Đọc truyện Trả Băng Vải Lại Cho Em Đi! – Chương 34: Cái chảo
Lâm Gia Thố trực tiếp lái xe đến nhà của Trương Thiên Lâm, Trương Thiên Lâm hơi bất ngờ sau khi mở cửa cho anh: “Ơ? Chẳng phải hôm nay mày nói phải về nhà à, sao lại đến.”
“Thì muốn chơi game thôi,” Lâm Gia Thố ngồi xuống trước máy tính, “Mày ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa á, vừa mới live stream xong nên nghỉ ngơi một chút.”
“Ừ, vậy nào mày gọi cơm bên ngoài thì sẵn gọi giúp tao, tao chơi game trước.”
“Gấp như vậy làm gì?” Trương Thiên Lâm đứng bên cạnh anh, vì thế cũng đã trông thấy anh lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Thiệu Càn Càn, “À, ra là Càn Càn muốn đánh à, khó trách người nào đó gấp ghê.”
Lâm Gia Thố không để ý đến anh ta, click mở cổng trò chơi.
“Này Gia Thố, mày biết video game của mày và Thiệu Càn Càn trên Weibo rất hot không.”
Lâm Gia Thố tùy ý trả lời, “Xem rồi.”
“Đúng không, vậy mày biết mày bị cư dân mạng gọi là chó sữa nhỏ không?”
Lâm Gia Thố cứng lại, ngước mắt, khó có thể tin nói: “Chó?”
“Chậc! Nắm ý chính.” Trương Thiên Lâm ghét bỏ nói, “Là chó sữa nhỏ!”
“Thế còn không phải là chó à?”
“Khác nhau lớn! Chó chia thành chó già cứng đầu, chó độc thân, chó săn nhỏ, chó sữa nhỏ, mày đấy, được xếp vào loại chó sữa nhỏ rất hot gần đây, chuyện này rất đáng mừng đó!”
[chó sữa nhỏ: trẻ trung, bám riết, chung thủy với bạn gái
chó săn nhỏ: trẻ tuổi, độc đoán, hung dữ.
chó già cứng đầu: già rồi, không đơn giản, cứng đầu.]
Lâm Gia Thố híp híp mắt, như cũ tỏ vẻ khó hiểu với cái logic này.
Trương Thiên Lâm lắc đầu: “Mày có thể xem nhiều tin tức tí được không? Dáng vẻ quê mùa chuyện này mà cũng không hiểu, ý của cư dân mạng là, mày là chó sữa nhỏ bên cạnh Thiệu Càn Càn, gâu gâu gâu, nhỏ tuổi hơn cô ấy, vừa cưng chiều vừa dính người.”
Lâm Gia Thố: “Tao? Tao lớn hơn cô ấy mà, lớn hơn mấy tháng lận.”
“Ờ, nhưng mà ở trên mạng mày chính là em trai, em trai mới chỉ là một thằng bé mười mấy tuổi thôi.”
Lâm Gia Thố: “Hừ, nhàm chán!”
Trương Thiên Lâm cười ha hả: “Rồi rồi, nói chuyện nghiêm túc, tao kể mày nghe nè, mấy hôm trước giám đốc bên IR đã hỏi thăm Thiệu Càn Càn với tao, anh ta muốn kéo cô ấy vào chiến đội.”
“Cái gì?” Lâm Gia Thố ngay cả game cũng chưa mời, trực tiếp quay đầu lại hỏi, “Cô ấy, tham gia đội tuyển chuyên nghiệp?”
“Đúng vậy, thực lực của Càn Càn rõ như ban ngày.” Trương Thiên Lâm nói, “Tuy vậy, một đứa con gái tham gia đội tuyển chuyên nghiệp cũng rất cực khổ, dù sao cái vòng này vẫn chưa từng có tuyển thủ chuyên nghiệp là nữ, không biết đến lúc đó phải làm sao đây……”
“Thảo nào.”
“Thảo nào cái gì?”
Lâm Gia Thố không lên tiếng, chỉ là nhớ đến chuyện Thiệu Khôn nói với anh đêm qua, khi cả nhà họ đang ăn cơm tối thì chị gái và ba cậu ấy đã tranh cãi, còn nhắc tới chuyện đội tuyển chuyên nghiệp.
Hóa ra là bởi vì chuyện này sao?
