Trả Băng Vải Lại Cho Em Đi!

Chương 25: 45 acp


Đọc truyện Trả Băng Vải Lại Cho Em Đi! – Chương 25: 45 acp

Một người bị che giấu chẳng hay biết gì, cả ba cố làm ra vẻ không quen biết nhau.

Đánh cả buổi tối, Trương Thiên Lâm cảm giác bản thân sắp bị nghẹn chết.

Cuối cùng chờ đến khi trò chơi kết thúc, Trương Thiên Lâm không nói hai lời liền mở một nhóm nhỏ, đều thêm cả Ngụy Tiêu và Lâm Gia Thố vào.

Tích tích tích ——

Điện thoại thông báo có lời mời video, Lâm Gia Thố cầm lấy điện thoại đi ra ngoài.

“Gia Thố, máy tính của cậu có thể cho tớ mượn chơi game được không, thử cảm giác một tí?” Một bạn cùng phòng nói.

Lâm Gia Thố hướng cậu ta gật gật đầu, thuận tay đóng cửa lại.

“Ey thật tốt quá.” Bạn cùng phòng hứng thú bừng bừng login id game của chính mình, “Vờ lờ vờ lờ, hình ảnh này tuyệt đỉnh! Có vẻ như tao cũng phải sắm một cái để chơi game ở kí túc, notebook gì đó quá rác rưởi.”

Ngô Viễn ở giường trên ló đầu ra: “Mày cũng sắm như cậu ấy à? Cực kỳ đắt đấy, thôi quên đi.”

Bạn cùng phòng thuận miệng nói: “Tao cũng nhịn ăn nhịn xài lại với cả vừa học vừa làm một năm, tuy rằng tiết kiệm mười ngàn tệ này làm tim gan tao đều đau nhưng mà vẫn có thể tiết kiệm được.”

Ngô Viễn ồ một tiếng, hơi không đành lòng nói: “Nhưng máy CPU này của cậu ấy thì phải 6 con số lận.”

“Con bà nó???” Bạn cùng phòng sợ tới mức tay cũng nhanh như chớp cách xa con chuột và bàn phím, cậu ta khó có thể tin quay đầu nhìn về phía Ngô Viễn, “Mày có lầm không!”

“Lúc tao tra trên mạng tao cũng tưởng tao lầm.” Ngô Viễn nhìn trời, “Chỉ là ngẫm lại nếu là Lâm Gia Thố, thì cảm thấy hẳn là không sai.”

Bạn cùng phòng: “…………”

Lâm Gia Thố cầm điện thoại đi lên sân thượng của kí túc xá, sân thượng không có một bóng người, anh lúc này mới chấp nhận video của Trương Thiên Lâm, nhưng anh cũng không quay màn ảnh vào chính mình, mà là tùy ý đặt tay trên lan can.

“Mày cuối cùng cũng nhận…… Fuck! Ông đây sợ cao mà, Lâm Gia Thố mày đang quay chỗ nào vậy?!” Tiếng ríu rít của Trương Thiên Lâm từ trong điện thoại truyền tới.

Lâm Gia Thố không nhúc nhích: “Có chuyện thì nói, không có chuyện gì thì cúp.”

Trương Thiên Lâm thấp giọng chửi thề một câu, nhưng nhớ đến chính mình là vì chuyện chơi game hôm nay nên mới mở video thế là hưng phấn nói, “Đương nhiên là có chuyện, Lâm đại thiếu gia, máy tính tao sắm cho mày chơi như nào ấy.”

Lâm Gia Thố nhìn sinh viên thưa thớt ở dưới lầu: “Tạm được.”

“Đập vào nhiều tiền như vậy mà còn được à? Tao mua máy tính cho mày là dựa trên các tiêu chuẩn của streamer ăn gà đấy nhé.”

Lâm Gia Thố khẽ liếc mắt nhìn di động: “Vậy mày muốn như thế nào, cảm ơn ha?”


