Đọc truyện Trả Băng Vải Lại Cho Em Đi! – Chương 32: Cái chảo
Sau khi ra khỏi tòa nhà, Thiệu Càn Càn đi đến mua dâu tây ở tiệm trái cây bên cạnh, còn Lâm Gia Thố thì trở về xe của mình.
Anh không lập tức lái đi, mà ngồi ở vị trí lái nhìn một lúc. Anh trông thấy Thiệu Càn Càn chậm rì rì chọn mấy hộp dâu tây sau đấy trả tiền, thanh toán tiền xong kế đó cô lại dừng trước sầu riêng hồi lâu, không rõ chủ tiệm nói gì với cô, chỉ thấy ánh mắt cô sáng lên, song lại buồn bã lắc lắc đầu, xem khẩu hình miệng của cô, hẳn là nói không mua.
Lâm Gia Thố đoán, cô chắc là thích ăn sầu riêng, nhưng có lẽ trong nhà có người không thích, vì vậy cô không dám mua về đầu độc không khí nhà mình.
Lâm Gia Thố nhìn dáng vẻ cô luyến tiếc liền muốn cười, nhưng nhớ tới cảnh tượng vừa nãy ở thang máy, anh lại nóng nảy nhéo nhéo mi tâm.
Ngay từ đầu anh xác định là chỉ muốn trêu cô, nhưng khoảnh khắc khi anh cách cô ngày càng gần, dường như anh lại hơi không khống chế được, muốn thẳng thừng đến gần, muốn cắn môi…… cô.
Tuy rằng tiếng thang máy đến đã kéo anh trở lại thế giới trống rỗng, nhưng đừng thấy anh thản nhiên cười nhạo cô, trên thực tế thì, trái tim trong ngực anh suýt thì nhảy ra ngoài.
Nhưng mà quả thật đã dọa cô rồi?
Lâm Gia Thố nhìn tiệm trái cây trước mắt không còn thân ảnh của cô, chợt cảm thấy bản thân hơi thất bại. Anh sống cho đến bây giờ, đây là lần đầu tiên anh nhận ra có chuyện mình không nắm chắc, cũng là lần đầu tiên nhận ra mình có thể sẽ thua cuộc.
Ting ——
Điện thoại thông báo có tin nhắn mới, Lâm Gia Thố mở ra xong, chỉ thấy một dãy số lạ gửi qua một đoạn tin nhắn dài, anh thường xuyên nhận được kiểu tin nhắn như này, một đoạn dài tự thuật nội tâm, từng câu từng chữ thích anh như phát ra từ tận đáy lòng.
Anh nhớ ra cái tên trên phần chữ ký, là sinh viên đại học năm nhất ở club ngoại giao của hội học sinh, lúc trước vì công việc của hội học sinh nên anh từng có tiếp xúc với cô ta.
Theo phong cách ngày xưa của Lâm Gia Thố, thì anh sẽ reply: Xin lỗi, chưa có ý định yêu đương. Nhưng lần này anh không hề chấn động chút nào mà soạn một câu y chang song lại xóa hết tất cả.
Cuối cùng lại soạn một câu khác trả lời: Xin lỗi, tôi đã có crush.
Gửi đi.
Bên kia không hồi âm nữa, Lâm Gia Thố ném điện thoại đến ghế lái phụ, mu bàn tay vô thức nâng tay lướt qua gò má.
Nơi đó, tựa như còn lưu lại độ ấm của cô.
Chẳng qua hơi toang đôi chút, cô bây giờ, hình như không có cảm giác kia với anh.
**
Trong khoảng thời gian Thiệu Càn Càn nghỉ hè đã ở nhà live stream, cho nên mỗi ngày Thiệu Quảng Ngữ cùng Cát Tình đều thấy cô nhốt mình trong phòng chơi game, thỉnh thoảng bọn họ cũng sẽ nghe Thiệu Càn Càn nói xì xào lẩm bẩm, nhưng họ cũng không biết đó là đang live stream, chỉ cho rằng cô đang chơi game nói chuyện phiếm với bạn bè.
