Đọc truyện Trả Băng Vải Lại Cho Em Đi! – Chương 76: Ống Giảm Thanh
Vài ngày sau, sinh nhật của Diệp Đĩnh, toàn bộ trụ sở DSG cùng với một số nhân viên công tác đi ra ngoài tổ chức sinh nhật cho anh.
Sau một lúc ăn uống thịnh soạn ở khách sạn, mọi người chuyển sang KTV.
Hôm nay hiếm khi được một ngày buông thả, mọi người đương nhiên cũng chơi rất high, hát hò, uống rượu, lắc xúc xắc vang hơn bất kỳ thứ gì.
Ngày thường Diệp Đĩnh đối xử với mọi người đều rất nghiêm khắc, loại chuyện như uống rượu là tuyệt đối không thể nào.
Cho nên hôm nay có thể uống rượu, không chỉ mỗi người uống đến vui vẻ, mà còn chuốc anh không chút ngại ngần nào.
Diệp Đĩnh bị “bắt nạt” Thiệu Càn Càn cũng thích thú lắm, ai bảo bình thường anh chỉ biết bắt nạt bọn họ.
Về sau, quả thật Diệp Đĩnh uống hơi nhiều, chóng mặt choáng váng, thế mà cũng nguyện ý ca hát.
Còn Thiệu Càn Càn là con gái dĩ nhiên được đãi ngộ tốt, không uống bao nhiêu, nhưng lại ăn cả một bụng khay đựng trái cây và đồ ăn vặt.
“Đội trưởng, cậu không sao chứ.” Thiệu Càn Càn thấy Diệp Đĩnh ngả ra sau dựa lưng vào sô pha, duỗi tay vỗ vỗ vai anh.
Mí mắt giật giật, Diệp Đĩnh đột nhiên mở mắt nhìn cô, bất ngờ nói: “Thật ra tôi đã biết cô từ trước.”
Bì ca và Tiểu Lũy đang cầm microphone khóc la inh ỏi, Thiệu Càn Càn nghe không rõ anh nói gì, vì thế hơi hơi cúi người ghé lỗ tai qua một chút: “Hả? Cậu nói cái gì?”
Diệp Đĩnh nhìn lỗ tai nhỏ trắng trẻo mũm mĩm trước mặt, tầm mắt chậm rãi trượt xuống dưới, dừng trên cần cổ tinh tế trắng nõn của cô: “Thiệu Càn Càn, ba năm trước tôi đang live stream thì nhìn thấy cô, vô tình lướt đến, cô……!Là người mới bắt đầu live stream.”
Thiệu Càn Càn ngoài ý muốn trừng lớn đôi mắt: “Thật không, vậy sao trước đây cậu chưa từng nói.”
“Chỉ là chú ý tới mà thôi, sau đó, tôi đã quên mất.”
“Chậc ——”
“Tôi rất hối hận.” Diệp Đĩnh con mắt hơi mê mang, mơ mơ màng màng nói, “Tôi rất hối hận lúc ấy không đề nghị với giám đốc đào cô về đây, hoặc là……!Đi làm quen với cô.”
Thiệu Càn Càn cười sang sảng, tùy ý mà vỗ vỗ vai anh: “Không sao đâu không sao đâu, dù sao kết quả vẫn là tôi đến đội của cậu, tôi nói với cậu, nếu lúc ấy cậu muốn đào tôi về đây, thì nói không chừng tôi sẽ không đồng ý đâu, khi đó còn quá nhỏ.”
“Ừm……!Đúng nhỉ.”
“Đúng vậy, khi đó cậu cũng rất nhỏ mà, vừa mới vào giới này ha?” Thiệu Càn Càn cười hì hì nói, “Nhóc con.”
Diệp Đĩnh hơi nhíu mày: “Ai là nhóc con.”
Thiệu Càn Càn: “Theo tuổi mà nói, thật ra tôi có thể gọi cậu như vậy.”
Diệp Đĩnh bất mãn, hơi rượu vừa dâng lên, đã vươn tay nhéo mặt cô: “Vẻ ngoài của cô trông như trẻ vị thành niên, tôi cũng không nhỏ hơn cô đâu!”