Trương Thiên Lâm: “Nói cảm ơn có gì thú vị, thế này đi, mày dùng chuyện của mày với Càn Càn mau báo đáp tao đi.”

Lâm Gia Thố: “Chuyện gì.”

“Mày thấy chưa thấy chưa, lại giả bộ nữa rồi? Còn không có chuyện gì, hôm nay tao với thằng Tiêu đều thấy ở trong mắt, Ey bro Tiêu…… Bro Tiêu mày đâu rồi!”

“Tới liền, mới vừa đi vệ sinh, thế nào, kể drama tới đâu rồi?”

Trương Thiên Lâm: “Ey tới sớm không bằng đúng lúc, vẫn chưa bắt đầu kể đâu.”

Ngụy Tiêu thở phảo nhẹ nhõm một hơi: “Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi, sợ bỏ qua drama của đại thiếu gia Lâm nhà chúng ta chứ, ôm chặt trái tim bé bỏng.”

Lâm Gia Thố: “……”

Sân thượng lành lạnh, vốn là một nơi thích hợp để ngắm phong cảnh, nhưng hai thằng bạn trong điện thoại cứ oang oang cực ầm ĩ.

“Thật ra cũng không có việc gì, chỉ là hôm kia tao đi net vô tình chạm mặt thế là chơi chung với nhau thôi, sau đó lại hẹn lần sau cùng nhau chơi, tao cũng không ngờ sẽ gặp hai đứa bây.” Lâm Gia Thố không kiên nhẫn giải thích.

Trương Thiên Lâm: “Có vậy thôi à?”

“Có vậy thôi đó.”

“Hừ tao mém chút nữa là tin rồi,” Trương Thiên Lâm cười lạnh một tiếng, ” Đi net chạm mặt? Từ sau lớp mười một mày đã không đến cái nơi như tiệm net rồi, mày đi đến đó làm gì, xem phim sao.”

Ngụy Tiêu: “Hic…… Trương Thiên Lâm mày nói gì vậy, văn minh chút coi!”

“Tao nói xem Hoàn Châu cách cách! Mày nghĩ gì trong đầu á!”

“Ồ.”

Lâm Gia Thố không chút để ý nhướng nhướng mày: “Dù sao chỉ có vậy thôi, sau này tụi bây đừng có lỡ miệng nói ra là được, tao là tao, em trai là em trai, hiểu không.”

Ngụy Tiêu: “Cứ không thú vị như thế à?”

“Đúng là không thú vị đấy.”

Trương Thiên Lâm ha hả cười một tiếng: “Bro Tiêu, thực ra không phải vậy, bởi vì tao ngửi được một vị chua.”

Ngụy Tiêu sửng sốt: “Hả, ngửi được lúc nào?”

Trương Thiên Lâm: “Chậc sao mày đần ghê, mùi chua thối của tình yêu đó! Không ngửi được à?”


“Ồ mày nói cái này à,” Ngụy Tiêu buồn bã nói, “Mới vừa chơi game đã ngửi được rồi.”

Hai người bên xướng bên họa, nội tâm Lâm Gia Thố khô khốc, trực tiếp tắt video: “Toàn nói mấy trò mèo gì đấy?”

Đầu mùa hè sẩm tối, trên sân thượng gió mát phơ phất, thật sự cũng không nóng bức đến thế.

Lâm Gia Thố nhìn đường lớn dưới lầu kí túc, ngẩn người hồi lâu. Đúng lúc này, anh nhìn thấy phía xa xa có một bóng người nhỏ bé bước ra từ tầng lầu, quá xa, không nhìn thấy rõ mặt, nhưng thân hình ấy lại rất giống với người đó.

Lâm Gia Thố gần như là lập tức lấy điện thoại ra gọi một cuộc.

Điện thoại thông qua: “Alo?”

Cô gái ở phía xa cầm sách trông cũng không giống như đang nghe điện thoại, trái tim nóng nảy của Lâm Gia Thố hơi nguội lạnh xuống, anh nhàn nhạt ừ một tiếng rồi, hỏi: “Cậu ở đâu ấy.”

