Đọc truyện Trả Băng Vải Lại Cho Em Đi! – Chương 39Holographic Sight
Tan học, vì buổi tối Kha Tiểu Duy còn có việc, nên Phương Đàm đành phải tiếp nhận người con gái cả người đầy “tang thương” ấy, lôi cô đi ăn cơm.
“Này, ăn cơm xong chúng ta đi mua quần áo đi.”
Thiệu Càn Càn ngước mắt nhìn cô ấy: “Hào hứng dữ vậy sao.”
“Lúc con gái không vui chẳng phải nên đi mua mua mua sao.” Phương Đàm nghĩ nghĩ nói, “Dù sao cũng lâu rồi không đi mua quần áo, thế nào? Có đi hay không, hay là nói, bây giờ mày bị mấy đứa trên mạng kích động không động đậy nổi nữa rồi.”
“Ai nói hả,” Thiệu Càn Càn lập tức buông đũa, “Đi! Quét thẻ tao!”
Phương Đàm: “Hào phóng thế à.”
Thiệu Càn Càn trợn mắt lườm cô ấy: “Tao có keo kiệt bao giờ đâu.”
“Được, qua Tân Thiên Địa coi thử đi, gần đây cứ có tin nhắn gửi đến, nói có hàng mới.”
Thiệu Càn Càn híp híp mắt: “Đậu má những cửa hàng xa xỉ đó đã gửi cho mày? Quẹt thẻ tao mà cứ tàn nhẫn như thế à!”
Phương Đàm: “Biết trong thẻ bảo bối của mày có không ít tiền mà, không tàn nhẫn thì sao xứng với thân phận streamer nổi tiếng của mày chứ.”
“Thực xin lỗi bây giờ tao không còn là streamer nổi tiếng mà là streamer đỗ nghèo khỉ.”
“Streamer đỗ nghèo khỉ cũng có không ít tiền tiết kiệm, tao biết hết.”
“Oa……!Mày còn là con gái của đại gia đó, thế nhưng lại nhớ thương chút tiền ấy của tao.”
Phương Đàm thấy trên mặt cô cuối cùng cũng có chút phấn chấn, cong cong môi nói, “Làm sao, không cho nhớ thương?”
“Cho luôn! Tốn tiền ở trên người mày cũng là một loại đầu tư, nếu lần này tao toàn hoàn toàn ngã quỵ thì dù gì tương lai sau này cũng còn có người nuôi tao.”
“Xem như mày biết điều, nhưng mà mày nói câu này cũng không đúng.” Phương Đàm hàm ý sâu xa khẽ nhìn cô, “Bởi vì khả năng trong tương lai cũng không cần tao phải nuôi mày, lớp học chúng ta còn có một tượng phật lớn đang chờ nuôi mày đấy.”
“Ei ei ei mày có thể nhỏ giọng chút không, bị cậu ấy nghe được thì không hay lắm!” Thiệu Càn Càn vẻ mặt hoảng sợ.
Phương Đàm nhướng mày: “Ồ, xem ra mày còn biết tượng phật lớn mà tao nhắc đến là ai à.”
“……”
Cơm nước xong xuôi, Phương Đàm cùng Thiệu Càn Càn đến trung tâm thương mại phung phí mua sắm một phen.
Sau đấy, hai người quyết định đến quán bar nhảy Disco, Thiệu Càn Càn buồn bực hai ngày nay chợt có loại cảm giác muốn bất chấp mọi thứ, cho nên quyết định đi đến địa điểm mà Thời Du Văn thường nói là rất hợp để say một lần.
Vì thích ứng với chủ đề của quán bar, nên hai người đến salon làm tóc, trang điểm, cả hai còn đi mua một bộ váy sexy và lẳng lơ.
Bình thường bọn họ chưa từng mặc qua kiểu quần áo như vậy, một người thì quá ru rú không biết trang điểm, còn một người lại giữ vẻ khiêm tốn tránh đi những phong cách quyến rũ kia.
Vì thế bấy giờ khi các cô đi ra khỏi tiệm, lúc nhìn thấy bản thân trên tấm gương toàn thân ở kế bên đều hít một ngụm khí lạnh.