“Oái! Đau đau đau! Rồi rồi rồi, cậu không nhỏ cậu không nhỏ.” Thiệu Càn Càn vung tay anh ta ra, bụm mặt chỉ trích mà nhìn anh.
Còn Diệp Đĩnh sau khi bị Thiệu Càn Càn vỗ bay tay thì phát ngốc, tiếp đến anh chậm rãi rũ đầu xuống, hơi mê mang mà nhìn bàn tay vừa nhéo mặt cô.
Trên lòng bàn tay, xúc cảm mềm mại trơn bóng loang thoáng vẫn còn ở đó.
Trong đầu anh hỗn loạn chỉ còn lại một ý nghĩ: Thì ra, cô cũng mềm mại giống như bề ngoài.
“Này, tôi cảnh cáo cậu đấy, đừng say khướt làm loạn, nếu không tôi sẽ lấy điện thoại ghi âm cậu lại, làm cho cậu ngày mai phải hối hận!”
Diệp Đĩnh không nghe cô nói cái gì, chỉ trầm mặc một lát song đột ngột vươn tay xòe ra trước mặt cô: “Quà tặng.”
Thiệu Càn Càn không biết vì sao suy nghĩ của anh lại nhảy nhanh như vậy, “Quà, quà tặng cái gì?”
“Quà sinh nhật, quà sinh nhật của tôi đâu.”
“Đưa rồi, để ở bên cạnh ấy.”
“Lấy lại đây, tôi muốn xem.”
Thiệu Càn Càn: “Úi trời trở về rồi xem.”
“Bây giờ tôi phải xem liền!”
Thiệu Càn Càn dở khóc dở cười, hóa ra Diệp đại đội trưởng bình thường nghiêm túc độc miệng sau khi uống say lại giống như trẻ con vậy: “Được rồi được rồi, tôi đi lấy cho cậu còn không được à.”
Thiệu Càn Càn không còn cách nào, đành phải tìm quà của mình trong một đống quà lớn ở bên cạnh, sau đó lấy sang đưa vào tay anh: “Nè, mua cho cậu, tai nghe.”
Diệp Đĩnh mở hộp ra, nhìn một cách không chớp mắt.
Thiệu Càn Càn thấy anh không tỏ thái độ thì cho rằng anh không thích: “Cái đó, tôi đã tốn một số tiền lớn á, bọn họ nói, dùng cái này chơi game hiệu quả tốt lắm, cậu, cậu không thích cũng đừng ghét nó.”
“Không có,” Diệp Đĩnh thoáng nhìn cô, thấp giọng nói, “Tôi rất thích.”
“Thật vậy sao? Thế là tốt rồi thế là tốt rồi.” Thiệu Càn Càn vỗ vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm.
Sinh nhật chè chén mãi cho đến 12 giờ mới kết thúc trở về, Thiệu Càn Càn bị Lâm Gia Thố dẫn đi mất, còn lại các thành viên của DSG thì ngồi xe bảo mẫu đi về.
Diệp Đĩnh hiếm được một lần uống say như vậy, Tiểu Lũy liều mạng kéo mới kéo được anh lên ghế sau.
Lên xe xong, Diệp Đĩnh dựa vào bên cửa sổ ngủ mất, Tiểu Lũy kéo tấm chăn bên cạnh qua đắp cho anh, sau đó duỗi tay qua lấy thứ anh đang ôm trong ngực.
Nhưng cậu túm hai lần cũng không lấy ra được.
“Đừng nhúc nhích……” Diệp Đĩnh đột nhiên ậm ừ một tiếng.
Tiểu Lũy: “Đội trưởng, để em cất giúp anh món quà này, lấy ra lấy ra.”
Song Diệp Đĩnh vẫn không buông tay, mà là lẩm bẩm một câu, nghiêng đầu đi.
Tiểu Lũy đành phải tiến lên trước: “Cái gì, anh nói cái gì á?”
“Thiệu Càn Càn……”
“Càn Càn hả, Càn Càn chị ấy đi với Lâm Gia Thố rồi, ngày mai sẽ trở về ——”
“Tôi thích cô.”
