Đọc truyện Trả Băng Vải Lại Cho Em Đi! – Chương 78: Đại Cát Đại Lợi
Thiệu Càn Càn bước vào phòng học bảo vệ trong sự nghi ngờ và lo lắng, sau khi nghiêm túc bắt đầu, cô cũng tạm thời bỏ chuyện fan tặng quà sang một bên.
Mười mấy phút sau, cô đi ra từ bên trong.
“Thế nào?” Lâm Gia Thố tiến lên trước đầu tiên.
Thiệu Càn Càn nghĩ nghĩ nói: “Em thấy cũng được, vấn đề anh nói với em em đều đã sửa lại, với lại mấy vấn đề anh mô phỏng lúc trước giáo viên cũng hỏi tới luôn.”
Lâm Gia Thố nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi, chắc là qua được.”
Thiệu Càn Càn gật gật đầu, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai anh: “Làm tốt lắm nha bro, mời anh ăn cơm.”
Lâm Gia Thố cười khẽ, duỗi tay đáp trên vai cô: “Ăn cơm thì còn sớm, trước khi ăn cơm, anh muốn dẫn em đi gặp một người.”
“Gặp ai vậy?”
“Bà nội anh.”
“……………!!”
Từ sau khi Thiệu Càn Càn đến DSG quả thật rất bận, Lâm Gia Thố thật ra đã sớm nghĩ kỹ rồi muốn dẫn cô đi gặp người thân yêu nhất của anh, nhưng vẫn không tìm được thời gian.
Lần này Thiệu Càn Càn đúng lúc trở về, thì anh muốn để hai người gặp mặt nhau.
Trên đường đến bệnh viện, cả người Thiệu Càn Càn đều bắt đầu căng thẳng.
“Em, em có phải cần chuẩn bị chút gì hay không, dù sao cũng phải mua chút quà mang cho bà nội nhỉ?”
“Anh chuẩn bị xong cả rồi,” Lâm Gia Thố hơi nhìn cô động viên, “Anh sợ không kịp giờ nên đều đã mua hết quà rồi, ở đằng sau cốp xe, đợi lát nữa em cứ mang lên là được.”
“Ơ? Như vậy thì không có lòng.”
“Không sao đâu, dù sao sau này vẫn còn gặp lại, chờ lúc em rảnh thì em tự đi lựa chọn tấm lòng của mình, thế nào.”
Thiệu Càn Càn à một tiếng, sau đó hơi bất an nói: “Bà nội anh, có thể không thích em hay không?”
“Sẽ không.”
“Vì sao.”
“Em đáng yêu như vậy, sao bà ấy lại không thích em.”
Thiệu Càn Càn liếc xéo anh: “Này em nghiêm túc đó!”
Lâm Gia Thố khẽ cười một tiếng: “Anh cũng rất nghiêm túc, yên tâm, bà ấy sẽ thích em.”
Xe chạy đến một bệnh viện tư nhân, sau khi hai người đi thang máy lên tầng cao nhất, thì có y tá đón hai người vào một phòng bệnh.
“Bệnh tình của bà nội không ổn định lắm, cho nên bình thường sẽ trực tiếp ở đây, thuận tiện chăm sóc.”
Thiệu Càn Càn gật gật đầu, đi theo Lâm Gia Thố vào trong.
“Gia Thố à, con đến rồi,” Hà Văn Hoa dựa vào trên giường bệnh nhìn thoáng qua đằng sau anh, ánh mắt sáng lên, “Là Càn Càn sao, có phải dẫn Càn Càn đến hay không.”
Thiệu Càn Càn vốn đang đi phía sau Lâm Gia Thố, khi nghe được giọng nói hơi suy yếu của Hà Văn Hoa gọi tên cô thì tức khắc ngây ngẩn cả người.
Lâm Gia Thố xoay người giữ tay cô lại, “Dạ đúng bà nội, lần trước con đồng ý với bà là phải dẫn cô ấy đến, hôm nay đúng lúc trường của tụi con bảo vệ, nên có thời gian đã cùng nhau đến.”
Đây là lần đầu tiên Thiệu Càn Càn gặp Hà Văn Hoa, bà lão nằm ở trên giường bệnh, tràn đầy từ ái.
