Trả Băng Vải Lại Cho Em Đi!

Chương 69: Tay Cầm Dọc


Đọc truyện Trả Băng Vải Lại Cho Em Đi! – Chương 69: Tay Cầm Dọc


Không biết phải miêu tả tâm trạng giờ phút này như thế nào, chỉ thấy như toàn bộ phòng chờ máy bay đều tĩnh lặng, âm thanh ồn ào náo động dường như đã bị ngăn chặn, im lặng đến mức cô chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.

Bịch, bịch, như kiểu muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Anh đang nói gì vậy……”
Lâm Gia Thố đứng lên, bỗng chốc kéo cô dậy tại chỗ ngồi, một tay của anh ôm lấy eo cô, ôm cô thật chặt vào trong ngực mình.

“Anh nói, anh chờ em.

Cho nên em phải đợi anh, anh chắc chắn sẽ chứng minh cho mấy người đó xem, anh không cần họ tự quyết định thu xếp con đường cho anh.”
Đêm qua Lâm Gia Thố đã trò chuyện với ông nội Lâm ở thư phòng rất lâu, Lâm Gia Thố là chủ nhân tương lai của Lâm gia, đương nhiên phải gánh vát rất nhiều, nếu như anh muốn được thoải mái lựa chọn người mình muốn, thì, anh cần phải có được sức mạnh ấy.

Vì thế, anh đã đồng ý với ông nội, anh sẽ bắt đầu bước vào Lâm gia, bắt đầu học tập và lãnh đạo, nếu như anh có thể phát triển Lâm gia càng lớn mạnh hơn, và dùng chính thực lực của mình khiến cho tất cả các cổ đông và người bên ngoài công nhận, thì, người của Lâm gia sẽ không nhiều lời thêm nữa.

Đường còn dài, anh còn trẻ, ở trong mắt mọi người, thực sự rất khó để gặm sạch sẽ khối gia sản lớn như vậy, bản thân Lâm Gia Thố cũng biết.

Muốn trở thành người tài luôn phải trưởng thành, anh không muốn lựa chọn, vì thế, anh càng phải nỗ lực hơn mới được.

Khi Thiệu Càn Càn ôm anh, cuối cùng cô cũng biết lý do tại sao mình cứ mãi khó chịu, cô luôn miệng nói mấy câu vớ vẩn kia, ấy mà ở sâu trong lòng cô vẫn ích kỉ nghĩ, anh không thể cứ bỏ rơi cô như vậy được.

Suốt một đêm sợ hãi lo lắng nhưng ngay khoảnh khắc anh xuất hiện đã tan biến sạch trơn, thì ra, cô cũng là một người nghĩ một đằng nói một nẻo.

“Em đến đó, sau này chúng ta sẽ không thể gặp nhau thường xuyên được, chúng ta đều sẽ rất bận, em biết không.”
Thiệu Càn Càn hít hít cái mũi, hốc mắt nóng lên: “Em biết chứ.”
“Nhưng em sẽ không từ bỏ, giống như anh cũng không muốn cứ vậy mà từ bỏ tình cảm giữa chúng ta, đúng không.”
“Đúng vậy.”
“Được, vậy em nhớ phải……!Nhớ phải nghĩ đến anh,” Lâm Gia Thố nghĩ nghĩ lại tủi thân bám dính nói, “Bình thường lúc không chơi game thì ít quậy phá với đám trẻ con kia đi.”
Thiệu Càn Càn thoáng liếc mắt nhìn anh: “Trẻ con cái gì.”
“Đội tuyển của em chẳng phải đều là trẻ con sao.”
Người cách đó vài bước đội mũ ngủ, nhưng thật ra hoàn toàn không ngủ Diệp Đĩnh: “???”
Thiệu Càn Càn: “Anh nói thế, làm em cũng thấy mình trở thành bà cô luôn rồi.”
Lâm Gia Thố nhéo nhéo mặt cô: “Không sao cả, nếu em là bà cô, thì anh đành miễn cưỡng trở thành ông chú vậy.”
Diệp Đĩnh: “…………”
Ngoài miệng nói cười, nhưng thật ra trong lòng hai người đều sợ hãi.


Khó chịu trong lòng ngày hôm qua vẫn chưa kịp tản đi, và bây giờ còn phải chiến đấu một khoảng thời gian rất dài trong lương tai mà như đưa đám.

Lâm Gia Thố rũ mắt nhìn Thiệu Càn Càn, kiềm lòng không đặng, chợt áp xuống muốn hôn cô.

