Đọc truyện Tra Công Biến Trung Khuyển – Chương 94: Rời đi
Văn Hạo vừa bực mình vừa buồn cười nhìn Cung Trình, cố làm vẻ nghiêm mặt nói: “Mặc quần áo vào, đi ra ngoài.”
“Không vội.” – Cung Trình tỏ ra thuần khiết, chủ động lùi về sau một bước, dựa bên thành cửa, khoanh tay, đường nét cơ nhục cánh tay rõ nét ẩn chứa sức mạnh, tuy cơ ngực không lồng lộ như Kyle nhưng vừa đúng khỏe khoắn, trên làn da còn tích mồ hôi dưới ánh đèn gợi lên ánh sáng gợi cảm.
Văn Hạo thu hồi tầm mắt, không nhìn thêm.
Đối với một gay mà nói, dáng người Cung Trình rất quyến rũ. Văn Hạo thưởng thức cái đẹp không phân biệt người, dù người đó là Cung Trình thì trong mắt cậu vẫn lập lòe ánh sáng, chỉ cần không lên giường không phát sinh tiếp xúc tứ chí quấn quýt, Văn Hạo vẫn cứ bị Cung Trình hấp dẫn.
Trên mặt Cung Trình mang ý cười, nhìn Văn Hạo chằm chằm: “Chúng ta tán gẫu nhé. Trong khai giảng em báo MBA, chương trình học là một năm rưỡi, sau khi tốt nghiệp em đã tính toán gì chưa?”
Văn Hạo nhướng mày, không ngờ Cung Trình sẽ nói vấn đề này với mình, một giây trước còn muốn lăn lên giường, một giây sau đã bắt đầu đàm luận về nghề nghiệp, đề tài nhảy nhanh như vậy khiến Văn Hạo không kịp đề phòng mà mở miệng trả lời vấn đề của đối phương: “Còn phải xem tình hình, có thể phát triển tốt ở nước ngoài thì sẽ ở lại, nhưng có lẽ khả năng lớn nhất vẫn là về nước.”
“Không phải em muốn làm việc ở cục TDTT sao? Bây giờ học lực em rất tốt, trở về hoạt động một chút lấy cái chỉ tiêu cũng không thành vấn đề.”
Đề tài này khiến Văn Hạo nhớ tới hơn một năm trước đây, cậu và Cung Trình đã từng nói qua, lúc đó Văn Hạo không chịu nghe lấy nửa câu, đối mặt với Cung Trình luôn kiếm cớ từ chối, chối qua rồi chối lại, thế nhưng không biết vì sao khi một lần nữa nói về điều này, Văn Hạo không còn buồn bực như trước nữa.
Văn Hạo suy nghĩ một lúc, nói: “Chỉ tiêu mấy đơn vị ngành này hằng năm đều có hạn, có lúc mấy năm liền không có một chỉ tiêu chính thức nào, bản thân tôi cũng không bắt buộc cứ phải là cục thể dục, nhưng nếu có thể vào thì vẫn là tốt hơn.”
“Ừ, quan trọng nhất là phải ổn định.” – Cung Trình gật đầu, sau đó thận trọng hỏi Văn Hạo: “Nếu như em muốn, anh có thể giúp em một tay, em biết đấy, đây không phải chuyện phiền phức gì, đối với anh nó đơn giản như ăn cháo ấy mà, em không cần phải báo đáp bất cứ thứ gì, em chỉ cần sống tốt một chút thôi, anh cũng vui vẻ rồi.”
Biểu tình Văn Hạo khá lúng túng. Văn Hạo có thể nổi giận đánh nhau với Cung Trình, có thể mặt lạnh đấu khẩu với Cung Trình, thế nhưng không biết tại sao, vào lúc này, trong không gian phong bế, đối mặt với một người không mặc quần áo, một giây trước còn cùng mình ‘đùa giỡn’, Văn Hạo cảm thấy lúc này mà trở mặt thì thật là ‘quái thai’.