Tiểu Lũy bỗng nhiên cứng lại: “………………”
**
Khi Thiệu Càn Càn bị Lâm Gia Thố kéo lên xe thì trên tay vẫn cầm một chai rượu, cô vừa uống vừa hát, ngồi ở ghế lái phụ khoa tay múa chân vui vẻ, tựa như một đứa bệnh tâm thần.
“Đêm nay khó quên, đêm nay khó quên, bất kể chân trời hay góc biển, cùng ôm lấy vạn dặm Thần Châu* ——”
(*miêu tả sự bao la, rộng lớn của Trung Quốc)
Lâm Gia Thố: “…………”
“Chúc cả tổ quốc tốt lành! Tổ quốc tốt lành! Chúc cả, tổ quốc tốt lành ——”
Lâm Gia Thố nhìn phía trước, bất đắc dĩ đưa một tay qua: “Đưa rượu cho anh.”
Thiệu Càn Càn nhìn anh một cái, lập tức ôm rượu vào trong ngực như thể bảo bối: “Không cho! Muốn rượu thì không có, muốn mạng thì có!”
Lâm Gia Thố không lay chuyển được cô, đành chịu rút tay về nghiêm túc lái xe: “Thiệu Càn Càn, đợi lát nữa trị em.”
Thiệu Càn Càn khinh thường hừ một tiếng, tiếp tục đối diện với cửa sổ tổ chức buổi hòa nhạc: “Cờ đỏ năm sao phất phơ trong gió, tiếng ca thắng lợi vang dội biết bao, hát mừng tổ quốc thân yêu của chúng ta, phồn vinh giàu mạnh từ hôm nay!”
……!
Cuối cùng đã chạy đến khách sạn, Lâm Gia Thố một mạch ôm cô ra khỏi xe, đi thang máy lên căn phòng trên tầng cao nhất.
“Được rồi được rồi đừng hát nữa, tổ quốc rất vui khi có một thanh niên yêu nước như em đấy.” Lâm Gia Thố Càn đặt Thiệu Càn Càn ở trên sô pha, “Chóng mặt không, anh nhờ người đưa lên một chút thuốc giải rượu.”
“Không cần, em không chóng mặt.” Thiệu Càn Càn ôm cổ anh không cho anh đứng thẳng, “Lâm Gia Thố, em không uống say, thật mà.”
Lâm Gia Thố nghiêng đầu cười khẽ: “Thật không, anh đúng là không nhận ra.”
Thiệu Càn Càn đè cổ anh kéo anh đến gần: “Thật sự không say mà, em chỉ là muốn hát, anh ngửi thấy không, ngửi thử xem có ngửi được mùi rượu không.”
Lâm Gia Thố cụp mắt, mười ngón tay xuyên qua giữa tóc cô, anh thoáng dùng sức tự đẩy mình về phía cô, sau đó thuận thế mút một hơi trên môi cô: “Có.”
“Bảo anh ngửi! Chứ không bảo anh hôn!”
“Giống nhau.”
“Không giống nhau!”
“Dù sao đúng là uống quá nhiều, đừng lý sự.” Lâm Gia Thố lại cúi đầu khẽ cắn một cái ở môi cô, “Ngoại trừ chai bia, còn uống gì khác nữa, rượu vang đỏ?”
“Anh thuộc chủng loại chó nào vậy,” Thiệu Càn Càn chống cái trán của anh, kinh ngạc nói, “Cái mũi linh thật ấy.”
Lâm Gia Thố tức giận mà đè cô trên sô pha, hung tợn nói: “Em nói xem, anh thuộc chủng loại nào.”
Thiệu Càn Càn bị anh đè đến nỗi không cử động được, vội vàng lấy lòng nói: “Nhất……!Là một loại đáng yêu nhất á!”
“Chỉ biết nịnh nọt.” Lâm Gia Thố đứng dậy, duỗi tay qua kéo cô, “Lại đây, đi tắm rửa.”