Cô vội cúi đầu chào bà, nghiêm túc nói: “Chào bà nội ạ, con là Thiệu Càn Càn.”
“Càn Càn à, con lại đây con lại đây, lại ngồi bên cạnh bà nội đi.”
Thiệu Càn Càn gật gật đầu, đi qua ngồi xuống, cô vừa ngồi xuống thì Hà Văn Hoa đã giữ tay cô lại: “Mỗi lần Gia Thố đến đều nhắc tới con với bà, nó nói, con vô cùng vô cùng tốt, nói bà nhất định sẽ thích con.”
Thiệu Càn Càn hơi thẹn thùng và không biết làm sao: “Không có……!Con không tốt như anh ấy nói.”
“Bà tin tưởng ánh mắt của Gia Thố.” Hà Văn Hoa vỗ vỗ tay cô, “Bà biết, trước đây đã để con chịu uất ức, Càn Càn, con đừng trách ba của nó, tên đó đúng là cổ hủ, nhưng mà nó cũng chỉ dọa con được thôi, bây giờ còn không đến lượt nó làm chủ đâu.
Con xem bây giờ, con và Gia Thố cũng yên lành phải không, bà không để ý tới nó.”
Thiệu Càn Càn đỏ mắt, nhưng không hiểu sao lại hơi buồn cười: “Nhưng mà bà nội ơi, con……!Con vẫn sẽ nỗ lực thật chăm chỉ, con cũng hy vọng chú Lâm có thể chấp nhận con.”
“Con đó, đã rất ưu tú rồi.” Hà Văn Hoa cười nói, “À lần trước Gia Thố còn cho bà xem ảnh chụp con cầm cúp đấy, nghe nói là con nhận thưởng ở Úc.”
Thiệu Càn Càn thoáng liếc mắt nhìn Lâm Gia Thố, người phía sau cô cười ha hả, viết đầy mặt mấy chữ “Vợ của tôi chính là ưu tú nhất”.
Thiệu Càn Càn ho khan: “Đó là cả đội ạ, cũng không phải một mình con.”
“Như nhau Như nhau.”
……!
Ưu tú sao, có lẽ nhỉ, nhưng cô tin, người con gái bước qua ngưỡng cửa Lâm gia, thì ưu tú nhiều đếm không xuể.
Thiệu Càn Càn nghĩ, đây chính là yêu ai yêu cả đường đi điển hình nhất trong tình yêu.
Hà Văn Hoa thương Lâm Gia Thố biết bao nhiêu, thì sẽ có bấy nhiêu tin tưởng anh cùng với người mà anh yêu.
Nhưng dù vậy, Thiệu Càn Càn vẫn cảm thấy rất cảm động.
Dọc đường đi cô thấp thỏm lo âu nhưng dưới cái nhìn cực kỳ thân thiết và trìu mến của Hà Văn Hoa đã không còn sót lại chút gì, cô cũng rất vui mừng, có thể nhìn thấy sự tán thành ở trong mắt người bà mà Lâm Gia Thố thương nhất, nhìn thấy sự khích lệ.
Khi hai người yêu nhau, nếu được người nhà chúc phúc, thì mới là hoàn hảo nhất.
Ở lại trong phòng bệnh nửa tiếng xong, Lâm Gia Thố và Thiệu Càn Càn ra ngoài.
“Thế nào, anh nói bà nội sẽ thích em mà.”
Thiệu Càn Càn ngước mắt nhìn anh: “Nói thật đi, trước mặt bà anh nói bao nhiêu lời tốt đẹp về em thế, lúc nãy bà khen em cũng xấu hổ lắm.”
“Thì anh chỉ tùy tiện nói mà thôi, hơn nữa, lời anh nói cũng đều là sự thật.”
Thiệu Càn Càn cười khẽ, tâm trạng cũng đột nhiên trở nên thật tốt.
Ngay lúc này, Thiệu Càn Càn bất ngờ nhìn thấy cách đó không xa có một bóng dáng quen thuộc đi ngang qua: “Á người đó!”
Lâm Gia Thố: “Hả?”
“Fan kia ấy!” Thiệu Càn Càn kinh hãi, “Fan lúc nãy đã tặng quà vòng cổ cho em ở đó kìa.”