Nhưng bởi vì trang bị trong nhà so với bên chung cư kém xa lắc, nên Thiệu Càn Càn cũng thường lấy cớ ra ngoài chơi với bạn bè rồi chạy sang căn chung cư. Cát Tình và Thiệu Quảng Ngữ đều thích cô đi đi lại lại ra ngoài nhiều hơn, vì vậy mỗi khi nghe thấy cô muốn ra ngoài chơi với bạn bè cũng rất hài lòng, nhưng ai mà dè, người này chỉ là đổi chỗ chơi game thôi.
Hôm nay, cô lại từ nhà đến chung cư. Nhà của Thời Du Văn ở một tỉnh khác, nhưng nghỉ hè cô ấy cũng không trở về, mà bận lên bận xuống dọn dẹp cửa hàng Taobao của cô ấy.
“Du Văn, ăn cơm trưa không.”
“Không đâu, ngày mai phải up đồ mới, đợi chốc nữa tao còn phải qua bên nhà xưởng bên kia kiểm tra lại một chút.”
Thiệu Càn Càn mua bánh crepe trứng ở bên ngoài ném đến trước mặt cô ấy: “Ăn rồi đi.”
“Vờ lờ sao mày lại biết tao muốn ăn cái này?”
“Mỗi ngày mày đều muốn ăn cái này không phải sao?”
“Á…… Càn Càn, cảm động quá đi, từ lúc nghỉ Phương Đàm cũng không đến nữa, đã lâu rồi không có ai đưa đồ ăn cho tao.”
Thiệu Càn Càn khẽ lườm cô ấy: “Nói cứ như mày cụt tay cụt chân ấy.”
Thời Du Văn cầm lấy bánh crepe trứng nóng hầm hập cắn một ngụm: “Đúng vậy, tụi bây chính là phụ tá đắc lực của tao, ể, nhưng mà sao hôm nay mày lại tới?”
“Hẹn bạn chơi game, đánh ở nhà không sướng.” Nói đoạn, Thiệu Càn Càn vào phòng ngay lập tức.
Vốn dĩ hôm nay chỉ hẹn Quỷ ca, nhưng sau đấy Quỷ ca bảo em trai nghỉ hè, vì vậy cũng muốn tới chơi. Song khi đăng nhập YY, Thiệu Càn Càn lại thấy một cái id thứ tư.
“Ơ? Có bạn mới sao?”
“Hello Qua Qua.” Một giọng nữ mềm mại vang lên, Thiệu Càn Càn ngạc nhiên đôi chút, “Con gái?”
Trương Thiên Lâm: “Đúng đúng đúng đúng, Phỉ Phỉ là do tôi dẫn đến, hôm nay cô ấy chơi chung với chúng ta.”
“Qua Qua em trai, ngưỡng mộ đã lâu rồi nhá.”
Thiệu Càn Càn đã khá quen thuộc với những streamer trong giới ăn gà, huống chi là nữ streamer cực kỳ nổi tiếng Lư Phỉ, thời gian Lư Phỉ làm streamer dài hơn cô một năm, bởi vì bề ngoài xinh đẹp mà còn biết ca hát, vì thế mức độ phổ biến ở nền tảng vẫn luôn cao.
“Hóa ra là Phỉ Phỉ à? Tôi không dám nhận đâu, tôi mới là người ngưỡng mộ đã lâu.” Thiệu Càn Càn cười nói, “Quỷ ca cậu được đấy, thế nhưng có thể mời nữ thần tới chơi cùng với chúng ta.”
“Do nữ thần của chúng ta nể mặt.”
“Ôi các cậu không cần tranh cãi đâu, nói làm tôi cũng xấu hổ.” Lư Phỉ nói, “Đúng rồi Qua Qua, lúc trước tôi cũng xem qua rất nhiều video live stream của cậu, cậu và em trai được cư dân mạng cắt ghép biên tập ra những video buồn cười lắm, hơn nữa còn rất hot trên mạng đấy.”
Chuyện này Thiệu Càn Càn tự lướt Weibo cũng đã trông thấy, một số vlogger game đã cắt ghép rất nhiều video mà cô chơi cùng em trai, lượng share đáng kinh ngạc.
“Cũng là do em trai hút fans.”
“Ha ha, hai người các cậu chơi cùng nhau mới vui chứ,” Lư Phỉ nói, “Ơ? Em trai có ở đây không? Sao vẫn luôn không lên tiếng vậy.”
