Đọc truyện Trà Cam – Chương 40
“Tự thi?”
Lý Tín Điền đặt bài thi của Lâm Gia lên trên bàn, “Có thể đi thử một chút, mặc dù lần này Lâm Gia làm bài thi của trình độ lớp 12 nhưng học sinh bình thường làm được tới trình độ của cậu ấy cũng rất ít.” Nói xong ông liền nói đến những vấn đề liên quan tới việc tự đi thi.
Trong phòng bỗng nhiên trở nên yên tĩnh lạ thường, chỉ còn lại mỗi giọng nói nặng nề của Lý Tín Điền.
Lâm Gia rũ mắt không nói gì, Khương Xá cầm lấy bài thi của Lâm Gia cúi đầu nhìn, thật ra hắn xem không hiểu lắm. Có lúc hắn cũng sẽ cùng Lâm Gia đứng ở bên ngoài phòng học, mà phần lớn thời gian hắn cũng chỉ đứng ở bên cạnh nhìn, cho dù hắn được sinh ra một lần nữa, có thể được đi học đầy đủ thì khả năng cao cũng học không hiểu.
Hắn chỉ nhìn thôi cũng biết Lâm Gia làm được bài thi này thì rất lợi hại, những chỗ làm sai cũng đếm không đủ năm ngón tay.
Lâm Gia thực sự rất giỏi.
Hắn cảm thán trong lòng.
Mà trên mặt thiếu niên tuấn tú ngồi cạnh lại không có chút vui vẻ nào, đôi mắt rũ xuống, lông mi thật dài tạo thành một cái bóng mờ, khóe môi buồn bã.
Khương Xá xoa xoa chân mày nhíu chặt của cậu, sau đó hắn nghe Lâm Gia nói: “Xin lỗi, chú Tín Điền, cháu không thể đi.”
Sắc mặt Lý Tín Điền sa sầm, “Nếu như cậu lo lắng về vấn đề tiền bạc thì có thể không cần lo lắng nữa, tôi có thể cho cậu, tất nhiên cậu cũng không cần ngại ngùng, số tiền này cậu trả muộn cũng không sao. Lâm Gia, nếu cậu có năng lực như vậy tại sao lại không chịu đi thử?”
“Xin lỗi.” Lâm Gia bỗng nhiên đứng lên, “Cháu bỗng nhớ còn có một chút chuyện, cháu về trước ạ.”
“Lâm Gia —— “
Bầu không khí đột nhiên trở nên cứng ngắc, Lý Tín Điền không nhịn được vỗ bàn một cái, dì Cảnh Trực nở nụ cười, “Ai da, sao lại đi vậy, chúng ta còn chưa ăn cơm mà, Khương Xá, con cũng không thể đi nha, dì cố ý nấu cho các con ăn đó, lát nữa ăn xong thì mang một ít về.”
Khương Xá nhìn hướng Lâm Gia rời đi đáp một tiếng, trong tay vẫn cầm bài thi của Lâm Gia.
Tay nghề của dì Cảnh Trực trước sau như một vẫn rất ngon, hắn nếm thử một miếng, cười nói một câu: “Dì nấu ăn ngon thật, tên Lâm Gia kia tự nhiên lại chạy trước, đợi lát nữa không cho cậu ấy ăn cơm.”
Dì Cảnh Trực cười rạng rỡ, “Nào có ngon như con nói đâu.”
Động tác Khương Xá dừng một chút, nhìn Lý Tín Điền, “Sau khi ăn xong chú có thể nói lại với con một chút vấn đề liên quan tới việc đi thi không? Vừa nãy con không nghe kĩ.”
Lý Tín Điền sửng sốt một chút, ngừng lại động tác, ông thở dài một hơi, “Ừ, hai đứa các cậu.”
Bữa cơm này ăn rất lâu, lúc Khương Xá rời khỏi nhà dì Cảnh Trực thì trời đã tối đen.
Khoảng cách chỉ có vỏn vẹn vài bước chân thế nhưng hắn lại không đi thẳng về.
Gió đêm thổi qua, hai tay hắn vịn lên lan can nhìn con đường đen kịt dưới lầu, ánh sáng yếu ớt chiếu lên khuôn mặt. Dì Cảnh Trực đang định đóng cửa lại thoáng nhìn thấy hắn đang đứng trong bóng tối, không tự chủ được mà bước tới.
“Đang suy nghĩ gì thế?”
“Cháu sợ hết hồn, giờ đang lấy lại bình tĩnh.” Trong giọng nói của Khương Xá mang theo ý cười.