Nhưng mà anh biết tích cách của Thiệu Quảng Ngữ, loại người ưu tú đọc đủ thứ thi thư như ông sao lại cho phép Thiệu Càn Càn lấy trò chơi làm sự nghiệp được.
Có lẽ là do Lâm Gia Thố hơn nửa ngày vẫn chưa mời Thiệu Càn Càn, cho nên chờ đến khi anh vào YY thì Thiệu Càn Càn liền xông tới hừng hực dạy dỗ anh: “Em làm gì đấy, rõ ràng online mà cả buổi cũng không phản ứng, em trai, tính cách chậm chạp này của em không tốt đâu nha, cứ vậy thì trong học tập sẽ thua kém người ta một bước.”
Lâm Gia Thố: “Mỗi ngày đều nói học tập, học tập thật sự có quan trọng đến vậy ư.”
“Học tập đương nhiên quan trọng rồi, kiến thức thay đổi vận mệnh mà.”
“Ồ, vậy như Qủy Ca cũng được nhỉ, chơi game thật giỏi chẳng cần học tập là tốt rồi.”
Bên kia tai nghe im lặng.
Lâm Gia Thố ấy mà đợi cô mở miệng, kỳ thật anh cố ý nói như vậy, anh chỉ là muốn tìm cách moi miệng cô, muốn biết cô nghĩ thế nào, có thật sự muốn tham gia đội tuyển chuyên nghiệp không.
Nhưng bên kia cũng không trả lời anh gì cả, chỉ nói câu “mở game” và không còn nữa.
Sau khi trò chơi bắt đầu, Thiệu Càn Càn vẫn như thường lệ kêu quan quát, lại còn sẽ tương tác với mấy người bên làn đạn.
“Cảm ơn quà tặng của Tiểu Trà, cảm ơn quà tặng của Dương Ca…… Hả? Hôm nay vì sao không có Quỷ Ca à? Không có gì hết, có em trai là được rồi, bây giờ em trai là học trò của tui, lớp giỏi nhé.”
“Chó sữa nhỏ? Oa mấy bạn vừa nói thế tui cũng thấy hơi hơi á, Quỷ ca? Chó già cứng đầu Quỷ ca đó thì có gì mà nói.”
“Đờ mờ các bạn dính độc rồi, gì mà có cảm giác couple chứ? Tui và em trai? Mấy người như vậy là không được đâu đấy! Không được không được không được, các người đang đầu độc đóa hoa của tổ quốc đó, suỵt im lặng!”
Một ván game mới bắt đầu, Thiệu Càn Càn một bên nhảy dù một bên trách móc các fans trên làn đạn cứng đầu ship couple cô với em trai.
“Mấy bợn biết đây là gì không, mấy bợn là đang làm bậy đó, em trai mới có tí tuổi, tuy rằng tui đẹp ha ha ha, nhưng mà bợn cảm thấy em trai sẽ để ý tui đã từng tuổi này sao?”
Thiệu Càn Càn đơn giản chỉ là nói vài câu trêu chọc fans, nhưng không ngờ cô vừa nói câu này xong, bên kia tai nghe liền vọng lên một âm thanh ngây ngô quen thuộc.
“Vì sao không thể?”
Thiệu Càn Càn: “Hả?”
Em trai: “Tôi để ý cô, rất lạ sao.”
“…………”
Một mảnh lặng im.
Bỗng chốc, làn đạn điên cuồng load qua, phủ sóng tận “một vùng trắng như tuyết”.
【vờ lờ vờ lờ? 】
【 phát sóng trực tiếp! Em trai thổ lộ phát sóng trực tiếp! 】
【 mẹ ưi tui nghe được cái gì vợi】
【quen nhau quen nhau quen nhau! 】
【được được được! Hoàn toàn được luôn nhé em trai! 】
……
Thiệu Càn Càn rơi xuống đất, bị kinh sợ đứng tại chỗ không động đậy.
“Em, em trai à, em không thể nói bậy đâu, chị……”
“Tôi nói bậy gì chứ, tôi không nói bậy.” Lâm Gia Thố nhìn màn hình, trông như nói mê sảng, nhưng nếu có người ở bên cạnh anh, sẽ phát hiện ngay trong mắt của anh có một tia hoảng hốt và hồi hộp, bởi vì anh cũng không biết tại sao mình lại nói ra câu như thế, chỉ biết vừa mới nghe cô nói chuyện “sao để ý được” thì liền vô thức mà phản bác lại.