Lúc này tại nhà của Trương Thiên Lâm, Lâm Gia Thố lạnh mặt liếc xéo Trương Thiên Lâm một cái.
Ánh mắt kia rõ ràng chính là: Ai mướn mày tìm một con nhỏ õng ẹo tới cùng chơi game vậy?
Trương Thiên Lâm nói với microphone: “Em trai đang đi vệ sinh tới liền ngay đây.”
Nói xong, anh ta tắt đi mic của mình, cũng ra hiệu Lâm Gia Thố tắt đi, chờ bên kia không nghe được hai người nói chuyện anh ta mới nói: “Mày đừng làm khuôn mặt thối tha đó, dù sao mày chơi cái này không phải vì Càn Càn à, cô ấy không ở đây hay sao, mày cáu cái gì.”
Lâm Gia Thố: “Tại sao ban đầu mày không nói với tao là có đứa con gái khác.”
Trương Thiên Lâm: “Có con gái thì thế nào! Lúc trước khi mới bắt đầu chơi game chẳng phải mày cũng ghét bỏ Thiệu Càn Càn là con gái à! Giờ thì thế nào! Chạy vội vàng muốn cùng chơi với người ta!”
Lâm Gia Thố trợn mắt nhìn anh ta, lại chuẩn bị đá một phát lên ghế anh ta, chỉ là Trương Thiên Lâm rất kịp thời dịch chuyển ghế dựa mình đi: “Lại nói, mày với Càn Càn như hình với bóng, tao cũng phải tìm một em gái chơi với tao chứ.”
Khi Lâm Gia Thố nghe được cái câu “như hình với bóng” thì sắc mặt hòa hoãn hơn một tí, anh lạnh lùng nhìn lại màn hình máy tính, “Vậy mày cũng phải tìm một người nghe cho được, giọng nói này tao nghe xong cũng nổi da gà hết.”
Trương Thiên Lâm: “Phải không! Sao tao nghe xong cảm thấy cả người đều nhũn ra vợi.”
Lâm Gia Thố: “Đi khoa tai mũi họng khám thử xem có bệnh gì không.”
Trương Thiên Lâm: “…………”
Trò chơi bắt đầu rồi, nhóm người Thiệu Càn Càn cùng nhau nhảy sân bay, sân bay có thể nói là nơi có tài nguyên phong phú nhưng số người cũng dồi dào giống như vậy.
Vừa rơi xuống đất, Thiệu Càn Càn xông pha đi trước tiên, sau khi tìm được súng cô liền nói: “Em trai đến chỗ chị đi.”
Lâm Gia Thố: “Tôi vẫn chưa tìm được súng, gần chỗ tôi lại có tiếng bước chân.”
“Đừng có gấp! Vậy chị tới tìm em!” Thiệu Càn Càn vác một khẩu súng tức khắc mò qua bên hướng Lâm Gia Thố, ven đường đụng phải một tên cầm shotgun, không nói hai lời liền đánh nó đến mức cha mẹ không nhận ra.
“A Quỷ ca, anh đến đây mau giúp em với, em cũng không tìm được súng.” Âm thanh nũng nịu của Lư Phỉ vang lên. Quỷ ca rất hưởng thụ chạy tới, “Đến liền, anh tìm được hai khẩu súng em cầm một khẩu dùng trước đi.”
“Vâng ~”
Tương phản với Lư Phỉ dịu dàng, Thiệu Càn Càn có vẻ càng mạnh mẽ hơn, cô đến bên cạnh Lâm Gia Thố xong liền một mạch đánh người, hơn nữa, những câu cô nói ra cũng thật sự không thục nữ.
“Wtf! Tên này trâu quá, trong balo này mẹ nó đều là thuốc.”
“Trên lầu có người trên lầu có người, hướng 45! Yes đánh gục một đứa!”
“Em trai, mỗi người bao vây một bên đi! A a a! Không chết không chết không chết…… Chuẩn! Quá đẹp! Loot nó loot nó!”
“Ba đứa trước mặt, tụi bây đã bị tui bao vây rùi.”
……
Trong sân bay đánh nóng như lửa, làn đạn bên ngoài cũng bộc phát lửa nóng.