Lâm Gia Thố theo tầm mắt cô nhìn qua: “Ở đây?”
“Thật sự em không nhìn lầm đâu!” Thiệu Càn Càn lập tức chạy lên, “Anh đợi em một lúc em quay lại ngay!”
Lâm Gia Thố: “Thiệu Càn Càn ——”
Người phụ nữ phía trước kia từ hành lang đi qua, Thiệu Càn Càn vội vội vàng vàng mà đuổi theo bà ấy.
“Cô ơi! Cô đợi con một chút!”
Kéo lại cánh tay của bà, Thiệu Càn Càn cúi đầu thở dốc: “Cô ơi, chuyện đó, khụ khụ, vòng cổ đó con phải trả lại cho cô.”
Người phụ nữ đội mũ gặp cô ở đây cũng quá đỗi ngạc nhiên: “Sao con lại ở đây?”
Thiệu Càn Càn lần lượt thở ra một hơi, nói: “Con tới bệnh viện thăm một người ạ, cô ơi, con biết cô thích con, tặng con quà cũng là tấm lòng, nhưng mà……!Nhưng mà món quà này quý quá, bạn con nói vòng cổ này giá trị xa xỉ, nên, nên con thật sự không nhận được.”
“Ôi chao không có việc gì, đây là món quà gặp mặt.”
“Gặp, quà gặp mặt?” Thiệu Càn Càn xua xua tay, “Không cần không cần không cần, con chụp ảnh với fans trước giờ đều không nhận quà gặp mặt gì cả.”
Người phụ nữ bật cười: “Con đứa nhỏ này, chính trực làm cái gì, người khác tặng quà cho con, con nhận lấy là được.”
Thiệu Càn Càn: “Nhưng nhận lấy món đó, lương tâm con bứt rứt.”
“Lương tâm bứt rứt gì chứ, cô tặng con quà, là đạo lý hiển nhiên.”
“Hả?”
Người phụ nữ vỗ vỗ tay của Thiệu Càn Càn: “Không sao đâu, nếu như con thật sự cảm thấy lương tâm bứt rứt, thì sau này trò chuyện với cô nhiều một chút, chúng ta còn sẽ gặp lại.”
Thiệu Càn Càn: “??”
“Chỉ là bây giờ cô có việc gấp phải đi trước, món quà đó con cứ giữ đi.” Dứt lời, người phụ nữ xoay người toan muốn rời đi, nhưng đúng lúc này, một âm thanh thâm trầm vọng đến từ phía sau hai người.
“Cô thì có việc gấp gì.”
Người phụ nữ bỗng nhiên ngẩn ra, tức khắc giả bộ như không nghe thấy gì mà đi về phía trước.
“Đứng lại!”
“…………” Người phụ nữ kia xoay lưng về, thực sự dừng lại.
Thiệu Càn Càn ngẩn người, ngoảng đầu lại nhìn Lâm Gia Thố đang nói, “Làm sao vậy?”
Lâm Gia Thố không nói chuyện, chỉ cau mày nhìn chằm chằm người phụ nữ đội mũ đó: “Trở về lúc nào, cũng không nói một tiếng.”
Thiệu Càn Càn: “Anh biết à?”
“Biết, còn rất quen.” Lâm Gia Thố hơi hơi nhướng mày, “Cô nói có phải hay không ạ, mẹ.”
Thiệu Càn Càn trừng mắt: “Mẹ?!”
Người phụ nữ đội mũ cuối cùng cũng không diễn nỗi nữa, bà quay đầu, vẻ mặt kinh ngạc nói: “Úi trời Gia Thố, sao con lại ở đây vậy.”
Lâm Gia Thố khóe miệng hơi hơi co giật: “Câu này không phải con đang hỏi mẹ sao.”
“Mẹ sao, đương nhiên là mẹ về thăm bà nội của con, bây giờ mẹ đang định đi tìm bác sĩ trưởng để tìm hiểu đây.” Người phụ nữ đội mũ, Dương Tư Vũ cũng chính là mẹ của Lâm Gia Thố hơi lúng túng nói, “Khó trách lại chạm mặt Càn Càn ngay chỗ này, thì ra là con ở đây.”
