Trả Băng Vải Lại Cho Em Đi!

Chương 42: Red Dot Sight


Đọc truyện Trả Băng Vải Lại Cho Em Đi! – Chương 42: Red Dot Sight


Mười phút sau, Thời Du Văn ngồi bên bàn ăn, vừa ăn vừa hướng phòng tắm hét: “Mày mau lên ra đây coi, cơm sắp nguội hết rồi.”
Cô ấy không đợi được Thiệu Càn Càn đáp, trái lại nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên trước.

Thời Du Văn đặt đũa xuống, đi ra mở cửa.

Người đến là Phương Đàm.

“Phương Đàm, tới đúng lúc ghê, tụi tao đang muốn ăn cơm trưa đấy.”
Phương Đàm vào cửa đổi dép lê, nhìn một vòng sau đó nói: “Càn Càn đâu?”
“Đang tắm rửa trong phòng tắm.”
“Tắm rửa?” Phương Đàm thoáng bất ngờ, “Giữa trưa mà tắm cái gì.”
“Mày nói xem, tối hôm qua buông thả cả một đêm, vừa mới tỉnh dậy thì không được tắm rửa sao.” Thời Du Văn tùy tiện ngồi xuống cạnh bàn ăn, một đôi chân dài co quắp trên một chiếc ghế khác, “Phương Đàm, tới ăn đi, đây chính là do vị nam thần nhà nó mua đấy, đủ cho ba bốn người ăn.”
“Nam thần? Mày nói là Lâm Gia Thố hả.” Phương Đàm cũng ngồi xuống cạnh bàn ăn, “Hôm nay cậu ta cũng tới sao?”
“Sao lại là hôm nay cũng tới chứ, cậu ta còn chẳng từng đi nhé, mới đi về không bao lâu đâu.”
Phương Đàm bị lời cô ấy nói làm cho sặc một tí: “Có ý gì?”
“Còn có ý gì nữa? Tối qua không phải mấy người đi quán bar sao, Lâm Gia Thố đưa nó trở về mày không biết à? Lâm Gia Thố đêm qua đã ngủ ở đây mày không biết? Hai người bọn họ ngủ một đêm mày không biết luôn?
Câu hỏi đầu tiên cô đương nhiên là biết rồi, chỉ là hai câu hỏi sau?
Phương Đàm hơi hơi trố mắt, lập tức đứng dậy từ trên ghế: “Chuyện này không thể nào.”
“Sao lại không thể nào?”
“Lâm Gia Thố không phải là thể loại đó, thể loại……” Phương Đàm không thể thốt ra một từ hình dung, chỉ biết Lâm Gia Thố khẳng định sẽ không xằng bậy như vậy.

“Thể loại này là thể loại nào, trai đơn gái chiếc say rượu sau đấy ở chung một phòng, mày nói xem có thể thế nào? Mày nói, mày nói thử đi.”
Phương Đàm: “……”
Hai người trố mắt nhìn nhau, đúng lúc này, cửa phòng tắm mở ra.

Thiệu Càn Càn mặc áo choàng tắm bước ra, tóc còn ướt dầm dề xõa trên vai.

“Giọng hai đứa bây có thể nhỏ tí đi được không, tao đều nghe thấy cả, thế não thế nào cái gì, chả có méo gì đâu!”
Phương Đàm vội vàng đi qua: “Càn Càn, ngày hôm qua tao gọi điện thoại cho Lâm Gia Thố, cậu ta nói đã đưa mày về đến nhà an toàn rồi, rồi để cho tao yên tâm, cậu ấy, tối qua cậu ấy không về sao?”

“Tao uống nhiều quá tao không biết.” Thiệu Càn Càn đỏ mặt đi đến bên cạnh bàn ăn, “Ê tụi bây nhìn tao như thế làm gì, tụi tao chắc chắn không có làm gì hết……”
Kỳ thật cô nói lời này có hơi giả dối, bởi vì cảnh tượng trong giấc mộng xuân đó có tồn tại, mà dấu vết trên cổ cô……!Cũng thật sự tồn tại.

Nghĩ đến đây, Thiệu Càn Càn lại yên lặng lôi kéo cổ áo, sắc mặt càng không bình tĩnh.

Ban nãy trong phòng tắm cô đã soi gương rồi sụp đổ một lúc lâu, cũng để bản thân tỉnh táo một hồi, nhưng hiện tại khi nhớ đến, vẫn cứ kiềm không được mặt đỏ tai hồng.

