Trả Anh Một Đời Yêu Lầm

Chương 43


Đọc truyện Trả Anh Một Đời Yêu Lầm FULL – Chương 43


Hạ Nhã ôm lấy mặt, “Cô dựa vào cái gì mà đánh tôi!”
“Tôi dựa vào cái gì để đánh cô! Dựa vào tôi là Đường Tiểu, là vợ hợp pháp của Thẩm Mộ Diễn! Còn cần thêm lí do gì nữa không!”
“Cô nói dối, Thẩm Mộ Diễn sớm đã ly hôn với cô rồi! Ngoài kia ai cũng biết cả rồi”
“Mấy người ngoài đấy đều biết tôi chết rồi, thế tôi đã chết chưa!” Lòng ngực Đường Tiểu Nhiễm như trống đánh! 
“Cô biết tôi là ai không hả?” Hạ Nhã điên loạn lên.

Đường Tiểu Nhiễm đôi mắt đỏ rực, lại nghiêm nghị vô cùng: “Không cần biết cô là ai! Cô đều không có quyền tùy tiện cướp đi sinh mạng của người khác!”
Cô nói: “Bây giờ tôi không muốn phí thời gian với cô, mời cô ra khỏi đây, nơi này không chào đón cô.


Thẩm Mộ Diễn vẫn còn trong phòng cấp cứu, người trước mặt là ai đều không quan trọng nữa.

“Tôi là Hạ Nhã!” Hạ Nhã chịu không nổi khi bị khinh thường: “Cô quên rồi sao? Cuộc điện thoại đó? Là cô, đã cướp đi tất cả những thứ vốn dĩ thuộc về tôi!”
Hạ Nhã gào lên, một khi những chất chứa trong lòng bộc phát ra, thì giống con đê bị vỡ, không cách nào kiềm lại được dòng nước lũ:
“Đường Tiểu Nhiễm, vốn dĩ Thẩm Mộ Diễn là thuộc về tôi, nếu không phải cô một bước chen ngang vào, Thẩm Mộ Diễn sao có thể kết hôn cùng cô, tôi sao lại mất đi Thẩm Mộ Diễn? Tất cả, đều là lỗi của cô!

Cho dù hôm nay tôi đẩy cô một cái, đó cũng là vì cô đã cướp đi thứ thuộc về tôi trước!”
Ầm ầm!
Đường Tiểu Nhiễm bên tai như ù đi.

“Cô nói cô chính là người lúc đầu đã gọi cho tôi? Vì vậy, cô chính là người mà Thẩm Mộ Diễn yêu?”
Hạ Nhã cười đểu một cái, “Đường Tiểu Nhiễm, bây giờ cô đã hiểu, rốt cuộc ai mới là người đáng chết nhất rồi chứ? Đổi lại cô là tôi, cô sẽ làm thế nào? Cô có nhịn nổi không?”
Đường Tiểu Nhiễm vẫn không nói gì.

Bỗng mấy tiếng vỗ tay từ đâu vang vọng lại: ” Hay lắm Hạ Nhã.

Tôi mới biết, thì ra cô đã gọi điện thoại cho Đường Tiểu Nhiễm, vẫn còn không biết xấu hổ mà nói ra mấy lời đó?
Người Thẩm Mộ Diễn yêu là cô sao? Cô sao lại không biết nhục mà mở miệng nói như thế.


Nghe thấy âm thanh quen thuộc, sắc mặt Hạ Nhã tức thì trắng bệch đi, ngoảnh đầu: “Hứa Thiệu!”
Hứa Thiệu đến trước mặt Hạ Nhã: “Năm đó Thẩm Mộ Diễn đi nước ngoài, rõ ràng là với chị của cô thành một đôi, sau đó, chị cô không may bị tai nạn giao thông, trước khi qua đời còn hiến cả tim cho cô.