Lâm Gia Thố vào bồn tắm xả nước, Thiệu Càn Càn đang đứng mờ mịt, nhanh chóng đã bị lột sạch ném vào.
“Tự tắm được không.” Lâm Gia Thố nhìn thân thể lả lướt hấp dẫn phía trước, trắng đến mức lóa mắt, trong cổ họng hơi căng chặt.
Thiệu Càn Càn vỗ vỗ mặt nước: “Anh có muốn tắm chung hay không.”
Lâm Gia Thố: “……!Em chắc chưa.”
Thiệu Càn Càn nghiêng đầu, như đơn thuần lại như dụ hoặc: “Chỗ này lớn lắm, cùng nhau tắm được á.”
Lâm Gia Thố nhẹ nhàng nhấp môi, trong ánh mắt tựa như bay một đám lửa.
Anh nhìn Thiệu Càn Càn, ném áo khoác, kéo cà vạt xuống, tiếp đó chậm rãi tháo hết cúc áo sơ mi.
Thiệu Càn Càn ghé vào bên bồn tắm, giống như xem kịch mà nhìn anh: “Lâm Gia Thố, trông anh đẹp thật đấy.”
Quần áo cởi sạch, Lâm Gia Thố chân dài bước một bước đã vào bồn tắm, anh ôm Thiệu Càn Càn vào trong lòng ngực, nhẹ giọng nói: “Đẹp thì em nhìn cho đủ đi.”
“Ừm……!Được.”
Lâm Gia Thố cong môi cười cười, lại nói: “Chỗ này lớn thật, hai người làm việc……!Dư sức.”
Anh đang nói chuyện ở bên tai cô, hơi thở phun trên da thịt cô, khơi dậy một trận rùng mình.
Thiệu Càn Càn né tránh sang bên cạnh: “Anh đừng có ôm em nữa, như vậy sao tắm đây.”
“Vậy trước đừng tắm.” Vừa nói, nụ hôn nóng bỏng của anh đã rơi từng chút một vào sau cổ cô, đôi tay duỗi đến phía trước của cô……!
Trong phòng tắm nhiệt độ liên tục tăng cao, cả người Thiệu Càn Càn bị anh trêu chọc nhũn ra, ư ư a a mà bắt lấy cạnh bồn tắm, để đề phòng toàn thân ngã xuống.
Sau đấy, anh trực tiếp xoay người cô lại, Thiệu Càn Càn híp mắt lại nhìn anh: “Em ở trên.”
Giọng nói của Lâm Gia Thố đã nhiễm tình dục nồng hậu, anh một bên vuốt ve chân cô, một bên như nghiền ngẫm nói: “Em thích thì, cũng không phải không được.”
Thiệu Càn Càn ánh mắt sáng ngời, như thể đang làm một trò vui gì đó, vừa sờ vừa bò ngồi dạng chân trên người anh.
Chỉ là khi đến thời điểm chính thức hỗn loạn cô lại cọ tới cọ lui không chịu ngồi xuống.
Cọ qua cọ lại, Lâm Gia Thố cảm giác cả người vừa khô vừa nóng.
“Đừng giày vò người khác, ngồi xuống.”
Thiệu Càn Càn nhìn anh, đột nhiên học tình tiết của tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết, nâng cằm anh lên nói: “Muốn thì, tự mình chuyển động đuy ~”
Lâm Gia Thố: “…………”
Thiệu Càn Càn không để ý tới Lâm Gia Thố đen mặt, tiếp tục tìm đường chết: “Anh đó yêu tinh nhỏ mê người này~”
Tiếng thở dốc của Lâm Gia Thố ngày một nặng, không thể nhịn được nữa mà đè cô xuống dưới.
“A ——”
Sau đấy, nước trong bồn tắm đang liên tục tràn ra ngoài bởi vì người nào đó “nghe lời” tự mình chuyển động, dòng nước rơi trên mặt đất bắn ra mỗi đám bọt sóng, phát ra từng đợt âm thanh làm lòng người say mê.
“Thiệu Càn Càn, rốt cuộc ai là yêu tinh?”
“Anh á……!A! Em! Em em em!”.