Cô thật tâm hy vọng người phụ nữ suồng sã ngạo mạn đè Lâm Gia Thố ở dưới thân ngày hôm qua, không phải là cô!
Phương Đàm nhìn cô vài lần, kế tiếp cũng ngồi xuống bên cạnh: “Có vẻ như tao đã đánh giá cao Lâm Gia Thố rồi.”
“Ê! Mày nói vậy là có ý gì hả! Đánh giá cao rồi xem nhẹ cái gì! Tụi tao thật sự chưa làm một cái gì cả!”
Phương Đàm: “……!Ồ.”
Thời Du Văn: “ok mày cảm thấy vui là được rồi.”
Thiệu Càn Càn: “……”
Ăn cơm một lát, Thời Du Văn như thể bất chợt nhớ tới chuyện gì đó: “À đúng rồi, lúc chồng mày đi ấy, nói mày sau khi dậy thì gọi điện cho ổng, ổng có chuyện muốn nói với mày.”
Tay của Thiệu Càn Càn cứng ngắc, có chút kinh hãi: “……Mày nuốt cái chữ chồng đó lại đi.”
Thời Du Văn nhướng nhướng mày: “Vậy bạn trai mày ——”
“Bạn trai cũng nuốt trở lại luôn!”
“……!Được, vậy Lâm Gia Thố bảo mày gọi điện thoại cho cậu ta, bây giờ mày gọi ngay đi.”
“Tao không gọi!”
Thời Du Văn: “Sao vậy, sợ à? Úi dào ngủ thì ngủ thôi, mọi người đều là người trưởng thành, hơn nữa đây không phải là nam thần của mày à, ngủ với nam thần thì được lợi nhiều hơn chứ, tao còn muốn ngủ với Phàm Phàm nhà chúng tao đấy.”
Phương Đàm cười khẽ: “Sao mày lại đổi người nữa rồi.”
Thời Du Văn: “Chịu thôi, trai đẹp nhiều quá.”
Thiệu Càn Càn: “……”
Thời Du Văn vừa định lắm chuyện mấy câu, thì điện thoại Thiệu Càn Càn đặt trên bàn đúng lúc reo lên, cô ấy nhìn thoáng qua, phát hiện là Lâm Gia Thố.

“Hazz người ta cũng chờ không nổi đã gọi thẳng cho mày rồi, nghe nghe nghe!”
Ánh mắt của Phương Đàm và Thời Du Văn như tia chớp bắn về phía Thiệu Càn Càn, Thiệu Càn Càn trợn mắt nhìn hai người một cái, lập tức cầm lấy điện thoại đi vào phòng, hơn nữa, vô cùng vững vàng đóng cửa phòng lại.

Ngăn cản hai đứa con gái nhiều chuyện ở ngoài cửa, Thiệu Càn Càn vẫn có phần không dám nghe điện thoại.


Chuyện đêm qua thật sự hơi ngoài sức tưởng tượng của cô, có lẽ cô cảm nhận được Lâm Gia Thố đối xử với cô khác biệt, cũng có lẽ cảm thấy bọn họ thân thiết hơn rất nhiều, nhưng, nó tuyệt đối chưa đạt đến trình độ bò thẳng lên giường hôn mãnh liệt hồi lâu.

Khi cô tỉnh táo, chắc chắn không có can đảm đó……!
Điện thoại vẫn reo liên tục không ngừng, Thiệu Càn Càn khóc không ra nước mắt, cuối cùng khẽ cắn môi, nhấn nút nghe điện thoại.

“Alo.”
“Tỉnh rồi?”
“Tỉnh rồi.”
“Ừ, bên nền tảng có liên lạc với cậu không? Kiểm tra id cậu xong chưa? Trực tiếp bỏ lệnh cấm phòng live stream chưa.” Lâm Gia Thố hỏi toàn câu hỏi nghiêm túc, với lại ngữ khí bình thường, phảng phất như ngày hôm qua không có chuyện gì xảy ra.

Thiệu Càn Càn im lặng, lẽ nào……!Ngày hôm qua chỉ thật sự là một giấc mơ thôi.

“Thiệu Càn Càn?”
“À tớ đây tớ đây, để giờ tớ mở máy tính lên xem thử.”
“Ừ, mở đi, sẵn tiện tớ cũng nói một chút với cậu về chuyện mở hack trên mạng đó, đã tìm được người đăng video này rồi, địa chỉ IP của người này trùng khớp với địa chỉ của một streamer khác, còn sau khi đăng video những anti fans xuất hiện ấy đều là do streamer kia mướn thủy quân.”
Thiệu Càn Càn hơi ngạc nhiên: “Ai vậy?”
“Lư Phỉ.”
“Lư Phỉ?” Thiệu Càn Càn trong lòng khiếp sợ, làm thế nào cũng không ngờ rằng cô ta sẽ ngấm ngầm trị cô.