Nhưng nói ra mới phát hiện, câu này không thu về được.
Nếu Lâm Gia Thố bên này là hoảng sợ, thì bên Thiệu Càn Càn là càng hoảng sợ hơn.
Thiệu Càn Càn: “Ế? Hả?!”
Lâm Gia Thố mím môi, muốn nói thì nói thôi, dù sao…… Một ngày nào đó anh cũng nói, coi như diễn tập nhỉ?
Nghĩ vậy, Lâm Gia Thố đã không còn lo lắng nữa, anh hắng hắng giọng rồi nói, “Còn nữa, ai nói với cậu là tớ nhỏ hơn cậu rất nhiều tuổi.”
“……”
“Cậu yên tâm, tớ không nhỏ hơn cậu đâu, thích được.”
“…………”
Thiệu Càn Càn mê mang ngó màn hình máy tính, vẻ mặt kiểu “thằng nhãi ranh này đang nói trò mèo gì vợi”.
“Này, đừng ngây ngẩn chứ,” Lâm Gia Thố chạy qua bên cạnh cô, “Lục soát súng.”
“A…… Được.” Thiệu Càn Càn phản ứng lại, mặt đầy đờ đẫn theo đuôi.
Ngay khi hai người đang chạy ở phía trước, thì phát hiện phía đối diện có một kẻ địch vừa được thả xuống đất không lâu đang cầm cái chảo trông thấy bọn họ.
Thiệu Càn Càn còn đang đắm chìm trong chuyện vớ vẩn mà em trai vừa nói, vì thế cô xấu hổ nói: “À thì, để chị ở lại cản nó, em vào trong tìm súng đi.”
Nói đoạn, Thiệu Càn Càn chạy đến gần bên người nọ định dùng quả đấm kết hợp với dịch chuyển vị trí lộn xộn tới đánh người anh em đang cầm chảo.
Nhưng ngạc nhiên là, Lâm Gia Thố thế nhưng cũng chạy tới.
Thiệu Càn Càn sửng sốt một chút: “Này em làm gì vợi, đi tìm súng.”
Lâm Gia Thố: “Muốn kéo cũng là tớ kéo, cậu đi, đi vào tìm súng!”
“Bây giờ em còn ngại ngần với chị à?”
“Nếu không cậu để một người con gái đến giúp cậu chặn người à? Đừng nói nhảm, cậu chạy nhanh đi.”
“Em ——”
Thiệu Càn Càn mặt lại sợ hãi lần nữa, đậu xanh ó! Sao em trai còn sẽ nói mấy câu rất man như vầy! Lạ lắm luôn!
Tuy rằng sợ hãi, nhưng Thiệu Càn Càn vẫn quay đầu chạy vào nhà lục soát súng. Bởi vì nếu hai người cứ đùn đẩy cho nhau, thì đồng đội của anh trai này ước chừng sẽ đến đây, đến lúc đó đều phải chết.
Nhưng mà, Thiệu Càn Càn vừa định vào nhà thì thấy có người vác súng ra, cô kinh hãi, vội vàng bắt đầu trốn. Song dù trốn bên phải bên trái thế nào đi nữa, thì người ta cũng là có súng, không đến một lúc Thiệu Càn Càn đã bị đánh nằm rạp trên mặt đất.
Lâm Gia Thố: “Cậu chết rồi?”
Thiệu Càn Càn: “Gần như vậy, bây giờ hắn cố ý ở bên cạnh chị, để chờ em qua cứu chị.”
“Được tớ qua đây.”
“Qua cái rắm á!” Thiệu Càn Càn nói, “Không nghe chị nói gì hả, hắn ở đây ôm cây đợi thỏ đó, ngay cả súng em còn không có thì sang đây làm chi.”
“Tên ban nãy bị đánh chết ấy, tớ cầm chảo của ổng qua.”
Thiệu Càn Càn: “Đù……Trâu bò, nhưng cái chảo dùng cũng vô dụng mà!”
“Ồ, nhưng cậu cũng chết rồi tớ có sống cũng không còn ý nghĩa.”
“………………”
“Tớ sang cứu cậu, cứu không được thì cùng chết.”
“……… Em, em đừng nói nữa!”