Thiệu Càn Càn bên kia điện thoại hơi khó hiểu: “Chúng ta không phải vừa cùng nhau chơi game sao, dĩ nhiên là tớ đang ở trong phòng.”

“À.” Lâm Gia Thố trông thấy bóng dáng kia đến gần, người cũng thấy rõ.

Không phải Thiệu Càn Càn, chỉ là một gương mặt xa lạ. Hơn nữa nhìn gần mới phát hiện, ngoại trừ vóc dáng và kiểu tóc có chút giống nhau ra, thì khuôn mặt không hề giống tí nào.

Làn da của Thiệu Càn Càn cực kỳ trắng, đôi mắt cũng rất lớn, màu mắt của cô ấy là một màu đen tuyền, đôi đồng tử nọ mỗi lần nhìn anh nói chuyện đều sẽ chợt nhấp nháy, vừa có tí xảo trá vừa có tí linh hoạt, nó sẽ khiến cho tâm tình của người nhìn tự dưng vui sướng.

“Lâm Gia Thố, cậu có chuyện gì sao?” Trong tai nghe phát ra âm thanh của cô, giọng nói của cô trong trẻo, nhưng không biết vì sao, anh cảm thấy khi cô gọi tên của mình liền mang theo cảm giác nhu nhược, mềm nhũn dính ngấy, nghe thật thoải mái.

“À, không có việc gì, tại muốn hỏi cậu sáng ngày mai chơi nữa không.”

“Ngày mai không chơi được.”

“Tại sao vậy.”

“Bởi vì em trai của tớ thi đại học, nên ba mẹ tớ ra lệnh cho tớ là trong hai ngày này đều phải về nhà ở, bảo là truyền thụ kinh nghiệm cho em trai tớ.”

“Ồ, ra vậy.”

Thiệu Càn Càn: “Nhưng mà lần sau vào game sẽ gọi cậu.”

“Được,” Lâm Gia Thố cong cong môi, đôi môi mỏng nhếch lên một độ cong vừa vui sướng vừa kiêu ngạo, “Tớ có rảnh thì sẽ vào.”

**


Thiệu Càn Càn nhớ rõ khoảng thời gian cô thi đại học đó không được chơi máy tính, điện thoại cũng bị tịch thu, sống giống như người trên núi. Nhưng dù vậy cô vẫn không an phận ôn tập, buổi tối trước kì thi đại học một ngày, cô còn lén ở trong chăn đọc tiểu thuyết thực tế.

Mặc dù trước kì thi cô rất thả lỏng, nhưng giây phút thật sự tới trường thi ấy, cô vẫn hơi căng thẳng. Bởi vì là một đứa trẻ ở độ tuổi đó, cô thực sự sợ rằng mình sẽ không đáp ứng được nguyện vọng của cha mẹ.

Nhưng may mắn thay, cô thi đại học rất tốt, thậm chí còn tốt hơn cả kì thi thử trước đó, đó cũng là lý do cô có thể nhảy vào đại học S.

Có lẽ vì là người từng trải, Thiệu Càn Càn hiểu được cảm giác áp lực khi thi đại học, cho nên hai ngày nay cũng không gây gỗ với Thiệu Khôn, đối xử với cậu cũng tốt quá mức. Thậm chí vào ngày thi chính thức của Thiệu Khôn, cô còn hết sức ân cần đưa cậu đến trường cùng với ba mẹ.

Buổi sáng là thi ngữ văn, Thiệu Khôn hơi học lệch, văn chương thứ đồ chơi đấy không phải thứ cậu am hiểu. Khi tiếng chuông hết giờ vang lên, Thiệu Càn Càn lập tức chạy lên bồn hoa tìm kiếm bóng dáng của Thiệu Khôn.

Thời tiết hôm nay nắng ráo khác thường, mặt trời chói chang dào dạt, Thiệu Càn Càn bị chiếu rọi chảy ra một lớp mồ hôi.

