Đọc truyện Tra Công Cách Ta Xa Một Chút – Chương 132: Đêm Mưa
☆ Chương 133: Đêm mưa
————————–Editor: Mèo—————————-
“Chính Lượng?”
Du Thiếu Kỳ ngạc nhiên nhìn Tô Chính Lượng, nhất thời không biết nên nói gì với cậu.
Đôi mắt đen dài và hẹp của cậu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Du Thiếu Kỳ, giọng nói có chút mệt mỏi của Tô Chính Lượng lộ vẻ thờ ơ, “Thiếu Kỳ, em rất vui khi thấy anh bình an vô sự, nghe nói anh chuẩn bị về Đức?”
“Đúng vậy.”
Đôi môi mỏng hồng hồng khẽ mở, “Khi nào thì đi?”
“Chắc là tuần sau.”
Tô Chính Lượng nhìn thẳng vào mắt người kia, “Trước khi anh đi, emmuoons xác nhận một số chuyện.
Không biết bây giờ anh có rảnh không?”
Mặt Du Thiếu Kỳ lộ vẻ khó khăn, nhưng cũng không cự tuyệt Tô Chính Lượng, “Anh bây giờ còn chút chuyện cần giải quyết, xong xuôi anh sẽ liên hệ với em.”
Tô Chính Lượng gật đầu, “Được, vậy em lên lớp.”
Sau một ngày dạy học, Tô Chính Lượng nhận được cuộc gọi từ Du Thiếu Kỳ, “Chính Lượng, đã dạy xong chưa? Anh vừa xong việc, lát nữa gặp nhau ở tiệm ăn cạnh trường nhé!”
Tô Chính Lượng liếc nhìn bầu trời mờ mịt bên ngoài cửa sổ, thản nhiên đáp: “Được.”
Bây giờ là giờ cao điểm ăn uống, hàng quán cạnh trường học đông đúc, kinh doanh tốt vô cùng.
Hơn nữa, ở đây cũng toàn quán ngon bổ rẻ, đa số những người đến đây đều là sinh viên đại học S.
Cuối cùng hai người cũng tìm được một chỗ trong góc, ngồi xuống.
Du Thiếu Kỳ nhìn quanh tiệm ăn, nhìn những gương mặt trẻ thơ xung quanh, không gian quán không thay đổi gì mấy, không khỏi thở dài, “Nhớ lúc còn học đại học S, chúng ta thường xuyên đến đây ăn.”
Tô Chính Lượng bình tĩnh không chút dao động, “Khi đó, chúng ta đều là những người trẻ trung, năng động và đầy tham vọng.
Thật đáng tiếc, cảnh còn người mất, thời gian lấy đi cả thanh xuân lẫn trái tim.”
Ngập ngừng một lát, giọng nói nhẹ nhàng tựa như sao băng xẹt qua bầu trời đêm lặng lẽ mờ mịt, “Không ngờ, vì để giữ em, vì con đường phát triển của Lâm thị, Lâm Tích Lạc lợi dụng cả hôn thê lẫn anh em đồng môn.”
Du Thiếu Kỳ lắng nghe giọng nói trầm thấp của Tô Chính Lượng, yên lặng nhìn về phía đối phương.
Đây là lần đầu tiên sau nhiều ngày, y nhìn kỹ người đối diện mình, người mà y mong nhớ ngày đêm, khuôn mặt trắng nõn thanh tú, biểu tình luôn lãnh đạm, đôi mắt luôn lộ ra vẻ u sầu.
Trong lòng y có quá nhiều thứ muốn nói với cậu, nhưng y lại chẳng biết nên nói cái gì, không nên nói cái gì.
Nuốt lại những lời vừa định thốt ra, Du Thiếu Kỳ nhìn đối phương, “Chính Lượng, anh đã phải trả giá rất đắt cho chuyện đó, tất cả đều là lỗi của anh.
Có điều anh không hiều, Lâm Tích Lạc không từ thủ đoạn lợi dụng em và anh, tại sao em vẫn muốn bên cạnh hắn?”
Tô Chính Lượng hơi cụp mắt xuống, hàng mi dày phủ bóng nhẹ lên mi mắt nhợt nhạt, “Mặc dù hành động của anh ấy khiến em ghê tởm, nhưng em biết, anh ấy làm vậy là vì Lâm thị, vì em.
Vì vậy nên bất luận thế nào, em vẫn sẽ bên cạnh anh ấy.
Bởi vì anh ấy yêu em, mà em cũng yêu anh ấy.”
Nhìn người mình yêu khi biết rõ sự thật nhưng vấn cố chấp bênh vực người đàn ông khác, nỗi chua xót từ từ dâng lên trong lòng Du Thiếu Kỳ, “Em phải hiểu, một người vô tình như Lâm Tích Lạc, để đạt được mục đích mà bất chấp mọi thủ đoạn, lợi dụng cả tình cảm của đối phương dành cho mình, em không sợ một ngày nào đó, hắn vì con đường phát triển của Lâm thị mà bỏ rơi em sao?”
“Lâm Tích Lạc yêu em, em tin anh ấy sẽ không bao giờ làm như vậy.”
Đối mặt với những suy nghĩ đơn giản và ngây thơ của Tô Chính Lượng, Du Thiếu Kỳ lắc đầu bất lực, “Chính Lượng, em bị Lâm Tích Lạc hạ độc quá sâu rồi.