“Phương Đàm, tao cảm thấy mày giống như hồ ly tinh.”
“Mày còn nói tao, mày không phải cũng thế à, hơn nữa còn là Cửu vĩ hồ tu luyện ngàn năm.”
“……”
“Không ngờ bình thường trông mày non nớt vậy đó, nhưng chưng diện lên lại thành thế này.”
“Phải không……” Thiệu Càn Càn soi gương vuốt vuốt tóc, “Vậy được, chúng ta xuất phát?”
“Đi thôi.”
**
Các cô trực tiếp gọi taxi đến quán bar mà Thời Du Văn giới thiệu.
Sau khi vào cửa, tiếng nhạc EDM đập vào trong mặt.
Dường như những nốt nhạc bay bổng ấy có thể lập tức chạm vào trái tim của người khác, khiến tâm trí của mình bay lên theo nó, tạm thời quên đi những chuyện phiền não trong cuộc sống.
Thiệu Càn Càn lôi kéo Phương Đàm ngồi xuống trước quầy bar, dựa theo Thời Du Văn tạm thời chỉ dạy chọn rượu với bartender.
Lúc rượu được mang lên, Thiệu Càn Càn không rên một tiếng liền bắt đầu nốc, Phương Đàm biết trong lòng cô không thoải mái, cô ấy khuyên không được cô, chỉ là bản thân lại không thể uống.
Qua một lát, Phương Đàm phát hiện màn hình di động sáng lên, trên màn hình hiển thị một dãy số xa lạ.
“Càn Càn, tao nghe điện thoại cái!” Tiếng nhạc rất lớn, Phương Đàm đành phải gào thét nói.
Thiệu Càn Càn tùy ý phất phất tay với cô ấy, “Đi đi đi đi.”
“Mày ở đây đừng có cử động!”
“Biết rồi!”
Phương Đàm thấy cô ngoan ngoãn ngồi đấy thì cầm điện thoại đến nhà vệ sinh, bắt máy xong mới biết, thế nhưng người gọi điện thoại lại là Lâm Gia Thố.
“Sao lại là cậu?”
“Thiệu Càn Càn đâu, cô ấy đang ở cùng cậu sao? Tớ gọi điện thoại cho cổ mà cổ không nghe.”
“Ồ có lẽ nó không để ý đến, chỗ bọn tớ ở ồn ào lắm.”
Lâm Gia Thố ngây ra một lúc: “Hai người đang ở đâu?”
“Quán bar CC.”
“Quán bar?” Lâm Gia Thố hơi cất cao giọng, “Tại sao mấy cậu lại ở đó.”
“Thì……Cậu cũng biết tâm trạng của nó hai hôm nay không tốt mà, ra đây thả lỏng một chút thôi.” Phương Đàm nói, “Cậu có chuyện gì không, nếu không có gì thì tôi không nói chuyện với cậu nữa, một mình cậu ấy ngồi bên ngoài, tớ đi xem cậu ấy đã.”
“Này ——”
“Cậu có việc thì cứ đến đây đi.”
Đối diện trầm mặc: “Ừ, vậy cậu gửi địa chỉ cho tớ đi.”
Phương Đàm hơi ngạc nhiên, cô chỉ thuận miệng nói mà thôi, quả thật không ngờ người này sẽ thật sự đến đây.
Có vẻ như, giữa anh ta và Thiệu Càn Càn thực sự có chuyện gì đó.
**
Lâm Gia Thố nhanh chóng lái xe đến quán bar CC mà Phương Đàm nói, anh tìm Thiệu Càn Càn thật ra là vì chuyện mở hack, anh vốn dĩ tưởng rằng cô chắc chắc là đang đau khổ khóc huhu ở trong phòng, nhưng không ngờ, người này đã high đến quán bar rồi.
Vừa cao hứng mà cũng vừa mất hứng, cao hứng vì cô không còn đắm chìm trong vòng xoáy đó nữa, mất hứng vì tửu lượng cô kém như thế mà lại đến một nơi tốt xấu lẫn lộn uống rượu.
Lâm Gia Thố sau khi vào cửa thì quan sát khắp nơi, nhưng không tìm thấy bóng dáng của Phương Đàm và Thiệu Càn Càn.