Thiệu Càn Càn ngẩn người, nghiêng đầu tránh thoát: “Đừng, nhiều người lắm đó.”
Lâm Gia Thố: “Cũng sắp đi rồi, hôn một cái thôi nhé?”
“Đồng đội của em một lát nữa sẽ trở lại ——”
“Nhưng anh nhớ em.”
Vành tai Thiệu Càn Càn phiếm hồng, Lâm Gia Thố thấy cô không hề có vẻ từ chối, lòng tràn đầy vui sướng mà nâng cằm cô lên hôn xuống.

Soạt ——
Hai người mới vừa chạm vào, đột nhiên bên cạnh có người bỏ nón xuống đứng lên, mặt Thiệu Càn Càn đỏ lên, vội vàng đẩy Lâm Gia Thố ra.

Tuy nhiên Diệp Đĩnh cũng không ngoảnh đầu nhìn họ, mà chỉ đi đến một hướng khác.

Lâm Gia Thố híp híp mắt: “Người ban nãy là cậu ta?”
Thiệu Càn Càn giận dữ: “Em đã bảo anh đừng mà, bọn họ thấy được thì xấu hổ lắm.”
Lâm Gia Thố nhếch nhếch môi, thấp giọng nói: “Thấy cũng tốt.”
Thiệu Càn Càn không nghe rõ: “Cái gì?”
“Không có gì không có gì.” Lâm Gia Thố kéo cô đến một nơi ít người, “Thế chúng ta đổi chỗ, đừng để cho họ nhìn thấy.”
Thiệu Càn Càn: “……”
Tiểu Lũy và mấy người đồng đội đều đang đợi coffee ở quán cà phê, quay đầu thì thấy Diệp Đĩnh bước vào, vẻ mặt kinh ngạc: “Đội trưởng chẳng phải anh đang ngủ à, sao lại qua đây.”
Diệp Đĩnh mặt không cảm xúc: “Không có gì, muốn uống thôi.”
“Muốn uống gì thì anh gọi điện thoại nói được mà, em mua cho anh vậy là xong rồi.” Tiểu Lũy nhìn thoáng qua đằng sau anh ta, “Ơ, Qua Qua đâu?”
Diệp Đĩnh dừng một chút: “Không biết.”
Tiểu Lũy: “Hả? Lúc nãy không phải hai người ngồi gần nhau sao.”
Diệp Đĩnh: “Vậy anh phải trông cô ấy à, cổ đi vệ sinh anh cũng phải theo luôn đúng không.”
Tiểu Lũy: “…………”
Diệp Đĩnh: “Con gái, phiền phức.”
Tiểu Lũy: “Phiền phức gì……!Còn nữa đội trưởng, dù Qua Qua có phiền phức thì cũng chính do đội trưởng mặt dày mày dạn mời đến mà.”
Dứt lời, bị Diệp Đĩnh lạnh căm căm nhìn thoáng qua, Tiểu Lũy cả kinh, vội vàng lách người.

**
Sau khi Thiệu Càn Càn ký hợp đồng thì nán lại Thượng Hải mấy ngày, mấy ngày đó cô cũng đã đến trụ sở tham quan một lần.


Trụ sở ở trong một khu biệt thự, bởi vì cô là con gái, vì thế chỗ cô ở là một khu biệt thự khác có nhân viên nữ làm việc.

Chẳng qua do cùng trụ sở nên hai căn biệt thự cũng chỉ là hàng xóm mà thôi, điều đó cũng tiện lợi cho Thiệu Càn Càn ra cửa quẹo trái là có thể huấn luyện cùng với các thành viên..

Lúc thi cuối kỳ cô đã trở về, nhưng cô ở đây không bao lâu, bởi vì mùa hè này, cô đã chính thức trở thành một thành viên của DSG, phải chuẩn bị cho lời mời thi đấu tiếp theo.

Cả kỳ nghỉ hè, Thiệu Càn Càn đều ở trụ sở luyện độ ăn ý với đồng đội, luyện kỹ thuật, cô và Lâm Gia Thố liên lạc dần ít đi, rất nhiều khi cô vừa dính giường đã ngủ mất rồi, song ngày hôm sau, mới phát hiện anh gửi tin nhắn cho mình.

Hai người đều biết chênh lệch múi giờ là điều khó tránh khỏi, nên họ vẫn luôn cố gắng tìm thời gian rảnh của nhau mà trò chuyện.

.

ngôn tình tổng tài
Hôm nay, Thiệu Càn Càn ăn cơm trưa xong liền mang dép lào đi tới trụ sở.