Cung Trình nhìn là biết Văn Hạo không vui, hắn cười cười nói: “Hai hôm nữa anh còn có thi đấu, nói không chừng phải về nước mấy hôm, có một số việc không phải hôm nay nói ngày mai đã có thể sắp xếp chạy vào, cái gì cũng phải có quy củ, nếu em muốn thì cứ nói với anh một câu, anh lên tiếng chào hỏi, chờ đến khi em học xong về nước, vừa lúc có vị trí cho em. Em không cần phải từ chối anh ngay, người sống luôn có mấy người chia tay xong vẫn gặp lại, giúp đỡ lẫn nhau, em có thể đỡ phải phấn đấu thêm mấy năm, huống hồ đó là đơn vị công chức tốt, dù không phải anh thì em cũng phải tìm người khác hỗ trợ, cần gì phải thế, không phải ai cũng có năng lực làm được điều đó, hơn nữa còn thoải mái như vậy. Em phí công lao lực tìm một người nhét em vào, em phải nợ ân tình người ta cả đời, thế nhưng anh chỉ cần bắt chuyện một lúc, cũng không cần quá lao lực, chỉ cần khi nào em về nước hoặc là hai hôm nay cũng được, mời anh ăn một bữa, tình coi như trả hết. Anh đảm bảo sẽ không lấy chuyện này làm cái cớ để nói chuyện, em không cần phải nhớ mãi trong lòng, hễ em muốn thì cứ nói, Cung Trình sẽ không hé một lời, có thể mất bao nhiêu sức lực chứ, hắn làm việc vì tiểu gia của hắn là phúc khí của hắn.”
Văn Hạo vốn nghe mấy lời đầu còn muốn nói ít lời, thế nhưng nghe Cung Trình nói xong đoạn sau cùng thì ngôn ngữ đều biến mất.
Cậu rất muốn cười.
Văn Hạo biết Cung Trình cố ý nói đó thành trò cười, mấy lời râu ria để cậu yên tâm quyết định. Thế nhưng mấy câu nói đó xuất ra từ miệng Cung Trình, bản thân cũng hơi khó tin, khiến người ta cảm thấy 囧囧, còn có chút hạn hán lời.
Cung Trình nói xong cũng nhìn Văn Hạo, muốn từ trong ánh mắt cậu nhìn thấy thứ mình cần.
Thật ra hôm nay hắn làm ra cái này, nói mấy thứ này đều chỉ có một mục đích, đó là đảm bảo sau khi Văn Hạo tốt nghiệp sẽ về nước. Mặc kệ bên trong phát triển thế nào, dù là ở Tân Cương hay Tân Tạng cũng không đáng kể, nói chung chỉ cần ở trong nước, hắn muốn tìm Văn Hạo cũng sẽ thuận lợi hơn.
Sau khi xuất ngoại du học, có rất nhiều người lựa chọn ở lại Mỹ, thậm chí Văn Hạo còn có thể thân thỉnh nhân tài đặc thù để nhập cư, một khi Văn Hạo định cư tại Mỹ, thứ hắn phải đối mặt chính là khoảng cách địa lý. Khoảng cách xa, tâm cũng xa, kết quả cùng mình muốn chắc chắn cũng là xa. Có lẽ tách ra như vậy, rất nhiều năm sau, tình cảm mãnh liệt bây giờ cũng sẽ biến mất, không gặp người sẽ không còn khó chịu, thậm chí cách một quả địa cầu cũng không đáng kể.
Thế nhưng, bây giờ hắn không thể tiếp thu nổi, chỉ cần nghĩ tới sau này không nhìn thấy Văn Hạo, Văn Hạo sẽ yêu một thằng tóc vàng mắt xanh nào đó, hắn liền tức giận muốn bùng nổ, ngay tại trước lúc mấy thứ đó chưa kịp phát sinh, Cung Trình quyết định phải vì mình mà nỗ lực làm gì đó, nỗ lực thay đổi hiện trạng, dù chỉ một chút xíu thôi cũng đủ rồi.
