Đọc truyện Tra Công Muốn Tái Hôn Với Tôi – Chương 20: Phiên ngoại về Tần Duệ Lâm 2
Hạ Hi chết khiến cho Tần Duệ Lâm rơi vào trạng thai tuyệt vọng, hắn hầu như phong bế giao lưu với bên ngoài, cả ngày chìm trong ảo giác vô tận, hắn như trở thành một con người khác, cả ngày say bí tỉ không biết sáng chiều. Cha Tần vì hắn mời không biết bao nhiêu bác sĩ tâm lí, thậm chí còn có ý định đem Tần Duệ Lâm ném vào trong bệnh viện.
Nhưng sau đoạn thời gian kia, Tần Duệ Lâm bắt đầu chuyển biến tốt đẹp hơn, hắn không hề chạy đến quán bar uống rượu nữa, cũng không tiếp tục điên điên khùng khùng gọi tên Hạ Hi, dường như hắn đã quên mất sự tồn tại của Hạ Hi, hắn không hề nhắc đến cậu, lại càng không tiếp tục liều mạng tìm kiếm tung tích Hạ Hi.
Cha Tần hết sức vui mừng, ông cùng Tần Duệ Lâm nghiêm chỉnh đến Bách Ân Lệ Nhã, nhưng mà cổ phần công ty đã bị Tần Vũ Hoan cùng Quý Tân cướp đi 40%, trong tay Tần Duệ Lâm cùng cha Tần cũng chỉ có 40%, thế lực hai cổ đông lớn đang ngang nhau. Mặt khác các cổ đông nhỏ lại nhìn chằm chằm vào đó, trong mắt nhiều người Bách Ân Lệ Nhã là một món thịt béo bở, đây là nhãn hiệu nổi tiếng quốc tế nghiễm nhiên trở thành biểu tượng của sự quyền quý, mà có được Bách Ân Lệ Nhã là tương đương với nắm trong tay địa vị cùng vô vàn phú quý.
Tần Duệ Lâm xuất hiện khiến cho lòng người đang rối loạn của Bách Ân Lệ Nhã yên ổn trở lại, hắn không khiến mọi người thất vọng chút nào, luận về mưu mô thủ đoạn, mười người như Tần Vũ Hoan cũng chưa chắc đã vượt qua được Tần Duệ Lâm, hắn giải quyết dứt khoát, đầu tiên là quét sạch đám người đi cửa sau vào Bách Ân Lệ Nhã, sau đó liền thêm người tài vào những vị trí quan trọng, ở điểm này cho dù Tần Duệ Lâm đang mất thế đứng, nhưng lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo.
Tần Vũ Hoan rốt cuộc hoảng sợ, cô ta luận thế nào cũng không ngờ được Tần Duệ Lâm lại đột nhiên vực dậy nổi, không phải nói sắp điên rồi à? Sao lại chẳng có chút dấu hiệu nào?
Lúc Tần Duệ Lâm gặp lại Tần Vũ Hoan, cô ta đã không còn dáng dấp hăng hái nữa, Tần Duệ Lâm nhớ đến chuyện Tần Vũ Hoan nói sẽ khiến mình phải rời khỏi Bách Ân Lệ Nhã, đứa em gái hắn đối xử tử tế hết lòng, sao có thể làm ra những hành vi phản bội hắn như vậy.
Hắn hỏi Tần Vũ Hoan: “Rốt cuộc đến bao giờ cô mới bắt đầu kế hoạch?”
Tần Vũ Hoan mặc một cái váy dài tinh xảo sa hoa, trên vải trắng được điểm xuyết những cánh hoa thêu thủ công, dù cô ta đã trang điểm đậm nhưng vẫn không thể che đi vẻ mệt mỏi trên mặt. Cô ta ngồi đối diện Tần Duệ Lâm, ánh mắt ngoan lệ, không hề sợ hãi mà lạnh nhạt nói: “Rất sớm, sớm đến mức anh không thể tưởng tượng nổi.”
“Cô rất muốn chiếm Bách Ân Lệ Nhã sao? Cô nghĩ chỉ bằng cô mà có khả năng chiếm trọn nó sao?”