Nhưng mười phút trôi qua, vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của Thiệu Khôn. Khoảnh khắc cô đang sốt ruột vô cùng, thì bỗng nhiên có người ôm cô từ trên bồn hoa xuống.

Thiệu Càn Càn đột nhiên rơi xuống đất: “???”

“Chị làm gì đó, biết chị lùn rồi, chị không cần phải đứng trên đó thông báo cho tất cả mọi người đâu.” Thiệu Khôn thả cô ra xong bèn nhét chiếc túi trong suốt đựng tất cả dụng cụ thi cử vào trong ngực cô, “Cầm giúp em, ể ba với mẹ đâu rồi í, sao chỉ có một mình chị.”

Thiệu Càn Càn cũng không để ý cậu chế giễu cô, chỉ là cuống cuồng hỏi, “Thế nào thế nào? Em thi thế nào rồi, có khó không? Có thuộc mấy bài thơ cổ không? Đề viết văn là gì?”

Thiệu Khôn liếc mắt nhìn cô, cười nói: “Lắm câu hỏi thế, em phải trả lời cái nào trước đây.”

Thiệu Càn Càn hung bạo đập một cái vào đầu cậu: “Tất cả!”

“Ê sao chị lại đánh người chứ, em vẫn còn phải thi! Đánh ngu đi thì làm sao bây giờ!”

Thiệu Càn Càn mắt trợn trắng: “Mới vậy mà có thể đánh ngu em được à, không thể đâu, em không phải bị chị đánh từ nhỏ đến lớn sao?”

Thiệu Khôn trừng mắt, Thiệu Càn Càn lôi kéo cổ tay của cậu đi về phía trước: “Đừng miễn cưỡng thế, ba mẹ còn đang ở trong căn tin đợi em, nhanh lên mau nói em thi thế nào.”

Thiệu Khôn nhìn cô một cái, hơi không kiên nhẫn nói: “Sao chị lại không chờ ở bên trong, nóng thế này, ra đây phơi mặt trời gì chứ.”

“Chị mày không phải là sợ mày không đem điện thoại theo à, không tìm được chúng ta rồi sao.”

“Ờ.”

Thiệu Càn Càn buổi chiều còn có giờ học, vì vậy cùng ăn cơm với Thiệu Khôn và cha mẹ xong liền gọi xe trở về trường học, mà ba người bọn họ thì đến khách sạn gần đó nghỉ ngơi.

Khi trở lại trường học thì đã vào học, Thiệu Càn Càn chạy thẳng một mạch lên năm tầng lầu. Vì thế, Lâm Gia Thố và Ngô Viễn ở phía trước cô đều bị một cơn gió lướt qua làm cho hết hồn.

“Này.”

Thiệu Càn Càn chạy gấp, cũng không chú ý tới Lâm Gia Thố, lúc này nghe được tiếng của anh mới quay đầu lại, “Á, Lâm Gia Thố, Ngô Viễn.”

Ngô Viễn nhìn cô, cười nói: “Chạy gấp như thế làm chi, còn một phút nữa mới vào học mà.”

Thiệu Càn Càn dừng lại: “Ha, thật không, mới về từ bên ngoài, cứ luôn sợ trễ giờ thôi.”

Lâm Gia Thố đi đến bên cạnh cô: “Đi trường thi của em trai cậu à?”


Thiệu Càn Càn: “Đúng vậy, sáng nay nó thi ngữ văn tớ ở đó, nhưng mà buổi chiều có giờ học nên tớ không thể ở cùng được, ba tớ cũng ngay đấy, cậu chắc biết, ổng chắc chắn không muốn tớ trốn học đâu.”

Lâm Gia Thố cười một chút: “Cũng phải, vậy em cậu thi thế nào.”

“Không biết hazz, nó nói tạm ổn.”

Ngô Viễn đứng dưới một bậc thang nhìn hai người bên trên nói chuyện phiếm, không đúng nhớ…… Gia Thố sao lại biết cô ấy đi đâu? Với cả sao biết em trai của Thiệu Càn Càn?