Không còn cách nào khác, Lâm Gia Thố đành phải gọi điện thoại cho Phương Đàm tiếp, điện thoại được bắt rất nhanh, kế đến anh trông thấy người phụ nữ ngồi trên ghế dài cách đó không xa đứng lên vẫy vẫy tay với mình: “Lâm Gia Thố, bên này!”
Lâm Gia Thố nheo nheo mắt: “……”
Cả người đều chưng diện một lần, dáng vẻ đó so với ngày thường thì khác nhau như trời với đất.
Trông thấy vẻ ngoài của Phương Đàm, huyệt thái dương của Lâm Gia Thố nhảy dựng, vậy Thiệu Càn Càn……!
Ánh mắt xê dịch, cuối cùng cũng thấy Thiệu Càn Càn ngồi bên trong một chút.
Ánh đèn của quán bar u ám, nhưng anh vẫn nhìn rõ bộ dạng của cô.
Một chiếc váy trễ vai, váy rất ngắn, chỉ dài đến giữa đùi, vì thế, bờ vai trắng nõn cùng với cặp đùi óng ánh đều bại lộ ở trong thế giới xa hoa đồi trụy này.
Cô còn trang điểm, không phải đậm quá, nhưng diện mạo vẫn hơi khác so với mặt mộc ngày thường, ít đi chút vẻ trẻ trung non nớt, thêm một chút hơi thở quyến rũ của người phụ nữ.
Lâm Gia Thố sửng sốt giây lát, sau đó bỗng nhiên nhấc chân tiến lên: “Thiệu Càn Càn.”
“Hả?” Thiệu Càn Càn ngước mắt, nhìn người trước mặt còn nghi ngờ nghiêng nghiêng đầu, “Lâm Gia Thố? Cậu sao mà ở đây? Trùng hợp quá đi……”
“Oa chị ơi, đây là bạn của chị à, rất đẹp trai ấy!” Chàng trai bên cạnh Thiệu Càn Càn cực kỳ thổi phồng hoan hô.
Thiệu Càn Càn nhìn về phía cậu ta: “Đúng không! Cậu cũng thấy đẹp trai nhỉ? Nói cho cậu biết, đây là người đẹp trai nhất trường bọn tôi!”
“Hot boy à! Hèn chi hèn chi!”
Sắc mặt của Lâm Gia Thố đen kịt, ánh mắt Phương Đàm qua lại giữa hai người, sau đó đứng dậy nói với Lâm Gia Thố: “Cậu ấy uống nhiều quá.”
Lâm Gia Thố lạnh lùng nói: “Mấy thằng bên cạnh là ai vậy.”
“Không biết nữa, thì đến quán bar chơi thôi.” Phương Đàm quan sát biểu tình của Lâm Gia Thố, cố ý nói, “Bọn họ thấy vẻ ngoài Thiệu Càn Càn đẹp cho nên mới đến tiếp cận ý, này Lâm Gia Thố, cậu có cảm thấy Càn Càn trang điểm lên rất đẹp hay không.”
“Phong cách ăn mặc như vậy?” Lâm Gia Thố hừ lạnh một tiếng, “Xấu muốn chết.”
Phương Đàm: “Chúng tớ đều cảm thấy rất đẹp mà, hazz, ánh mắt cậu không tốt lắm nhỉ.”
“……”
Lâm Gia Thố không nói chuyện, khẽ vỗ vai người bên cạnh Thiệu Càn Càn: “Xin lỗi, tôi có chút chuyện muốn nói với cô ấy.”
Chàng trai kia liếc mắt nhìn nhìn anh, thấy người đến sắc mặt không tốt, yên lặng chừa vị trí cho anh.
Khi Lâm Gia Thố ngồi xuống thì Thiệu Càn Càn đang trò chuyện hăng say với người cạnh bên, Lâm Gia Thố duỗi tay vòng qua sau đầu cô, lập tức xoay đầu cô lại đây.
Thiệu Càn Càn vừa nhấc mắt thì thấy khuôn mặt lãnh đạm của Lâm Gia Thố, cô chớp đôi mắt, hơi do dự hỏi: “Làm sao vậy?”
“Trò chuyện thật sự rất vui nhỉ.”