“Sao thế?”
“Em nói thêm gì nữa thì chị sẽ không có cách nào mà nhìn mặt Sở trường.”
“Liên quan gì tới nó.”
“Cậu ấy sẽ trách chị không biết nhẹ tay* mà làm hư em trai của cậu ấy.”
[辣手摧花: lạc thủ tồi hoa: không biết nhẹ tay, phá hư cái đẹp]
“Không đến lượt cậu ta quản lý, còn nữa, cậu từng gặp nó rồi à.”
“……Chưa từng.”
“Vầy là được rồi.” Nói đến đây, Lâm Gia Thố đã giơ cái chảo tiến vào, kẻ đó nhìn thấy người đến liền nổ súng, nhưng bởi vì hắn lấy súng shotgun, nên tốc độ nổ súng chậm. Hắn lại nổ hai phát súng, phát súng thứ nhất hỏng, ấy mà phát súng thứ hai còn trúng vào cái chảo trên tay của Lâm Gia Thố.
Thiệu Càn Càn nằm sấp trên mặt đất quan sát tình hình xung quanh: “Kỹ năng bắn súng của bờ rồ này không thể tệ hơn được nữa……”
“Tớ đang dùng Lăng Ba Vi Bộ của mình mò, hắn có thể đánh được á? Nói giỡn chắc.” Dứt lời, Lâm Gia Thố thừa dịp người anh em kia đang nạp đạn liền xông lên đập đầu hắn hai cái.
[*Lăng Ba Vi Bộ: tên của bộ pháp dùng khinh công, dùng để luyện tập]
Rên rỉ hai tiếng, trong tay vốn có súng ấy mà cũng bị người ta đánh nằm soài trên mặt đất. Lâm Gia Thố hừ lạnh một tiếng, lại mạnh mẽ đập đầu hắn mấy cái, Thiệu Càn Càn yên lặng ngồi xổm một góc: “Gì vợi, đừng tàn bạo như thế mà, cứu chị trước đi.”
“Ừ.”
Hai người sống lại trong bước đường cùng, Thiệu Càn Càn được cứu xong thì không lâu sau rốt cuộc cũng tìm được súng, tuy vậy nhưng khi bọn họ tiến vào vòng bo cuối thì bị người ta ám sát, không ăn được gà.
Mấy ván về sau, cũng đã ăn gà một lần.
Làn đạn:
【 hôm nay trạng thái của Qua Qua sai sai nhỉ】
【 ha ha ha ha bị em trai của chúng ta dọa cho hú hồn】
【 Sở trường vác đao lớn đang trên đường đến】
【 em trai quá đáng yêu a a a a a a a 】
【 xin mấy người ở bên nhau được không! 】
【 đều cùng nhau chơi game lâu như vậy, làm tròn lên là thành thanh mai trúc mã rồi, kết hôn được luôn á】
【 ha ha ha ha ha ha ha ha ha 】
……
Out game xong, Thiệu Càn Càn vẫn còn trong tình trạng chưa tỉnh táo.
Cô cứ luôn tự hỏi, có lẽ nên gửi một tin nhắn cho Ngụy Tiêu.
【 Sở trường, tôi cảm thấy cậu làm anh của em trai, về mặt nào đó…… Hẳn là phải dẫn đường thật tốt. 】
Gửi xong, chưa đợi được Ngụy Tiêu trả lời, thì trên giao diện trò chuyện đã hiện lên tin nhắn của em trai.
Em trai: 【 Thiệu Càn Càn, tớ cùng tuổi với cậu. 】
Thiệu Càn Càn hít sâu một hơi: 【 hừ chị không tin 】
【 vì sao không tin 】
【em là em trai của Sở trường mà! 】
【Vậy thì sao? Ngụy Tiêu cũng 25, tớ làm em trai của cậu ta thì không thể cùng tuổi cậu à ( mặt mỉm cười) 】
Thiệu Càn Càn ngẫm lại thấy cũng hợp lý! Nhưng mà!
【giọng của em đúng là giọng ngay tuổi dậy thì của con trai nhá, em đừng cho là chị không biết nhé! Em trai! Em có phải đùa giỡn chị hay không! 】
Em trai reply cô ngay lập tức: 【 không có, tớ dùng máy đổi giọng】
Thiệu Càn Càn: 【………………】
WTF?