“Càn Càn Càn Càn, chị đến rồi hả, mau lên xem đồng phục mùa hè của đội mình nè, sáng hôm nay mới đến.” Tiểu Lũy hứng thú bừng bừng mà lôi kéo cô vào trong, “Chị xem, chị đó, là người đặc biệt nhất, cũng không giống với bọn em.”
Thiệu Càn Càn cầm lấy một bộ của mình: “Không giống chỗ nào.”
“Của chị là váy á, tụi em đều là quần.”
Thiệu Càn Càn: “……!Vì sao lại muốn chị gay lòi như vậy.”
Một thành viên khách Bì ca phì cười: “Chị đừng nói vậy mà, giám đốc của chúng ta nói, đồng phục của đội mình chính là do người tài trợ thiết kế vì để làm nổi bật chị lên.”
Tiểu Lũy: “Đúng đó, Bì ca mặc đồng phục của đội mình mà đứng cạnh chị thì đúng là một tên hầu.”
Bì ca: “Cút đi cút đi! Ông đây khí chất trời sinh như nào mà làm tên hầu được!”
“Khoác lác cả lên trời đi.” Tiểu Lũy hừ hừ, nhìn về phía Thiệu Càn Càn, “Càn Càn, chị mau thử đi, mặc vào xem thế nào.”
Thiệu Càn Càn lấy quần áo ra khỏi hộp, áo trên giống như bọn họ, nền trắng, logo và hoa văn màu đen, trên tay áo bên phải là ký hiệu quốc kỳ màu đỏ.

Nhưng tất cả mọi người đều là quần dài màu đen, còn cô, là váy ngắn xếp li màu đen.

Tuy rằng nhìn khá xinh đẹp với cả cũng rất hợp với đội ngũ, nhưng mà trông cứ gay gay.

“Ơ mấy cậu đều mặc quần áo cả rồi, vừa rồi nhiếp ảnh bảo đội sẽ đi chụp ảnh poster để tuyên truyền, chuyên viên trang điểm cũng đã chuẩn bị xong, xe đang chờ ở bên ngoài.” Đúng lúc này, giám đốc đi vào từ ngoài cửa.


Thiệu Càn Càn giơ giơ quần áo: “Giám đốc, trang phục này——”
“Thế nào, có phải rất đẹp hay không.” Giám đốc vẻ mặt đắc ý, “Đây là do anh cố ý bảo người ta thiết kế, anh nói với em nè, bây giờ em chính là bộ mặt của đội chúng ta, lại là thành viên nữ khiến cho các đội khác phải đỏ mắt!”
Thiệu Càn Càn khóe miệng hơi hơi co rút: “……Ổ.”
Diệp Đĩnh cầm quần áo của mình lúc đi ngang qua thì thoáng liếc hai người: “Em thấy là anh muốn để cho cổ đi catwalk.”
Thiệu Càn Càn: “……”
“Thế thì có sao đâu, nữ tuyển thủ Qua Qua mạnh nhất của chúng ta tùy tiện xuất hiện đi catwalk cũng đủ hiệu ứng rồi.”
Thiệu Càn Càn: “Vâng……!Giám đốc anh ngừng chút nha, em đi thay quần áo.”
“Thôi được, mau đi nhanh đi.”
**
Đến địa điểm chụp hình, một đám người xếp hàng ngồi trước bàn trang điểm.

Con trai thì chỉ cần trang điểm sơ sơ là được, cho nên trang điểm xong rất nhanh rồi đi ra ngoài, còn Thiệu Càn Càn trang điểm làm cả tóc cũng vô cùng lâu, đợi đến khi cô đi ra khỏi phòng trang điểm, mấy thành viên trong đội đã ngã trái ngã phải ngồi thành một nhóm.

“Oa Càn Càn! Trang phục này cực kỳ hợp với chị luôn á! Tiểu Lũy vừa kêu, ánh mắt của mọi người đều chuyển đến trên người Thiệu Càn Càn.

Thiệu Càn Càn hơi ngượng ngùng cười cười: “Thật sao.”
“Đúng vậy, siêu đẹp, quả nhiên con gái vẫn nên mặc váy thôi.” Tiểu Lũy tiện tay vỗ vỗ vai của Diệp Đĩnh, “Đúng không đội trưởng.”
Diệp Đĩnh liếc nhìn một tí.

Lọt vào trong tầm mắt là đôi chân thon dài thẳng tắp của phụ nữ, ánh mắt thoáng chốc ngưng đọng, anh ta rất nhanh dời mắt đi: “Chụp ảnh đi, đừng lãng phí thời gian.”
Tiểu Lũy: “Chậc……!Đội trưởng anh có thể vui lòng khen ngợi người khác bằng con mắt thưởng thức được không.”
Diệp Đĩnh: “Em lại nói nhiều hơn nữa sao, có chụp hay không đây.”
“Chụp chụp chụp!”
Tốc độ chụp ảnh thật ra rất nhanh, chỉ là giám đốc vẫn luôn cảm thấy không hài lòng, vì thế cứ mãi điều chỉnh vị trí.

Chụp một người, chụp hai người, chụp bốn người còn cả chụp ảnh tập thể, chụp xong nguyên bộ cũng đã mất hết một tiếng.