Tần Vũ Hoan cả giận nói: “Đương nhiên là có thể! Tần Duệ Lâm anh luôn luôn tự cho mình là đúng, như vĩnh viễn chỉ có anh mới có thể bố thí cho người khác, tôi có điểm nào không bằng anh? Bởi vì trong Tần gia mẹ tôi tầm thường hơn mẹ anh? Tôi không tin! Tôi muốn cướp lấy những thứ của anh, Bách Ân Lệ Nhã cũng không phải của riêng anh, Tần Cao Chấn dựa vào cái gì mà lại bất công như vây?”
“Dựa vào cái gì… ” Giọng của Tần Duệ Lâm rất thấp, nhưng khí thế lại khinh người nói: “Chỉ bằng tôi năm mười lăm tuổi đã bắt đầu quản lí Bách Ân Lệ Nhã, mà trong thời gian tôi quản lí, Bách Ân Lệ Nhã từ một nhãn hiệu loại hai trở thành một thương hiệu nổi tiếng quốc tế, tôi mang đến cho Bách Ân Lệ Nhã có giá trị lớn hơn nữa, mà cô thì sao? Nắm được cổ phần công ty là bản lĩnh của cô, nhưng Tần Vũ Hoan, loại thủ đoạn này của cô thật khiến người khác phải khinh thường, hơn nữa nếu đặt lên mặt bàn, chỉ bằng chuyện này, cô đã không đủ tư cách tiếp nhận Bách Ân Lệ Nhã.”
“Đây là điểm mà tôi ghét nhất ở anh, Tần Duệ Lâm, anh nói về tôi không đúng chút nào, tôi còn hận anh bởi vì tất cả mọi người đều so sánh tôi với anh, cho rằng mẹ anh nhân phẩm tốt cao thượng nhưng tiếc rằng lại chết quá sớm, mà mẹ của tôi lại trở thành người thứ ba xen vào. Không ai coi tôi là con cái của Tần gia, tôi bị bắt nạt, bị gọi là đứa con hoang, còn anh thì thanh thản hưởng thụ hư vinh là Thiếu gia Tần gia. Khi đó tôi nghĩ, nhất định phải hung hăng đạp anh ngã xuống, suốt đời vạn kiếp bất phục, tôi muốn chứng minh cho bọn họ Tần Duệ Lâm anh chỉ là một kẻ thất bại, còn Tần Vũ Hoan tôi mới là người bọn họ cần nịnh nọt nghe theo!”
“Đây là mục đích của cô sao? Dùng Bách Ân Lệ Nhã để thỏa mãn lòng hư vinh của mình?”
Vẻ mặt Tần Vũ Hoan lạnh nhạt.
Tần Duệ Lâm lại nói: “Còn Quý Tân nữa? Cô cam tâm chịu chia sẻ Bách Ân Lệ Nhã cùng y?”
“Không.” Mặt Tần Vũ Hoan không chút thay đôi nói: “Y chỉ là một con cờ của tôi, chỉ dùng một chút, có tư cách gì để cùng tôi quản lí Bách Ân Lệ Nhã.”
“Nhưng cô đã thua.”
Tần Vũ Hoan đột nhiên đứng dậy, cô ta nổi giận đùng đùng rời đi, chưa đi được bao xa liền dừng chân, cô quay đầu lại lạnh lùng nhìn Tần Duệ Lâm, âm lãnh nói: “Đừng nói quá sớm thế, chưa đến phút cuối, ai cũng có thể trở thành người thắng cuộc.”
Tất cả mọi người đều cho rằng Bách Ân Lệ Nhã đã hồi sinh, nhưng ngay thời điểm mấu chốt nhất, Tần Duệ Lâm lại một lần nữa rơi vào vực sâu mênh mông, hắn đã trải qua một thời gian căng thẳng như dây cung chợt bị người kéo đứt, không thể gắn lại.
Kỳ thực từ trước đến giờ Tần duệ Lâm vẫn chưa từng sống tốt hơn, hắn bắt buộc phải phân thành hai nhân cách, ban ngày ngụy trang thành chính mình lúc bình thường, mà về đến nhà…
Hắn lại huyễn tưởng mình vẫn còn đang sống chung với Hạ Hi.