“Mẹ trở về lúc nào cũng không nói một tiếng, còn chạy tới trường học giả vờ làm fan gì chứ? Mẹ đang làm cái gì.”
Dương Tư Vũ liếc mắt nhìn anh: “Mẹ âm thầm chẳng phải vì không muốn cho ba con biết sao, còn có Càn Càn, mẹ thật sự là fan của con bé, mẹ đi gặp thần tượng thì làm sao chứ?”
Lâm Gia Thố suýt thì trợn mắt với bà: “Mẹ biết cái gì gọi là thể thao điện tử sao, còn thần tượng……”
Hai người phía trước từng câu một cà khịa lẫn nhau, rồi sau đó mặt Thiệu Càn Càn trực tiếp ngu ngơ.
Mẹ……!
Đây là mẹ của Lâm Gia Thố?
Có phải nhảy lố rồi không, mặc dù nói nhìn bên ngoài thực sự rất có cảm giác phu nhân, nhưng lời nói và cử chỉ đều không liên quan một chút nào.
Tóm lại, có cho cô thêm mấy cái đầu nữa cô cũng không nghĩ ra, mẹ của Lâm Gia Thố sẽ theo phong cách thế này.
“Càn Càn à, hôm nay thật sự là cô mới về nước, nên chỉ có thể trộm gặp mặt con một lần, thật ra cô đã chuẩn bị xong một bữa cơm hoành tráng để chúng ta cùng ăn vào mấy hôm nữa rồi.” Thiệu Càn Càn vẫn còn quay vòng mờ mịt, Dương Tư Vũ đã tiến lên đấy giải thích một lần, “Là cô, là do cô không muốn để cho thằng nhóc này với ba nó biết sớm như vậy, sau đó lại sang đây càm ràm cô.”
Thiệu Càn Càn ngượng ngùng nói: “Cô à, ngại quá, trước đó con không biết cô là……”
“Không sao đâu không sao đâu, thật sự không sao cả.” Dương Tư Vũ vỗ vỗ vai cô, “À đúng rồi, cô còn phải đi gặp bác sĩ, lần sau chúng ta trò chuyện, này Gia Thố ——”
Dương Tư Vũ quay đầu lại, nói với con trai nhà mình: “Cũng trễ rồi con dẫn Càn Càn đi ăn cơm đi, vậy mẹ đi trước.”
Lâm Gia Thố: ” Này mẹ ——.”
“Được rồi, vợ chồng son các con mau đi nhanh đi!”
**
Sau khi đến nhà hàng, Thiệu Càn Càn ngồi xuống đã nói: “Thật sự……!là mẹ anh?”
Lâm Gia Thố cười nhìn cô: “Anh không có sở thích gặp ai cũng tùy tiện gọi mẹ đâu.”
Thiệu Càn Càn: “Nhưng mà ——”
“Không giống phải không.”
Thiệu Càn Càn yên lặng khẽ “ừ”.
Lâm Gia Thố nhận lấy thực đơn người phục vụ mang qua, đưa cho Thiệu Càn Càn bèn nói: “Mẹ anh không thích trói buộc, nên vẫn không thích ngây người ở trong nhà, từ khi anh có kí ức, mẹ cũng đã chạy đi du lịch khắp nơi rồi.”
Thiệu Càn Càn: “……!Ngầu thật.”
Lâm Gia Thố: “Ban đầu mẹ anh không thích cuộc hôn nhân này, nhưng cũng do trong nhà cưỡng ép.
Tóm lại, bà ấy không thường xuất hiện ở nhà, ba anh cũng không thể làm gì bà ấy.”
Thiệu Càn Càn bội phục người phụ nữ như vậy, “Không bị ràng buộc chỉ vì bản thân” đây chắc chắn phải có can đảm mới có thể làm được: “Vậy, sao bà lại đột nhiên trở về, tặng cho em món quà quý giá như thế.”
Thiệu Càn Càn đặt vòng cổ lên bàn: “Nếu không anh giúp em trả lại cho bà ấy đi, em cảm thấy vậy ngại lắm, em còn chưa chuẩn bị quà cho bà ấy.”
Lâm Gia Thố thoáng dựa về sau, ngụ ý sâu xa mà nhìn cô, “Không sao cả, tặng cho con dâu tương lai một chút quà, nên làm.”.