Đọc truyện Touch Of Enchantment – Chương 26
Trong khi Tabitha chờ tín hiệu đã được dàn xếp trước từ Colin, cô thầm cầu nguyện tiếng lóc cóc do hai đầu gối cô va vào nhau sẽ không làm át đi tiếng hát của mọi người. Cô phải mất gần ba ngày mới truyền đạt hết tất cả lời bài hát “Ngươi Có Nghe Người Dân Hát Không?” từ vở Những NGười Khốn Khổ cho dân của Colin, nhưng cuối cùng cô cũng làm được. Màn trình diễn của họ làm cô rợn tóc gáy. Cô nghi ngờ thậm chí dàn diễn viên giỏi nhất của sân khấu Broadway lại có thể thấm nhuần bài hát này, với giai điệu đầy kích động và niềm hy vọng cho một ngày mai tươi sáng hơn, bằng những cảm xúc từ trong tim như thế. Cô cảm giác ngọn lửa hài lòng bùng lên khi cô thấy cô tình nhân trước đây của Arjon đưa tay ra và nắm chặt bàn tay Lyssandra trong khi hát bài hợp xướng.
Cô khiếp sợ mình sẽ vấp lên vạt váy khi Colin triệu cô lên phía trước. Granny Cora đã buột phải may gần năm inch lụa vào một trong những bộ váy đẹp nhất của Phu Nhân Blythe để nó vừa với cô. Lucy dụi đầu vào tóc Tabitha như thể thì thầm những lời động viên. Brisbane sẽ không bao giờ đoán được con mèo chẳng qua chỉ là một chỗ dựa vô hại.
“Ồ, nhưng ta nghĩ ngươi sẽ phải làm thế.”
Giọng nói ấm áp của Colin cắt xuyên qua cơn mơ mộng của cô. Người của anh rẽ ra như Biển Đỏ (*từ sự tích Moses trong Kinh Thánh*), chừa hẳn ra một lối đi cho cô. Nếu cô không biết trước Colin đang đợi cô ở cuối con đường đó, cô sẽ không bao giờ có đủ tự tin để bước chân này lên trước chân kia cho đến khi cô đứng bên cạnh ngựa của anh. Cô sẽ không bao giờ có sự đắc chí khi nhìn nụ cười khinh khỉnh của Brisbane tan đi…
…một giây trước khi hắn nhìn vào ai đó trên bức tường sau lưng họ và hét, “Bắn!”
Khi cô chộp lấy viên ngọc, Tabitha chết lặng trong một lúc. Nếu Colin quá ngốc nghếch khi đặt niềm tin vào cô thì sao? Nếu cô thất bại như rất nhiều lần trong quá khứ thì sao? Nếu sự kém cỏi của cô để lại xác họ rải rác trong khoảng sân này thì sao?
Những cái cung của chúng bắn tên lửa với những tiếng tưng vang dội.
Chính hình ảnh một mũi tên găm vào trái tim quả cam và cao quý của Colin cho cô can đảm để xoay lưng lại và ước.
Những mũi tên đuôi bằng lông vũ bắn về phía họ chuyển thành những cái lông chim, bay là là vô hại xuống đất. Khi cô quay lại phía lâu đài, Colin tặng cho cô một nụ cười làm-tan-chảy-cả-xương và dân của anh reo hò. Đã từng bị cô giáo dạy ba-lê và người điều khiển dàn hợp xướng tước đi cái cơ hội được cúi chào khán giả, cô không thể cưỡng lại một cái cúi mình hài lòng.
“Cô có thể biểu diễn chiến công anh hùng của cô nhanh hơn một chút mà,” Arjon rít, trông hơi xanh xao.
Có vẻ như cô sẽ sớm có thêm cơ hội biểu diễn nữa, bởi vì ngay sau khi Brisbane điên cuồng ra lệnh, máy bắn đá được đặt trên tường thành phía trên cao phát một loạt những viên đá chí tử xuống chỗ họ.
Tabitha thì thầm một điều ước và những viên đá biến thành những cánh hoa hồng, bay lả tả quanh họ trong một cơn mưa rào ngát hương.
Cô thổi một cánh hoa trên mũi đi, một sự hân hoan tinh nghịch khiến cô cười khúc khích. Cô chưa từng dám mơ làm một phù thủy có thể vui đến thế.
“Giao chiến với chúng, lũ đần!” Brisbane hét, sự cuồng loạn đang dâng lên trong giọng hắn. “Hạ chúng ngay tại nơi chúng đứng!”
Lính của hắn lưỡng lự trong một giây rất nhỏ, rõ ràng chúng sợ chuyện kỳ lạ đang diễn ra. Nhưng nỗi sợ chủ nhân tàn bạo của chúng vẫn vượt trên nỗi sợ Tabitha. Thế là với sự bạo dạn bề ngoài và những tiếng gầm gừ thù địch, chúng đổ tràn xuống những bậc thang trên tháp canh, tuốt gươm sẵn sàng. Nhưng khi chúng đến sân, khí giới của chúng đã biến thành những thanh gươm đồ chơi.