Văn Hạo bị Cung Trình chuyển biến mà kinh ngạc đến ngây người, hoàn toàn quên đi mục đích sau lưng người nọ, Văn Hạo sửng sốt hồi lâu mới lại thần, nói: “Nếu quả thật đến mức đấy, dù không được tôi cũng không quá cưỡng cầu, Trung Quốc rộng lớn như vậy, không thể ở Bắc Kinh, tôi cũng có thể đi Thượng Hải hoặc Quảng Châu, dù sao học lực của tôi cũng không quá tệ, hồ sơ lý lịch cũng sáng, tóm lại sẽ không chết đói được. Không cần phải phiền đến cậu.”
Từ chối là theo bản năng, thế nhưng ngữ khí lại nhẹ nhàng chậm chạp hơn nhiều, trong ánh mắt nhìn Cung Trình bớt đi căm thù. Khách khí là đối lập, cậu và tôi cãi nhau tôi cũng có thể tăng cao âm lượng lớn hơn, cậu và tôi đánh nhau tôi cũng sẽ không bó tay chịu trói, trong quá trình tranh chấp nóng lên đến cuối cùng sẽ không thể điều hòa trở lại. Vậy mà hôm nay ngữ khí Cung Trình nhẹ nhàng, thậm chí trong lời nói còn đặt thấp vị trí của mình lộ ra lời câu xin mơ hồ.
Văn Hạo chưa bao giờ là người làm việc lãnh huyết, thái độ của cậu đa số đều đến từ chính đối phương, bây giờ Cung Trình hạ thấp vị trí của mình, đương nhiên cậu cũng sẽ không để đứng quá cao đạp lên người khác, cậu chỉ cần khẽ nhìn xuống thôi cũng đã hài lòng rồi.
Cung Trình nhận được đáp án cũng không thất vọng, một mục đích khác của ngày hôm nay hắn tiến vào đã đạt được, tuy ‘hiến thân’ không thành nhưng xác định được Văn Hạo sẽ về nước, cũng đã tốt rồi.
Cung Trình thấy vậy, cũng không quấn quýt si mê thêm, thấy Văn Hạo ném áo mình qua, hắn nhận lấy, chân thành nói một câu cuối cùng: “Anh là nghiêm túc, chỉ cần người cùng anh lên giường là em, trên hay dưới đều không quan trọng, mục đích của anh không có gì quá phức tạp, anh yêu em, còn có, anh rất muốn làm, chỉ hai lời này thôi, đó là điều hôm nay anh muốn nói với em, cho nên chỉ cần em muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm đến anh.”
Văn Hạo không lên tiếng, muốn nói ‘mau cút đi, tôi không yêu cậu, cũng không muốn làm với cậu’. Thế nhưng Văn Hạo im lặng nhìn Cung Trình mặc quần áo tử tế, mở ra rời đi.
Sau khi Cung Trình rời đi, Văn Hạo đứng lặng hồi lâu mới cầm khăn vào phòng tắm rửa mặt. Đang đánh răng thì Thiệu Phi đi tới, đỡ khung cửa đè giọng hỏi: “Có làm sao không?”
Văn Hạo quay đầu nhìn Thiệu Phi, biết Thiệu Phi đang hỏi là chuyện Cung Trình vừa mới vào phòng mình, liền lắc lắc đầu, biểu thị không có gì.
Thiệu Phi gật đầu: “Nếu cậu ta cưỡng bách em thì em cứ hô lên, anh thì chẳng có sức giúp được gì, nhưng giúp em báo cảnh sát vẫn không thành vấn đề.”
Văn Hạo nghĩ tới mục đích thật sự Cung Trình tới tìm mình, bật cười. Cậu nhổ bọt kem trong miệng, nói: “Cám ơn anh, không có chuyện gì, cậu ta có thể làm gì được em chứ?”
Thiệu Phi cảm thấy trong mối quan hệ anh truy em đuổi này, Văn Hạo là người ở thế yếu nhất, thế nhưng lời này không thể nói thẳng, Thiệu Phi thấy Văn Hạo không muốn nói chuyện nhiều, cũng cười cười, không nhắc lại.