Cho đến ngày đó, có người xông vào biệt thự của hắn, lúc ấy hắn đang tắm còn Hạ Hi thì ngồi ở trên giường, hắn vừa tắm vừa nghĩ lát nữa sẽ thân mật với Hạ Hi một phen, trong phòng tắm hơi nước bốc lên mù mịt che khất tầm nhìn. Hắn càng nghĩ càng chờ mong, nhịn không được nở nụ cười si ngốc, nếu như Hạ Hi cư xử như mọi khi thì thật là tốt, chẳng qua bây giờ Hạ Hi không thích nói chuyện hơn nữa càng không thích ra khỏi nhà. Tần Duệ Lâm làm tất cả mọi chuyện cho Hạ Hi, thậm chí chuyện gia đình cũng ôm đồm một khối, hiện tại hắn cái gì cũng không để ý, chỉ cần Hạ Hi ở bên cạnh hắn như bây giờ, hắn phải nỗ lực nhiều hơn cũng đáng giá.
Nhưng Tần Duệ Lâm cũng hiểu được tính tình quá mức quái gở của Hạ Hi, có thời gian lại khuyên nhủ cậu một chút, chí ít cũng có thể ra khỏi nhà đi ăn một bữa cơm, hắn nghĩ đến việc có thể cầm tay Hạ Hi bước đi dưới ánh nắng mặt trời, từ đáy lòng hiện lên dòng nước ấm áp.
Trước đây Tần Duệ Lâm không biết cái gì là yêu, thậm chí từng khiến Hạ Hi chịu loại tổn thương không có cách nào để bù đắp, gần đây hắn thường xuyên gặp ác mộng, mơ thấy Hạ Hi lần lượt chất vấn mình, tại sao lại nhẫn tâm làm tổn thương cậu như vậy, lẽ nào cần phải chờ đến khi cậu chết rồi hắn mới có thể thích cậu một chút sao?
Tần Duệ Lâm nửa đêm bị ác mộng làm cho tỉnh giấc, trước tiên hắn sẽ tìm Hạ Hi, đến khi ôm người vào trong lòng, sợ hãi trong nội tâm hắn mới thoáng bình phục, hắn vô số lần cảm thấy mình may mắn gặp được Hạ Hi, còn có thể ở bên nhau lâu như vậy, có thể có được Hạ Hi, cả đời này hắn không cần cầu mong gì nữa.
Hắn nghĩ đến cuộc sống mai sau của cả hai, chờ qua một thời gian nữa hắn sẽ đem Tần Thần đến, sau đó còn có thể nuôi một con chó do chính Hạ Hi lựa chọn, hắn phải đoạt lại Bách Ân Lệ Nhã, chờ Tần Thần có khả năng tiếp quản nó, hắn sẽ đưa Hạ Hi đi du lịch khắp thế giới, chỉ hai người bọn họ thôi. Hắn hầu như đã tưởng tượng đến hình ảnh khi đó, hắn và Hạ Hi sẽ cùng nhau tản bộ bên bờ biển, cùng nhau nằm trên ghế nằm ở bãi cát, cùng trò chuyện với bạn gái Tần Thần, cùng nhau nghĩ đến cuộc sống lúc về già.
Hắn đang chìm đắm trong ảo tưởng ngọt ngào, lại đột nhiên nghe được tiếng gọi ầm ĩ dưới dầu, Tần Duệ Lâm nín thở lắng nghe, rất nhanh liền nhận ra được giọng nói của Quý Tân, nhưng y lại gọi Hạ Hi. Trong phút giây kia bản năng Tần Duệ Lâm nhận ra được sự nguy hiểm, hắn vừa nhanh chóng gột rửa bọt biển trên người, vừa la lớn: “A Hi, em ngàn vạn lần không được xuống lầu, chờ anh trở lại xử lí! A Hi? A Hi em đang ở ngoài sao?”
Tần Duệ Lâm không nghe được tiếng Hạ Hi đáp lại, trái tim hắn chợt xiết lại, cảm giác khủng hoảng cực đại thoáng chốc bao phủ hắn, trong lòng hắn chợt sinh ra cảm giác không tốt, bất chấp trên người còn dính nước, trực tiếp choàng áo tắm tông cửa xông ra ngoài.
Bên trong phòng không có bóng dáng Hạ Hi, hai chân Tần Duệ Lâm mềm nhũn, sức lực trong nháy mắt bị rút cạn, tinh thần hắn hoảng loạn chạy ra ngoài phòng khách, thân thể nhịn không được run bần bật lên.
Lúc đi xuống dưới lầu, hắn mau chóng tìm thấy bóng dáng Hạ Hi, cậu đang bước chân đến chỗ Quý Tân, trên mặt cậu vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng một khắc kia Tần Duệ Lâm không thể kìm nén được sự sợ hãi, hắn chạy nhanh như gió xuống lầu, liều mạng quát: “A Hi, đứng lại, em không được đi qua đó!”