Dì Cảnh Trực không nhìn rõ mặt hắn, lại cảm thấy giọng nói chàng trai có thêm chút từ tính êm tai trước nay chưa từng có, kì vỡ giọng của hắn đã qua, bất kể là dáng dấp hay âm thanh của hắn cũng đang dần trở thành kiểu thanh niên trưởng thành.
“Cái gì sợ hết hồn?” Dì kinh ngạc hỏi.
“Cháu không nghĩ rằng chú Tín Điền sẽ nói như vậy.” Chàng trai suy tư chốc lát, “Còn nhớ khi lần đầu nhìn thấy chú Tín Điền, dáng vẻ của chú ấy.” Hắn khoa tay một chút, đồng thời làm ra dáng vẻ hung thần ác sát.
Dì Cảnh Trực bị chọc cười, “Nào có khoa trương như tiểu tử mi như vậy.”
Khương Xá lập tức thở dài, “Dì, việc của Lâm Gia, đến lúc đó nhờ chú dì, cậu ấy suy nghĩ quá nhiều.”
Dì Cảnh Trực vỗ vỗ vai hắn, “Yên tâm đi, đừng nhìn chú dì ở loại phòng này mà nhầm, thật ra đã tích góp không ít tiền, chúng ta không có con nên cũng không có gánh nặng gì.”
Khương Xá nở nụ cười, trong giọng nói mơ hồ mang theo ước ao, “Nếu được làm con của chú dì thì thật tốt…”
Vừa dứt lời hắn cảm thấy tay của dì Cảnh Trực hơi cứng đờ, Khương Xá hơi suy nghĩ liền cảm thấy mình có thể đã nói sai, mà rất nhanh dì Cảnh Trực liền vỗ nhẹ nhẹ hắn một chút, nỗ lực để cho hắn yên tâm giải sầu.
“Đáng tiếc thật, khả năng là không có ai có vận may như thế này.” dì Cảnh Trực cười híp mắt nói, “Dì á, không sinh con được. “
Khương Xá không nói gì, trong bóng tối lẳng lặng nhìn bà.
Trên mặt dì Cảnh Trực lại mang theo hạnh phúc nhàn nhạt, “Dì và chú có thể nói là cùng nhau bỏ trốn, lúc còn trẻ người nhà của ông ấy biết dì không sinh con được nên vẫn luôn tách chúng ta ra, chú của con có một lần tức giận đột nhiên chỉ vào dì mà nói với cha ông ấy —— “
Bà bỗng ngừng lại, Khương Xá lười biếng nằm nhoài trên lan can, ngoẹo cổ nhìn bà, “Nói gì ạ?”
Biểu cảm dì Cảnh Trực biến đổi, quắc mắt nhìn trừng trừng mà nói: “Người con cưới chính là cô gái này chứ không phải là tử cung của cô ấy, con yêu cô ấy, không sinh con được thì làm sao?” Nói xong bà liền nở nụ cười, “Con xem, dì bắt chước không giống lắm, nói thật, lúc thường các con nhìn thấy ông ấy hung dữ cũng chẳng nhằm nhò gì đâu. Hôm đó là lần duy nhất dì nhìn thấy ông ấy thật sự tức giận, từ đó về sau dì chỉ muốn bất luận sau này có ra sao thì dì cũng sẽ ở bên ông ấy.”
Khương Xá dường như bị cảm xúc của bà ảnh hưởng, kìm lòng không được mà cong khóe miệng, sau đó hắn cảm giác được một bàn tay hơi mập nhẹ nhàng để lên đầu mình, chốc chốc vuốt ve.
Hắn không nhịn được híp lại đôi mắt, muốn ngủ.
“Không có gì là không qua được, con và Lâm Gia có thể không giống với mọi người lắm, quả thực chuyện này cũng có ảnh hưởng gì đâu? Con ngoan.”
Hắn mở mắt ra, “Dì đã biết rồi sao?”
Dì Cảnh Trực vỗ vỗ đầu của hắn, “Nhìn ra được, cảm giác không giống nhau, lúc mới nhìn thấy các con thì cảm giác không giống như vậy, hai đứa tụi mi dính nhau như sam.”
Hắn có chút ngượng ngùng, không thể làm gì khác hơn là nói sang chuyện khác, “Lâm Gia thật ra rất giỏi.”
“Vậy còn con?”
“Con á?” Khương Xá rũ mắt, “Con biết đại khái cậu ấy đang nghĩ gì, nếu như tham gia tự thi thì cậu ấy sẽ rất bận, sau đó có thể sẽ không được gặp nhau thường xuyên, cậu ấy chắc có lẽ lo lắng chuyện này. Còn con, ở trong trường học cũng không có việc gì.”