Hai người…… Trông có vẻ quen thuộc nhỉ.

Không đợi anh nghĩ thông suốt, anh đã chợt nghe thấy Thiệu Càn Càn hít một hơi lạnh, sau đó đột nhiên vòng qua anh lao xuống lầu.

“Thiệu Càn Càn?” Lâm Gia Thố lập tức chạy đến chỗ lan can nhìn xuống.

“Đệch giúp tớ xin nghỉ với, thẻ dự thi của em tớ đang ở đây! Tớ…… A!”

Một tiếng than nhẹ, Ngô Viễn cũng nhón đầu nhìn xuống phía dưới: “Chuyện gì thế này?”

Không đợi được câu trả lời đã thấy Lâm Gia Thố lướt qua anh ta chạy xuống lầu, Ngô Viễn: “Gia Thố!”

“Mày đi học đi, tao đi xem thử.”

“Hả?”

Khi Lâm Gia Thố chạy xuống một tầng thì thấy Thiệu Càn Càn đang bò dậy từ dưới mặt đất, anh xông lên trước giữ chặt cánh tay của cô: “Cậu làm sao vậy?”

Thiệu Càn Càn vừa rồi chạy vội nên đạp hụt mấy bậc thang, vì thế trực tiếp ngã từ trên xuống, mà cú ngã này khiến cho khuỷu tay và đầu gối của cô đập xuống đất, đau đến mức suýt thì chảy nước mắt. Nhưng bấy giờ cô cũng không quan tâm nhiều như thế, còn bước cà nhắc muốn đi xuống lầu dưới.

“Thiệu Càn Càn!” Lâm Gia Thố siết chặt tay, “Cậu còn đi đâu thế, cậu nhìn chân của mình kìa.”

“Tớ không kịp rồi, ban nãy ăn cơm Thiệu Khôn đưa túi dụng cụ thi cho tớ, tớ cất trong túi của tớ ấy! Tớ, tớ quên mất tiêu luôn!” Thiệu Càn Càn vội không được, tức khắc gạt tay của anh ra, “Không được không được, em ấy chuẩn bị thi rồi, em ấy……”

Đúng lúc này, điện thoại của Thiệu Càn Càn cũng vang lên, cô vừa bắt máy liền nghe thấy giọng nói nôn nóng của Thiệu Quảng Ngữ: “Càn Càn! Thẻ dự thi của Thiệu Khôn có phải ở chỗ con hay không……”

“Có có có! Ba ba đừng có nóng, con mang qua cho ba ngay đây……”

Lời còn chưa dứt, điện thoại đã bất ngờ bị cướp mất, Thiệu Càn Càn sửng sốt một chút, trừng lớn đôi mắt nhìn Lâm Gia Thố. Người đó nhìn cô tựa như cảnh cáo, sau đó nói với đầu bên kia điện thoại: “Thầy Thiệu ơi thầy đừng có nóng, thẻ dự thi của Thiệu Khôn bây giờ em sẽ mang qua liền, em ấy thi ở trường nào vậy ạ…… Dạ được được, thầy ở trước lối vào thi đợi em, em lập tức qua liền, dạ…… Thầy yên tâm, tới kịp ạ.”

Treo điện thoại, Lâm Gia Thố ấn bả vai của Thiệu Càn Càn để cô ngồi xuống bậc thang: “Cầm điện thoại liên lạc với mấy người Phương Đàm, để bọn họ dẫn cậu đến phòng y tế đi, còn chuyện của em cậu cứ giao cho tớ.”

“Nhưng mà!”

“Cậu ngồi xuống!”

“……” Thiệu Càn Càn ngửa mắt nhìn anh, một đôi mắt ngập nước, không chỉ bị dọa sợ mà còn bị đau.

Lâm Gia Thố mím môi, cuối cùng vỗ vỗ đầu cô, xoay người chạy xuống cầu thang.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.