Nhìn thấy em như vậy, tôi thật sự không đành lòng nói cho em những chuyện mà tôi biết.”
Giọng điệu lạnh lùng lộ ra tia lạnh lẽo, tâm trạng bình tĩnh của Tô Chính Lượng dao động, “Nếu anh chỉ vì muốn em chia tay với Lâm Tích Lạc, thì anh không cần nói gì cả.
Dù thế nào đi nữa, em cũng không tin những gì anh nói đâu.”
Lòng gợi lên vài tia khổ sở, Du Thiếu Kỳ ưu sầu nói, “Chính Lượng, anh không còn gì để mất nữa, vì cái gì còn muốn tiếp tục lừa em? Nếu em vẫn nguyện ý coi anh là bạn bè, anh sẽ nói tất cả những gì mình biết cho em nghe, tuyệt sẽ không nói dối nửa lời.”
Tô Chính Lượng nhẹ nhàng giơ tay lên, đôi mắt đen láy nhìn chiếc nhẫn bạch kim trên tay, rồi im lặng.
Khi nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay đối phương, mặc dù biết ngày này sớm muộn gì cũng đến, nhưng trai tim y vẫn đau đến mức như bị ai đó đâm thủng.
“Hôm trước, Lâm Tích lạc đến trại tạm giam gặp anh.
Lúc anh hỏi hắn có thực sự đang hẹn hò với Mạt Thụy tiểu thư hay không, hắn nói đúng.
Chính Lượng, điều này chẳng lẽ chưa đủ để chứng minh Lâm Tích Lạc đã thay lòng đổi dạ sao?”
Nghe thấy lời nói của Du Thiếu Kỳ, nghĩ đến cây bút ghi âm mà cậu nhận được ngày hôm qua, lại nghĩ đến những lời ngọt ngào mà Lâm Tích Lạc nói với mình, trái tim Tô Chính Lượng đột nhiên không nghe sự điều khiển của cậu nữa, một loại cảm giác khó chịu ập đến.
Sự chần chừ và dao động thoáng qua trong đôi mắt đen như hồ nước sâu thẳm, Tô Chính Lượng khẽ nói, “Không phải, chắc chắn Lâm Tích Lạc có nguyên nhân mới nói như vậy.
Anh ấy nói với em cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, anh ấy vẫn sẽ yêu em.”
“Nếu hắn yêu em, hắn sẽ không mặc kệ em rồi cùng Mạt Thụy tiểu thư ở cùng một chỗ.
Nếu em thật sự tin tưởng hắn, không nên lộ ra biểu tình như bây giờ.”
Tô Chính Lượng lạnh lùng đáp: “Đủ rồi, em không muốn nghe nữa.
Nếu anh cứ tiếp tục vu khống anh ấy như thế, mối quan hệ bạn bè giữa anh và em sẽ chấm dứt tại đây.”
“Chính Lượng, nếu em vẫn cố chấp tin tưởng hắn, sớm muộn gì em cũng hối hận,” Khuôn mặt tuấn tú của Du Thiếu Kỳ lộ ra vài tia u sầu.
Tô Chính Lượng liếc nhìn Du Thiếu Kỳ kiên định nói, “Nếu em đã chọn con đương này thì cho dù có một ngày anh ấy làm chuyện như vậy, em cũng sẽ không hối hận.
Ít nhất, em đã từng yêu anh ấy.”
* * * * * * * * * *
Hai người ra khỏi quán ăn, ngoài trời đang mưa.
Tô Chính Lượng lái xe chở Du Thiếu Kỳ về nhà, sau đó liền lái xe về phía căn nhà mà cậu thuê.
Đi qua khu phố sầm uất của S thành, nơi tụ tập rất nhiều quán bar và câu lạc bộ đêm cao cấp.
Trong màn mưa mù mịt, đủ loại ánh đèn neon nhấp nháy, giống như một nữ nhân trang điểm xinh đẹp, toát ra một loại lực hấp dẫn và cám dỗ chết người.
Đèn giao thông ở ngã tư phí trước chuyển sang màu đỏ, Tô Chính Lượng từ từ giảm tốc độ rồi dừng lại ở lối vào cửa của một hộp đêm.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Du Thiếu Kỳ, tâm trạng của Tô Chính Lượng luôn không vui.
Nhìn màn đêm mưa ngoài cửa kính xe, nghe tiếng cào nước của cần gạt nước trên kính chắn gió, cậu bắt đầu có chút mê man.
Đúng lúc này, cửa hộp đêm mở ra, giọng nói của một người đàn ông xuyên qua màn mưa, “Lâm tiên sinh, một lời đã định,…”
Nghe thấy ba chữ Lâm tiên sinh, Tô Chính Lượng theo thói quen nhìn về phía phát ra thanh âm.
Cậu nhìn thấy một bóng dáng cao ngạo đang ôm một người đẹp quay lưng về phía mình, hướng về phía đối phương gật đầu.
Sau đó, người đàn ông kia quay người lại, phải đến lúc này, Tô Chính Lượng mới nhìn rõ mặt hắn ta.
“Đô đô!”
Tiếng còi xe phía sau đột nhiên vang lên, Tô Chính Lượng định thần lại, nhận ra đèn đã chuyển xanh, cậu liền đạp ga, lái xe đi..