Dì Cảnh Trực hiểu ý hắn, “Giống như ngã rẽ cuộc đời?”
“Ngã rẽ cuộc đời?” Khương Xá cong khóe môi cười, “Cậu ấy quả thực nghĩ quá nhiều, con không thể vĩnh viễn chỉ dậm chân tại chỗ.”
Dì Cảnh Trực không khỏi nở nụ cười, “Ai da, xem ra là dì lo lắng vô ích rồi.”
Vừa mới dứt lời hành lang đột nhiên sáng lên.
Khương Xá đứng lên, “Dì, con đi về trước.”
Dì Cảnh Trực vung vung tay, “Đi thôi đi thôi.”
Khương Xá quay người, cười với Lâm Gia đang đứng đối diện ở cửa, “Có đói không?”
Hắn giơ cái túi đựng đồ ăn dì Cảnh Trực làm cho trong tay lên, “Xin lỗi, nguội hết rồi.”
“Hâm lại là được, là lỗi của tớ.” Lâm Gia đón lấy cái túi, đóng cửa lại thì đứng bất động, “Cậu giận sao?”
“Có chút chút, cho nên là tớ cố ý.” Khương Xá ngồi ở trên ghế, lẳng lặng mà nhìn hắn.
“Tớ không đi.” Lâm Gia nói.
“Tại sao?” Hắn hỏi ngược lại.
Lâm Gia sầm mặt không nói gì.
Khương Xá dần dần thu lại ý cười, mặt mũi lạnh như băng, tròng mắt đen nhánh bình tĩnh không lay động. Hắn cũng không phải là chàng trai luôn ôn nhu trong sáng, lúc ở cô nhi viện ánh mắt của hắn vẫn luôn lạnh lùng, chỉ là dáng vẻ lạnh lùng này hắn chưa từng thể hiện ra với Lâm Gia.
“Hmmm, vậy là cậu đang xem thường tớ sao? Cảm thấy chính mình đã đi trước một bước, tự cho là đúng mà muốn dừng lại chờ tớ.”
Lâm Gia bỗng dưng ngẩng đầu lên, cắn răng nói: “Không phải vậy đâu.”
“Chúng ta đã nói muốn bình an vui vẻ mà sống tiếp còn gì.” Khương Xá mặt không thay đổi nhìn cậu, “Cũng đã nói, nếu như có cơ hội thì nhất định sẽ học một vài thứ, lúc đó cậu rõ ràng đã đồng ý, còn hiện tại thì sao, chỉ vì dỗ tớ mà cậu nói dối tớ sao? Cậu sẽ nói một ít lời nói dễ nghe, lúc nói muốn cùng tớ bỏ đi cũng vậy, cuối cùng vẫn muốn tớ và cậu cùng nhau quay lại chỗ đó.”
Hắn nhớ tới chuyện ngày đó.
Hắn chưa từng nghĩa tới sẽ trở lại nơi đó, chỉ cần nhớ tới là lại cảm thấy dạ dày sôi lên, choáng váng đầu óc tối tăm mặt mày.
Nhưng hắn biết đây chính là Lâm Gia.
Lâm Gia là loại người như thế, nếu như không phải hắn dẫn cậu ra khỏi chỗ đó thì cậu sẽ vĩnh viễn ở lại. Cậu sẽ không để ý chính mình có phải ăn bánh bao tẩm máu người hay không, chỉ cần thế giới tương đối yên ổn thì cậu có thể nhẫn nại, sự nhẫn nại của cậu rốt cuộc đến trình độ nào thì ngay cả Khương Xá cùng nhau lớn lên từ nhỏ cũng không biết.
Có thể Khương Xá thì nguyện ý dẫn Lâm Gia cùng nhau chạy trốn, hắn thích cậu, muốn vĩnh viễn ở cùng cậu.
Nhưng mà đường là hai người cùng đi, hắn chấp nhận vì tương lai hai người mà thử nghiệm tất cả, nếu như Lâm Gia không muốn đi thì hắn cũng sẽ không nói gì, càng sẽ không trách cứ cậu, hắn hiểu Lâm Gia cho nên sẽ thông cảm cho cậu. Mà nói đi nói lại, con đường này là hai người cùng đi, nếu như Lâm Gia không muốn đi, hắn cũng sẽ không dừng lại.
Nếu như phải trở lại những ngày ở cô nhi viện thì hắn tình nguyện chết đi.
Ngã rẽ cuộc đời của hắn và Lâm Gia chưa bao giờ là tương lai Khương Xá làm cái gì, tương lai Lâm Gia làm cái gì, mà là tại nơi này, hắn nguyện ý đi còn Lâm Gia thì lại không.huhu tới mùa thi rồi ORZ