Hạ Hi ngừng lại một chút, cậu quay đầu nhìn vào mắt Tần Duệ Lâm, trong ánh mắt cậu toát lên cảm giác ưu thương, nhưng rất nhanh đã biến mất và tiếp tục đi về hướng Quý Tân, động tác của cậu vô cùng kiên quyết, tựa như không ai có thể ngăn cản.
Tần Duệ Lâm phẫn nộ và hoảng sợ quát: “Hạ Hi! Em không thể đi, anh xin em, mau dừng lại đi!” Hắn nói với Quý Tân: “Quý Tân, tôi cảnh cáo cậu, không được làm tổn thương Hạ Hi, nếu không tôi tuyệt đối không tha cho cậu!”
Quý Tân quay đầu lại, cười với Tần Duệ Lâm một nụ cười ẩn ý, y đã sớm có âm mưu, khó khăn lắm mới kiếm được chìa khóa nơi này, mục đích y đến đúng là để giết chết Hạ Hi, đương nhiên, y không có cách nào khác để giết chết một kẻ đã chết, nhưng lại có thể mượn Hạ Hi để giết Tần Duệ Lâm. Nếu Hạ Hi chết đi một lần nữa, tinh thần Tần Duệ Lâm cũng sẽ lần thứ hai vỡ nát.
Đây là cơ hội cuối cùng để bọn y thành công, nhất định không thể mất.
Tần Duệ Lâm chạy rất nhanh đến trước mặt hắn, nhưng trong khoảnh khắc đó, Quý Tân lại ôm lấy cổ Hạ Hi trước, Hạ Hi không có bất kì phản kháng nào, ánh mắt cậu đờ đẫn giống như một con rối bị khống chế, ngón tay Quý Tân dùng sức, ngữ khí tràn đầy uy hiếp: “Đừng tới đây, nếu không tôi sẽ giết cậu ta!”
Tần Duệ Lâm bỗng dừng lại, hắn liề nhấc tay ra hiệu mình sẽ không manh động, đông thời vội vàng nói: “Tôi sẽ không qua đó…Quý Tân mau thả Hạ Hi ra!”
“Anh lui ra phía sau!”
Ánh mắt Tần Duệ Lâm ngoan lệ, lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Quý Tân tăng thêm lực, xương ngón tay trở nên trắng bệch, y lạnh lùng nói: “Mau lui lại phía sau___”
“Được, vậy cậu đừng dừng sức, nhanh buông tay ra, tôi lùi lại ngay.”
“Lùi sau nữa.”
“Cậu thả Hạ Hi ra, cái gì tôi cũng đều đồng ý với cậu!”
“Lui ra phía sau!”
“Cậu rốt cuộc muốn làm cái gì? Hạ Hi, em không cần phải sợ, không có chuyện gì, không có chuyện gì đâu!”
Quý Tân từng bước từng bước một bức Tần Duệ Lâm phải lùi, y vẫn không nhúc nhích nhìn đối phương, nhưng làm sao cũng không nghĩ đến, Tần Duệ Lâm sẽ điên điên khùng khùng như hôm nay, Tần gia uy nghiêm khiến mọi người lo sợ đã biến mất, hồn phách hắn đã bị Hạ Hi lôi đi, thậm chí bây giờ còn đang bắt đầu huyễn tưởng Hạ Hi còn sống, đây không phải là điều rất buồn cười sao?
Một người đã chết rồi làm sao có thể còn sống.
Quý Tân làm bộ cố hết sức bóp cổ Hạ Hi, sau khi bắt Tần Duệ Lâm lùi đến một khoảng cách vừa đủ, y bỗng nhiên túm lấy chiếc dao gọt trái cây ở bên cạnh, một tay y túm cổ Hạ Hi, tay còn lại ra sức đâm dao vào trong thân thể Hạ Hi, y biết mình phải diễn như thật, nếu không sẽ không có cách nào làm ảo giác của Tần Duệ Lâm bị ảnh hưởng, mỗi động tác y làm ra đều rất thật, ngay cả ánh mắt cũng tràn đây dữ tợn.
Y rút dao ra trước mặt Tần Duệ Lâm, sau đó lại hung hăng đâm vào.