưỡi, ấm ức cho anh rồi, tôi chỉ có thể nấu một nồi cháo trắng, chờ cho cháo mềm mới cho vào hai cái trứng gà cùng một ít hành lá.
Tôi lên phòng anh lấy một ít quần áo ở nhà và đồ vệ sinh cá nhân anh thường dùng cho vào tui xách, mọi thứ đã xong, tôi mới cầm bình cháo đón xe đến bệnh viện.
Lúc đến được bệnh viện đã hơn mười giờ tối, giờ này chắc cha tôi cũng trở về nhà rồi.
Sảnh khách sáng trưng nhưng thưa thớt bóng người, tôi đánh liều đi đến bàn tiếp tân xuất trình giấy tờ để thăm nuôi.
“Bệnh nhân Cao Khải Đăng đã phẫu thuật thành công, hiện đang nằm hồi sức ở phòng VV.61.
Cậu đến tầng 6, rẽ phải đi một chút là sẽ thấy.”
Tôi gật đầu cảm ơn cô ấy rồi vội vã xách đồ đạc đi về phía thang máy.
Đợi đến khi tôi vào phòng đã nhìn thấy anh đang ngủ trên giường trắng tinh tươm.
Hai vệ sĩ đang ngồi trông nom nhìn thấy tôi cũng không cản lại, tuy không chấp nhận nhưng họ đã quá quen với sự tồn tại của tôi từ mấy năm nay.
Tôi gật đầu chào họ, chưa kịp hỏi anh đã ăn gì chưa thì hai người đã đứng dậy đi một mạch về phía hành lang ở xa xa đằng kia, dường như là muốn hút thuốc.
Tôi ngồi xuống bên cạnh anh, vết thương đã được khâu xong và cố định bằng mấy băng vải quấn quanh bụng anh.
Phía trên cao là bình nước biển đang tí tách truyền xuống tay anh, mùi sát trùng lùa vào khoang mũi khiến tôi cảm thấy hơi chút khó chịu.
Tôi đặt cháo lên trên kệ rồi thất thần nhìn anh.
Trông anh ngủ chẳng giống bệnh nhân một chút nào, tay dọc chân ngang thành tư thế chiến binh như trẻ con ngái ngủ, tôi đi tới nhẹ nhàng đẩy tay chân anh thẳng lại rồi kéo mền đắp kín người anh.
Thế rồi cũng không biết phải làm gì nữa, tôi kéo ghế sát lại gần anh rồi say mê ngắm nhìn anh đang ngủ.
Cho dù là lúc đang nằm, cả người anh vẫn toát lên phong thái đế vương, lấp lánh sự kiêu hãnh ngông cuồng, nhưng không còn vẻ căm giận cáu bẳn nữa.
Hoặc có lẽ những cảm xúc đó chưa từng tồn tại, chúng chỉ xuất hiện khi có tôi bên cạnh mà thôi.
Nhiều lần tôi tự hỏi, nếu quay về ba năm trước tôi vẫn sẽ ngu ngốc làm điều đó chứ? Sẽ vấy bẩn anh, sẽ khiến anh hai bỏ đi không rõ sống chết? Tôi nghĩ mãi nghĩ mãi, tránh không được chua xót tự trào, tôi từ nhỏ đã si mê anh, chỉ nhiều không ít, cho dù bây giờ anh hận tôi đến chết tôi cũng chỉ có thể si mê anh.
Trước mê là si, lúc bắt đầu đã là ngu ngốc, còn có đường quay lại vãn hồi sao?
Nghĩ đến tận cùng, lại quên mất ba năm trước không hoàn toàn là lỗi của tôi, dường như sống dưới sự chỉ trích đổ vấy của tất cả mọi người, tôi cũng lầm tưởng bản thân mình là kẻ tội đồ duy nhất.
Nếu không phải tôi nhìn thấy anh thất thần quay đầu rồi điên cuồng uống rượu, nếu không phải là anh bắt đầu trước…
Đau đầu quá đi thôi! Thật là mệt mỏi! Tôi không muốn nghĩ nữa…
Mắt tôi cứ díu chặt vào nhau, ánh sáng vẫn còn đó lấp lánh tinh khôi, tôi ngã người lên giường như thể muốn ôm chặt ánh sáng đó…
Trong mơ tôi thấy mình vẫn là đứa trẻ, đằng sau có mẹ có cha, phía trước có anh hai và anh, còn có Khánh Duy và Thái Hoàng nữa… Cha mẹ thì bận rộn suốt ngày, tôi chỉ có thể lon ton làm cái đuôi nhỏ chạy theo bốn anh ấy, nhặt bóng bay khỏi sân, làm tượng gỗ để phóng phi tiêu… Vui biết bao nhiêu!
Anh đi tới hỏi rằng tôi đang vẽ sao? Ngộ nghĩnh như vậy, vẽ thêm nhiều một chút! Tôi gật đầu cười roi rói, tôi đã vẽ rất nhiều đồ chơi anh cầm đến, vẽ những món anh thích, liều lĩnh vẽ hình dáng anh, nhưng nụ cười chợt thay đổi bằng sự nhăn nhó, anh cáu bẳn đập mạnh lên đầu tôi.
A! Đau quá! Đừng đập nữa đầu tôi bẹp mất thôi!
Tôi giật mình mở mắt, mơ màng nhìn thấy anh đang lay mạnh vai tôi.
“Nè, chăm bệnh mà cậu ngủ như chết là sao? Tôi cần đi vệ sinh! Mau lên!”
Tôi chớp mắt mấy cái, nửa tỉnh nửa mê vội vã chạy quanh quẩn tìm cái bô đem tới cho anh.
Anh hất mạnh tay tôi khiến cái bô rớt xuống sàn vang lên tiếng “lốp cốp”: “Thằng nhóc này! Tôi còn chưa tàn phế đâu! Cậu mau chóng tới đây đỡ tôi đến phòng vệ sinh!”.