【 địu, tui thật sự cảm thấy Qua Qua càng ngày càng lợi hại, kỹ thuật bắn súng này quá đỉnh! 】
【em trai cũng thế ha ha ha ha, học sinh này có thể tốt nghiệp rồi】
【 còn nữa tại sao Quỷ ca lại muốn dẫn Lư Phỉ tới chứ, cô ta chỉ là một đứa show mặt ca hát thôi mà, suýt tí nữa bị đánh chết rồi】
【 Quỷ ca người ta cũng muốn anh hùng một lần thôi, ở trước mặt Qua Qua sự anh hùng của Quỷ Ca vẫn chưa có đất dụng võ ha ha ha ha】
【đều là con gái như nhau, thấy ngay cao thấp】
【 đừng so sánh rồi bôi đen Qua Qua, dù sao cũng là loại hình khác nhau mà】
【 là sự thật đó, một người dựa vào thực lực một người dựa vào trang điểm】
【 nhưng người ta xinh đẹp và nổi tiếng là sự thật】
Sau khi từ sân bay ra ngoài, bốn người còn thừa lại ba người.
Đứa chết chính là Quỷ ca……
Bởi vì anh hùng cứu mỹ nhân kết quả tự khiến bản thân bị loại bỏ, khi chết, anh ta bị Thiệu Càn Càn và Lâm Gia Thố tàn nhẫn cười nhạo một hồi.
“Này, mấy người nhớ mang theo niềm tin của tui mà dũng cảm ăn gà nhó.”
Lư Phỉ: “Biết rồi, Quỷ ca anh chính là người đã cứu em một mạng đó!”
Thiệu Càn Càn và Lâm Gia Thố cũng không để ý đến anh ta, hai người hết sức nghiêm túc thảo luận kế tiếp đi đâu.
Thiệu Càn Càn: “Chúng ta đi camp cầu đi.”
“Chỉ có hai người chúng ta à?”
“Đương nhiên là còn có Phỉ Phỉ.”
Lâm Gia Thố ồ một tiếng, trong giọng nói rõ ràng không ôm bao nhiêu kỳ vọng với bình hoa ấy.
“Hai người ở bên này đi, tôi sang đối diện nhìn.”
“Ể……” Lâm Gia Thố muốn cùng đi với Thiệu Càn Càn, nhưng thấy cô chạy nhanh như bay, cuối cùng cũng chỉ có thể nghe lời đợi ở đây.
Ba người ngồi xổm một lúc sau đấy quả nhiên có một team ba người lái xe lại đây, Thiệu Càn Càn dễ dàng thu hoạch, nhưng ngay lúc này, vị trí của Thiệu Càn Càn bị một team bốn người ở làng chài nhỏ khu lân cận phát hiện ra.
Dưới một trận mưa bom bão đạn, Thiệu Càn Càn và Lư Phỉ bị đánh trúng, hai người nằm rạp trên mặt đất cầu cứu viện.
“Em trai, em trai mau qua cứu chị!!”
Lâm Gia Thố thì đứng chung một nơi với Lư Phỉ, mà Thiệu Càn Càn thì lại ở đối diện cách anh khá xa. Theo lý thì, anh chắc chắn là phải cứu Lư Phỉ trước, mà bản thân Lư Phỉ cũng tưởng như vậy, nhưng ngay khi cô ta đang tức giận uốn éo cầu cứu, thì trông thấy Lâm Gia Thố như một cơn gió giẫm qua trán cô ta.
Thậm chí là không hề do dự.
“………………”
Lâm Gia Thố dựa vào vật che chắn mà chạy tới chỗ Thiệu Càn Càn bên kia, Thiệu Càn Càn nhìn thấy anh chạy tới mà ngớ ra, “Ơ em trai? Sao em không cứu người đi.”
Lâm Gia Thố đến bên cạnh cô rồi ngồi xổm xuống cứu trợ: “Tôi không phải đang cứu người à.”
“Chị nói là Phỉ Phỉ, vừa rồi không phải em đang ở kế bên cô ấy sao.” Thiệu Càn Càn hơi sốt ruột nói, “Em lại đây trước thì cô ấy có thể sẽ chết.”
“Ồ, ai chết cũng được,” Giọng nói bình tĩnh và trầm thấp của em trai vọng ra từ tai nghe, cũng vọng đến lỗ tai của tất cả mọi người, anh nói, “Chỉ có cô là không được.”