“Ừ, còn một tin nữa là, Lư Phỉ cùng cái người mà rất có quyền lên tiếng trong giới của cậu Nghiêm Đông ấy, là người yêu.”
“Hả?”
“Thật ra Nghiêm Đông bị cấp cao của chiến đội IR vứt bỏ, IR cần lọc lại máu mới, mà tuổi tác và tốc độ của Nghiêm Đông cũng không còn ổn rồi.”
“Có liên quan gì sao?”
Lâm Gia Thố: “Đương nhiên là có, bên IR ban đầu đã định tìm người thay thế Nghiêm Đông.

Chuyện này, tớ tưởng bản thân Nghiêm Đông cũng biết.”

Thiệu Càn Càn: “Cho nên Nghiêm Đông rất ghét tớ?”
“Đúng không, hơn nữa bạn gái của hắn là Lư Phỉ, Quỷ ca nói lúc trước các cậu đã cùng nhau chơi game nhỉ? Lư Phỉ vì cậu mà bị cư dân mạng cười nhạo một lúc, cho nên, hai người bọn họ mà ngáng chân cậu cũng thật bình thường.”
Thiệu Càn Càn không ngờ rằng thì ra đằng sau còn có một chuỗi dài nguyên nhân vậy: “Chuyện đó……!Cậu làm sao biết được vậy?”
Lâm Gia Thố dừng một chút: “Quen biết mấy người bạn, chuyện trên mạng không làm khó được họ, vì thế tiện thể tra ra IP, còn quan hệ của Lư Phỉ và Nghiêm Đông, thì tớ nhờ Quỷ ca đi tìm hiểu.

Đúng rồi, buổi sáng bạn tớ đã sắp xếp, để người chuẩn bị phát tán tin tức Lư Phỉ bôi đen cậu và mối quan hệ với Nghiêm Đông ra ngoài.”
“Thật vậy chăng? Thật sự rất cảm ơn! Cậu đúng là giỏi, thế nhưng có thể đào ra tin tức bí mật như thế.” Thiệu Càn Càn hết sức chân thành nói những lời này, bởi vì những tin tức này đều rất quan trọng với cô, cũng là vũ khí giúp cô làm sáng tỏ.

Hơn nữa cô biết, Lâm Gia Thố nói dễ dàng, nhưng chắc chắn bên trong có rất nhiều việc cần phải làm.

“Không cần cảm ơn, chuyện nhỏ.” Lâm Gia Thố nói, “Thật ra hôm qua tớ tìm cậu là vì để nói chuyện này, nhưng mà ——”
Đột nhiên ngừng lại, Lâm Gia Thố chợt im lìm đối mặt với điện thoại.

Thiệu Càn Càn nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ bên kia, tim cũng tức khắc vọt đến cổ họng.

“Nhưng mà tớ uống nhiều quá, tớ cũng không ngờ cậu sẽ đến.” Thiệu Càn Càn tiếp lời anh, sau đó cười xòa hai tiếng, “Nếu biết, thì tớ nhất định sẽ không đi quán bar.”
“Ừ, nhưng chuyện này cũng không quan trọng, đi cũng khá tốt.” Giọng nói nhàn nhạt của Lâm Gia Thố vọng lại từ điện thoại, Thiệu Càn Càn trong cổ họng căng thẳng, “……Tốt cái gì.”
“Bởi vì nếu như cậu không đi, thì tớ cũng không biết thì ra bạn Thiệu cũng có một mặt ngông cuồng vậy.”
“…………”
“Chuyện ngày hôm qua, không quên nhỉ.”
Sau lưng Thiệu Càn Càn cứng đờ, tựa như là theo bản năng nói: “Tớ quên ——”
“Dám quên cậu chắc chắn phải chết.”
“……”
“Đừng tưởng nói quên rồi thì không có chuyện gì hết,” Lâm Gia Thố cười u ám, “Thiệu Càn Càn, tớ không quên.”
Thiệu Càn Càn tay cầm điện thoại run rẩy, trong lòng xẹt một cái liền nói: “Tớ không quên hết, nhưng mà, nhưng mà hơi mơ hồ, chúng ta……!Không có làm chuyện gì kì lạ chứ.”
Lâm Gia Thố hình như vừa cười một chút: “Khá tốt, chỉ là nên hôn đều hôn, nên sờ đều sờ mà thôi.