Cô lại đối xử với chị của mình như thế? Thẩm Mộ Diễn từ lúc nào đã yêu cô rồi, là một đôi với cô cơ chứ?”
Đường Tiểu Nhiễm đứng bên cạnh nghe thấy cả, mặt biến sắc đi, “Vì thế, cơ bản không có chuyện bởi vì tôi vô tâm chen vào giữa mối quan hệ tình cảm của họ, mà ép buộc Thẩm Mộ Diễn và người phụ nữ anh yêu nhất phải chia tay nhau, đúng không!”
“Đợi một chút, Đường Tiểu Nhiễm, cô ta lúc đầu gọi cho cô, đã nói với cô, chính cô là người phá hoại tình cảm của người khác?
Hạ Nhã mặt cắt không còn giọt máu, giây phút cô ta nói dối, tuyệt đối không ngờ được rằng, sẽ có lúc lúng túng khi lời nói lối bị đối chất, bị vạch trần.

Hứa Thiệu là người thông minh, từ sắc mặt của Đường Tiểu Nhiễm đã có thể đoán ra được vài chuyện:
“Cô ngay từ đầu, đột nhiên đơn phương đề nghị ly hôn, sau đó lại tự sát, không phải là vì lời nói dối này chứ?”
Đường Tiểu Nhiễm tức giận mím chặt môi.

“Lúc Thẩm Mộ Diễn đang học đại học, quả thực có một người bạn gái, nhưng không phải cô ta, mà là chị của cô ấy, tên Hạ An.


Trước năm mà cô và Thẩm Mộ Diễn kết hôn một năm, Hạ An đã bị tai nạn qua đời rồi.

Vì vậy, chuyện đó không liên quan gì đến cô.


Đường Tiểu Nhiễm nắm chặt lòng bàn tay: “Tôi có thể chấp nhận trái tim Thẩm Mộ Diễn không dành cho tôi, tôi có thể chấp nhận anh ấy chán ghét tôi, nhưng tôi không cách nào chấp nhận được, bản thân đã vô tình chen ngang, phá vỡ tình cảm của một đôi tình nhân vô cùng yêu thương nhau.

Tôi không có cách nào để đối mặt với Thẩm Mộ Diễn, không cách nào trước mặt anh ấy ngẩng đầu làm người được.

Nhưng nếu tôi sống mà lại tận mắt thấy anh ấy ôm ấp một người khác, tôi không làm được, tôi không chịu nổi.

Điều ấy so với cái chết còn đau khổ hơn gấp nhiều lần.

Nếu như, tôi nợ Thẩm Mộ Diễn, vậy tôi dùng một mạng này đền cho anh ấy, có phải, tôi đã đền xong rồi.


Đường Tiểu Nhiễm vừa nói, đôi mắt cô đỏ hoe, trừng trừng nhìn Hạ Nhã: “Tôi biết rồi, cái bức ảnh gọi là bằng chứng đó của cô, đều là lấy từ người chị quá cố của cô.

Cô tên Hạ Nhã đúng không?
Lúc sống xinh đẹp như hoa mùa hạ, lúc chết lại như lá mùa thu an nhiên lìa cành, nhưng cô, không xứng với cái tên này!

Cô là người phụ nữ độc ác dối trá nhất tôi từng gặp!”
“Là cô tự mình đi tự sát, tôi chỉ là muốn cô rút lui, không hề ép cô phải đi chết.


“Hơ, cô thật lòng yêu Thẩm Mộ Diễn sao?
Không, không cần nói Thẩm Mộ Diễn, bất kỳ một người đàn ông nào, cô thực sự đã dùng tâm mà yêu chưa?” 
Khi cô đã yêu rồi, nhưng một ngày đột nhiên phát hiện ra, trong vô tình, chính bản thân đã phá hoại tình cảm giữa anh ấy và một người phụ nữ anh ấy yêu thương, khi ấy cô mới hiểu được cảm giác của tôi lúc đó.

” 
Đường Tiểu Nhiễm đôi mắt rưng rưng, nói trong sự hận thù:
“Không, cô không có tim, cô làm sao hiểu được cảm giác thành tâm thành ý đi yêu một người là gì?”
“Cô nói bậy, tôi yêu Thẩm Mộ Diễn, một chút cũng không hề ít hơn cô! Là cô đã cướp đi tất cả của tôi! Cướp đi anh ấy! Ai nói tôi không có tim? Ai nói!”
“Cô có sao? Thứ đấy, cô thật sự có sao?
Cho dù cô có, nhưng quả tim ấy, lại là của ai? Thực sự là của cô sao? 
Đó không phải là tim của chị cô à!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.