“Đúng, cậu có muốn cùng nghe không, cậu ta đang kể mấy chuyện hài trong quán bar đó!” Đôi mắt của Thiệu Càn Càn tỏa sáng, khuôn mặt tươi cười đỏ bừng, dáng vẻ say rượu tràn đầy ngây thơ.
“Có gì vui chứ……” Lâm Gia Thố vô thức nhỏ giọng khi nhìn thấy bộ dạng của cô.
Thiệu Càn Càn phất phất tay: “Rất vui đó nhé!”
“Đúng vậy đúng vậy, vui lắm đấy.” Anh chàng bên cạnh tiếp lời, “Hey, chúng ta chơi trò chơi đi, chơi đoán số thế nào! Thua thì uống rượu nhá!”
“Ể được đấy được đấy.”
Người bên cạnh đáp lời, đúng lúc này, Phương Đàm lại đây lôi kéo quần áo của Thiệu Càn Càn: “Càn Càn, tao có chút việc, nếu không tụi mình về trước đi?”
Thiệu Càn Càn mơ mơ màng màng, kéo Phương Đàm ra: “Không sao đâu mày đi trước đi, đừng để ý tao.”
Phương Đàm: “Hả?”
Lâm Gia Thố quay đầu ngó cô ấy: “Sao thế?”
Phương Đàm chỉ chỉ di động: “Anh tớ gửi tin nhắn cho tớ, trong nhà xảy ra chút chuyện, giờ tớ phải về nhà gấp.”
Lâm Gia Thố liếc mắt nhìn Thiệu Càn Càn đang hứng thú bừng bừng, nói với Phương Đàm: “Cậu đi trước đi, để tớ trông cô ấy.”
Phương Đàm: “Được không?”
Lâm Gia Thố: “Để lát nữa tớ đưa cậu ấy về.”
Phương Đàm dĩ nhiên là tin tưởng Lâm Gia Thố, hơn nữa cô cũng có ý để cho hai người ở riêng với nhau: “Thế ok, vậy tớ đi trước, cậu coi chừng Càn Càn nhé, đưa về thì nhớ nói với tớ một tiếng.”
“Được.”
Phương Đàm đi rồi, ngay khi Lâm Gia Thố quay đầu lại thì Thiệu Càn Càn đã bắt đầu chơi trò chơi với những người đó.
Cô chơi đoán số không được may mắn, thắng thì ít thua thì nhiều, sau đấy qua mấy ly, Lâm Gia Thố nhìn không nổi liền thay cô uống hết.
Chẳng qua cứ uống như vậy anh sợ mình sẽ say mất, vì thế chờ đến khi cô lại duỗi tay muốn chơi đoán số tiếp thì Lâm Gia Thố chen ngang kéo cô trở lại.
“Được rồi, cậu say rồi, chúng ta đi thôi.”
“Ồ?” Thiệu Càn Càn ngoảnh đầu lại nhéo nhéo mặt anh, ngốc nghếch nói, “Nóng quá, là cậu say.”
Lâm Gia Thố cảm thấy hơi choáng váng, rượu này tác dụng chậm đủ mạnh.
Tuy nhiên anh không uống nhiều vậy, cho nên nói say thì còn chưa đến mức.
Lâm Gia Thố nhíu nhíu mày, đứng dậy, hơi dùng sức nhấc Thiệu Càn Càn nhẹ bổng lên.
“Đúng tớ say, tớ phải đi.”
“Ơ? Nhưng tớ không đi đâu, tớ còn ổn mà.”
“Cậu còn ổn à? Ổn chỗ nào? Có phải lại nôn lên người tớ nữa thì mới tính là không ổn không.”
Thiệu Càn Càn: “Ê……”
Mấy thằng nhóc vốn đang chơi hăng say thấy vậy cũng không vui, “Ê anh làm gì đấy, vừa rồi để anh thay cô ấy uống rượu là đã cho anh mặt mũi rồi, nhưng bây giờ người ta không muốn đi mà anh còn kéo người ta đi thì quá đáng rồi đó.”