Vào lúc đợi chụp hình, một tốp người cũng ầm ĩ thành một đoàn, vì thế nhân viên công tác bên cạnh cũng đã chụp cho mọi người những bức ảnh hậu trưởng.

Sau đó nhân viên công tác lại chọn chín tấm hậu trường đăng lên Weibo chính thức của DSG, cũng viết caption phù hợp: “Khi tiến hành chụp poster tuyên truyền……”
Sau khi đăng ảnh lên, một đống fan ùa đến bình luận.

“Oa Diệp đội vẫn cực kỳ đẹp trai như cũ~”
“Đồng phục của đội trông đẹp lắm luôn!!”
“Qua Qua!! Cuối cùng cũng nhìn thấy cậu!”
“Qua Qua ở giữa một đám đàn ông thế mà không hề có chút cảm giác xa cách nào.”
“Đậu má! Tấm hình thứ sáu! Sue quá*sao tui lại thế này!”
[*sue là mary sue ấy chỉ người hoàn hảo quá mức]
“Diệp Đĩnh cười???”
“Tấm thứ sáu ánh mắt của Diệp đội dịu dàng quá đi.”

“Nhìn, nhìn Qua Qua cười sao?”
……!
Nhân viên công tác đăng chín tấm ảnh ấy thật ra không có bất kỳ ý gì, nhưng ai mà ngờ rằng, tấm ảnh thứ sáu không hiểu ra sao lại hot.

Hình ảnh là như vầy, Thiệu Càn Càn đang nói chuyện với Tiểu Lũy, sau đó Diệp Đĩnh nghiêng mắt nhìn Thiệu Càn Càn, khóe miệng và trong mắt đều hàm chứa ý cười.

Diệp Đĩnh rất ít khi có ảnh cười xuất hiện, vì vậy khi mọi người nhìn thấy tấm ảnh này xong, đều bùng nổ.

Cư dân mạng cùng nhau nổ tung, còn cả người ở thành phố phía Bắc nào đó.

“Ba cái đồ chơi này là gì đấy, Qua Diệp CP là cái quái gì, đám người đó mọc ở đâu ra vậy!”
“Dịu dàng sao, ánh mắt đó là dịu dàng sao, hả?”
“Tôi với Càn Càn còn có hơn một trăm tấm ảnh chụp như thế được không.”
“Đẹp trai gì chứ, vầy là đẹp trai sao?”
……!
Ngụy Tiêu và Trương Thiên Lâm ngồi ở trên sô pha, hai mặt ngáo ngơ mà nhìn người đi qua đi lại trong phòng khách, họ Lâm nào đó phỉ nhổ liên tục.

Ngụy Tiêu: “Cái đó, Gia Thố, lời cư dân mạng nói mày đừng tin là thật.”
Trương Thiên Lâm: “Nhưng mà, chỉ là một tấm ảnh thôi, nhìn ra cái gì được đâu.”
Ngụy Tiêu: “Dừng chút dừng chút, đến đây, ngồi ở đây nghỉ ngơi một lát.”
Lâm Gia Thố đen mặt ngồi xuống một bên, “Thằng nhãi này mà dám động lòng với Thiệu Càn Càn thì cậu ta nhất định phải chết.”
Một bên nói, một bên phóng lớn ảnh chụp của Thiệu Càn Càn: “Đây mà là đồng phục đội gì chứ, chỉ là đồng phục mà cũng muốn mặc đáng yêu như thế sao?”
Trương Thiên Lâm buồn cười: “Yên tâm, có đáng yêu đi chăng nữa cũng không có ai dám động tới bạn gái của Lâm Gia Thố.”
“Như vậy là tốt nhất……” Lâm Gia Thố hừ lạnh một tiếng, suy nghĩ nửa ngày xong lại nói, “Không được, tao gọi điện thoại.”
“Ê ê ê, gọi điện thoại cái gì.”
Lâm Gia Thố không trả lời, chỉ là gọi đến một dãy số mà bình thường cũng không bao giờ gọi.

Một lát sau, đối phương nghe máy.

“Alo.”
“Hà Uyên.”
“Chuyện gì.”
“Không có việc gì, chỉ là muốn hỏi cậu một chút gần đây cậu có muốn đến trụ sở của DSG khảo sát không.”
“……!Không định đi.”
Lâm Gia Thố giơ giơ lên khóe môi: “Vậy thì định một lần đi.”
Hà Uyên: “?”
“Tôi đi với cậu với tư cách là nhà tài trợ.”
Hà Uyên im lặng: “Khi nào thì cậu làm nhà tài trợ của DSG thế.”
Lâm Gia Thố: “Bắt đầu từ bây giờ, tôi làm.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.