Qua hai ngày, Cung Trình thu thập hành lý trở về nước, lần này một đi không trở lại.
Ăn tết, Cung Trình vẫn không trở về, cũng không có một nửa tin tức truyền sang, đêm 30 hôm ấy Văn Hạo thấy rất không chân thật, Văn Hạo biết mình vẫn có chút mong đợi đối với Cung Trình.
Đại niên mười lăm kết thúc, Cung Trình vẫn không trở lại, trong lúc lơ đãng Văn Hạo bắt gặp tin tức Cung Trình trên mạng, Cung Trình đạt thắng lợi trận đấu kiếm trận thứ ba tại Bồ Đào Nha.
Năm cũ lại qua đi một tháng, Cung Trình đã đấu xong sáu trận. Buổi tối hôm nay Thiệu Phi đột nhiên nói cho Văn Hạo biết, từ một tháng trước Cung Trình đã sớm làm thủ tục chuyển trường, trở về Trung Quốc.
Thiệu Phi hỏi Văn Hạo tình huống thế nào, đầu tiên Văn Hạo hơi sửng sốt, sau đó trong lòng tỏ rõ, quả nhiên bên kia cậu sắp xếp đã thành công. Gia đình bên đó có thể khoan dung cho một đứa con ăn chơi thành lãng tử, nhưng chắc chắn sẽ không khoan dung để đứa con đó nghiêm túc yêu đương với một người phụ nữ nhố nhăng bên ngoài, huống chi đó còn là một thằng đàn ông. Cung Trình trở về nước, xác định sẽ bị giữ lại.
Cho nên mình đã thoát khỏi Cung Trình rồi sao?
Cậu ta… cứ từ bỏ như vậy sao?
Văn Hạo không nghe thấy Thiệu Phi đang nói gì, miệng của đối phương đang động, thế nhưng nửa câu đề không lọt vào tai Văn Hạo, Văn Hạo đắm chìm trong thế giới riêng mình, bỗng cảm thấy lồng ngực trống vắng, đắng nghẹn.
Rõ ràng nói là hối hận, yêu tha thiết, đến chết cũng không đổi.
Hóa ra, cũng chỉ là lời dụ ngon ngọt để lừa mình mà thôi.
Thật may, không bị lừa.
Lại qua hai tháng, đại học nước ngoài bắt đầu nghỉ hè, Thiệu Phi và đôi chị em Hàn Quốc đều tốt nghiệp, chuẩn bị trở về nước.
Trước hai ngày về nước, mọi người tụ tập một lần, Thiệu Phi uống say nói: “Không thích Bắc Kinh thì tới Hàng Châu, vùng đất đó từ trước tới nay đều phì nhiêu giàu có và đông đúc dân cư, em sẽ thích. Đến khi đó nhớ tìm anh, chúng mình có thể cùng nhau uống rượu.”
Văn Hạo gật đầu.
Sau khi tiễn Thiệu Phi lên máy bay, Văn Hạo lấy chìa khóa mở cửa phòng trọ, căn phòng trống rỗng, chỉ còn một mình cậu.
Phòng khách mỗi ngày được quét tước nhưng ghế sô pha vẫn luôn xốc xệch vậy mà hôm nay sạch sẽ gọn gàng, thùng giấy chất đống và đệm chặn bị mang đi, vị trí nhỏ đó trống trải khiến căn phòng bỗng trở nên hiu quạnh hơn hẳn.
Cửa phòng Cung Trình trước sau vẫn đóng chặt, thậm chí Văn Hạo không thể xác định rõ khi mình không ở trong phòng có người nào tới dọn đồ Cung Trình đi không. Chuyển trường, thu dọn hành lý, mấy chuyện đó không cần Cung Trình phải tự mình đến thu dọn.
Buổi tối, Văn Hạo tự làm cơm cho mình, một mình ăn, không hề ngon