“Quá đáng sao, liên quan gì đến cậu?” Lâm Gia Thố vốn dĩ đã gai mắt tên này, vừa rồi lúc uống rượu dáng vẻ cứ ngắm nhìn Thiệu Càn Càn chòng chọc, đôi mắt cũng không thèm chớp.
“Hừ cái người này! Chúng tôi chơi rất vui vẻ đấy, anh nói có liên quan đến tôi hay không!”
“Không nên cãi nhau không nên cãi nhau.” Thiệu Càn Càn lung lay đứng giữa hai người, “Cái này, đều là chuyện nhỏ, vị đại ca này, cậu cũng đừng tức giận ha.”
Lâm Gia Thố: “Thiệu Càn Càn, đừng nói có hay không có, đi theo tớ đi.”
Chàng trai ngồi đó lại càng bốc lửa: “Này! Anh là ai vậy hả, bị bệnh hay gì, con gái người ta muốn ở lại chơi với chúng tôi anh không thấy sao, bệnh tâm thần à làm gì cứ muốn dẫn người ta đi.”
Lâm Gia Thố cau mày, vừa định mở miệng nói gì đó thì Thiệu Càn Càn bên cạnh đột ngột cầm cái gối dựa sau lưng đập vào trong mặt người nọ: “Cậu mắng ai đấy! Ai bệnh tâm thần hả! Cậu bệnh tâm thần thì có chứ cậu ấy không bệnh tâm thần đâu!”
“……”
“…………”
Lâm Gia Thố thoáng ngu người, mà anh chàng kia lại càng ngu người hơn, cậu ta không ngờ cô gái một giây trước còn xinh đẹp ngọt ngào cười với anh một giây sau lại thành dáng vẻ hung thần ác sát muốn ăn thịt anh luôn.
“Tôi nói cho cậu biết, cậu lại nói gì không tốt với cậu ấy nữa, tôi, tôi đập chết cậu!”
“Tôi ——”
Thiệu Càn Càn không đợi cậu ta mở miệng, bàn tay thoáng vung lên ôm lấy vai của Lâm Gia Thố, “Chúng ta đi!”
Lâm Gia Thố sau khi phản ứng lại suýt chút nữa bị cô chọc cười, nhưng mà anh cũng không biểu lộ ra, chỉ là hơi nhếch khóe miệng với đám nhóc con kia, muốn bao nhiêu châm chọc có bấy nhiêu châm chọc.
Tiếp theo, anh cứ như vậy đỡ cô, chống đỡ đưa cô ra khỏi quán bar.
“Đi nhanh chút.” Thiệu Càn Càn đầu óc mơ mơ hồ hồ, nhưng lại đi rất nhanh.
“Sao thế?”
“Tớ vừa mới đánh người, chúng ta đi nhanh chút, bọn họ đuổi theo tới đây thì làm sao bây giờ.”
Lâm Gia Thố nhướng nhướng mày: “Ồ, cậu cũng biết mình đánh người à, người đó mà đuổi theo ra, tớ chỉ đành bỏ cậu lại rồi chuồn thôi.”
“Này! Cậu nhẫn tâm như vậy sao, vậy mà vừa rồi tớ còn đánh nó vì cậu.”
Gió đêm phơ phất, Lâm Gia Thố dừng bước chân.
Một tay của anh ôm lấy eo cô, một tay khác thì đỡ bả vai của cô, hai người cách nhau thật sự rất gần, đến nổi anh rũ mắt đã có thể trông thấy đôi mắt tràn đầy sao sáng của cô.
“Vậy, tại sao cậu lại thay tớ đánh người?”
Thiệu Càn Càn lảo đảo một chút, nhưng nhờ được anh giữ ổn định, cô ngẩng đầu, đột nhiên vươn hai bưng mặt anh lên, “Bởi vì cậu là Lâm Gia Thố, bởi vì tớ ——”
“Hửm?” Trái tim vì cô chợt tạm ngưng mà co rút nhanh, trong cổ họng hơi khô khốc, anh gian nan nuốt một ngụm nước miếng, nói, “Bởi vì cậu cái gì, Thiệu Càn Càn?”
“Bởi vì tớ —— muốn ngủ.”
Dứt lời, người trong ngực bịch một tiếng ngã vào trong lòng ngực của chính mình.
.