Nhưng mà cậu yên tâm, tớ sẽ chịu trách nhiệm, mà cậu, cũng đừng quên chịu trách nhiệm với tớ.”
“???”
**
Treo điện thoại xong, Thiệu Càn Càn ngồi ở trước máy tính như muốn bốc hơi khỏi thế gian.

Cái gì gọi là nên hôn đều hôn, nên sờ đều sờ……!Có cần lộ liễu như vậy không hả!!
Đây là Lâm Gia Thố sao?! Đây đúng thật là Lâm Gia Thố à!

Tại sao một đêm phóng đãng……Ý lộn, một đêm say rượu xong liền biến thành thế này!
Thiệu Càn Càn đỏ mặt, bấm mở phòng live stream của mình.

Sau khi nhập tài khoản và mật khẩu một cách máy móc thì……!Ủa? Đăng nhập được rồi?
“Càn Càn.” Phương Đàm gõ cửa ở bên ngoài.

Thiệu Càn Càn: “Vào đi.”
“Ờ.” Phương Đàm mở cửa tiến vào, cầm điện thoại đến trước mặt cô, “Mày xem nè, buổi sáng hôm nay có người tung ra chứng cứ là video nói mày mở hack là do Lư Phỉ làm, còn có người nhảy ra nói Lư Phỉ và Nghiêm Đông là người yêu, là Lư Phỉ nhờ Nghiêm Đông share cái video đó nên Nghiêm Đông mới share, oa Nghiêm Đông này, vì bạn gái mà bôi nhọ người khác luôn đúng là không có nguyên tắc gì cả.”
“Không chỉ có tầng nguyên nhân đó.” Thiệu Càn Càn ổn định trạng thái, nói, “Nghiêm Đông vốn dĩ đã vì chuyện của IR mà cay mắt tao rồi, hơn nữa trong lòng của hắn cũng cảm thấy tao mở hack.”
“Hắn cảm thấy có ích lợi gì chứ, mày xem nền tảng của mày kìa, một giờ trước đã tung ra thông báo id game của mày không có tình nghi gì về chuyện mở hack cả, đó là mạnh mẽ cho những người bêu xấu mày một bạt tay đấy.”
“Đã thông báo rồi sao, khó trách phòng live stream của tao cũng vào được rồi.”
“Nhưng mày mà không mở được phòng live stream, thì mọi người cũng nói mày không mở hack.

Với cả còn có người ở đằng sau giúp mày đào ra mờ ám giữa Nghiêm Đông và Lư Phỉ nữa, lúc này hai người họ bị dân mạng chửi thảm luôn.” Phương Đàm nghĩ nghĩ lại nói, “Hên là có người giúp mày tung thủ đoạn của Lư Phỉ và Nghiêm Đông ra, nếu không nền tảng nói mày không gian lận thì có khi người khác lại còn tưởng là thiên vị mày.

Bây giờ tốt rồi, mọi hướng dư luận xấu đều đi theo Nghiêm Đông và Lư Phỉ cả, rất nhiều người ở trên mạng cũng đã xin lỗi mày, mày thấy ổn không?”
Thiệu Càn Càn: “Tao còn chưa kịp xem.”
Nói đoạn, Thiệu Càn Càn lấy điện thoại mình ra click mở Weibo, quả nhiên, dưới khu bình luận của cô đã bắt đầu xuất hiện lời khen.

【 tui đã nói rồi mà, Qua Qua sẽ không mở hack đâu! 】
【 mấy cái đứa nói Qua Qua của tụi tao mở hack ấy, trợn to mắt chó lên.


【 Lư Phỉ cũng mẹ nó quá ghê tởm rồi? Lúc trước tại Qua Qua nên bị cư dân mạng chửi là bình hoa vì thế mới tức giận muốn báo thù phải không.】
【 Trước đây thực sự rất thích Nghiêm Đông, nhưng thật không ngờ anh ta lại cấu kết với Lư Phỉ đi bôi nhọ Qua Qua】
【 chỉ dựa vào mấy video phân tích động tác đã đi nói Qua Qua mở hack, chỉ sợ thứ rác rưởi như Nghiêm Đông cũng chưa từng thấy qua động tác đỉnh cao như vậy đi】
【 vẫn muốn biết Qua Qua có dùng đổi giọng không? Là nam hay là nữ? 】
……!
Phương Đàm cũng ở bên cạnh cô xem, “Nhắc tới, fans của mày giỏi quá đấy, còn có thể đào ra địa chỉ IP và drama của Lư Phỉ và Nghiêm Đông nữa.”
Thiệu Càn Càn thoáng khựng lại: “Thật ra, không phải fans.”
“Hử?”
“Là Lâm Gia Thố.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.