Một người đàn ông đâm gươm vào ngực Magwyn, chỉ để khám phá ra thứ đồ chơi xốp đó mềm oặt đi ngay khi chạm vào da thịt. Hắn vẫn đang đứng nhìn chưng hửng vào thanh gươm khi Magwyn bổ một cây dùi lên đầu hắn. Hắn ngã rạp xuống như một tảng đá.
Vú Nana kết liễu một tên khác bằng cách đập cái chảo lên đầu gã. Gã lảo đảo đi chỗ khác, lẩm nhẩm thảm thương cho đến khi gã đâm sầm vào một bức tường. Nana rục đầu và xung trận đến tấn công vào kẻ thù, làm những tên lính bay vèo ra theo mọi hướng.
Một tên lính xông thẳng đến chỗ Lyssandra nhưng lại chùn bước khi phát hiện ra một bông hồng giữa đám bụi gai. Cô gái mỉm cười ngọt ngào với hắn. Trước khi cô tọng thẳng nắm đấm nhỏ nhắn vào mũi hắn.
“Ôi, Arjon,” cô gái ré lên, “Em nghĩ mình đã bị gãy một cái móng tay.”
Người thương của cô ngừng đánh bầm dập một tên lính chỉ đủ lâu để ấn một nụ nồng thắm lên chỗ bị thương.
Những cậu bé hoang dã từ lâu đã khao khát chiến đấu quăng mình vào cuộc hỗn chiến với những tiếng hú lạnh-thấu-xương đến mức những tên lính sợ rằng Tabitha vừa mới triệu một bầy quỷ lên để đánh bại bọn chúng. Những cánh hoa hồng và lông vũ nhanh chóng dày đặc trong không trung.
“Kéo cái thứ này khỏi tôi đi!” một tên lính hét lên khi một ông lão mất hết răng găm nướu vào bắp chân hắn.
Tabitha đứng vuốt ve Lucy thật dịu dàng trong khi sự lộn xộn nổ ra xung quanh cô. Colin kết liễu không chỉ những tên tấn công anh. Anh thúc ngựa từ đám này sang đám kia để chiến đấu và khuất phục tất cả những kẻ thách thức bằng lưỡi gươm của anh.
Khoảng sân nhanh chóng rải rác những cơ thể bất tỉnh, chẳng có ai trong số đó là của họ. Những tên lính vẫn còn khả năng bước, cà nhắc, hay bò, lủi đi như những con chuột cống nhốn nháo chạy về những cái hố của chúng, để lại Brisbane đứng một mình trên ban công.
Colin quay đầu ngựa lại, bắn vào hắn cái nhìn đắc thắng. “Ngươi đầu hàng chứ?”
Hai vai Roger sụm xuống. Hắn buồn bã gật đầu. “Phải, bạn ta. Ta đầu hàng.”
Lúc hắn biến mất khỏi ban công, Colin và Tabitha trao đổi một ánh mắt e ngại, họ đã chuẩn bị cho tất cả những tình huống có thể xảy ra chỉ trừ việc này.
Khi Brisbane đi ra từ lâu đài, hai cánh tay giơ cao và hai bàn tay rũ xuống yếu ớt trên đầu hắn, thái độ của hắn thống thiết đến mức ngay cả Tabitha có lẽ cũng đã cảm thấy tiếc cho hắn nếu cô đã không biết trước hắn là một kẻ tàn ác đến mức nào. Sau một hồi lùng sục, họ khám phá ra họ không hề mang theo một sợi dây trói nào, cho nên Tabitha phải hô biến ra một cái còng sáng lóa.
Brisbane thậm chí còn không hề lên tiếng phản đối khi Colin trượt cái còng quanh hai cổ tay hắn và khóa lại. Hắn dường như không thể kêu gọi một tí phản kháng nào có uy lực hơn một tiếng thở dài nặng nhọc. Sau khi Colin đã nhấc Tabitha lên ngựa ngồi phía trước anh, tù binh của họ ngoan ngoãn bước theo sau cái đuôi ngựa đang phe phẩy.
Họ đi qua những cánh cổng tường ngoài, chẳng gặp thêm bất cứ phản đối nào từ lính của Brisbane nữa. Khi họ đã đi được một đoạn, Tabitha có thể thề cô nghe một tiếng reo hò loáng thoáng từ những bức tường thành sau lưng họ.
Dân của Colin cũng vui mừng như thế. Họ vỗ lên lưng và chúc mừng nhau. Họ hăm hở hát những đoạn nhạc vừa đúng vừa sai điệu—về phần Lyssandra thì, như Arjon đã từng cảnh báo, hoàn toàn lạc nhạc. Những cậu bé vờ đấu vật với nhau và diễn lại mỗi phân đoạn huy hoàng của cuộc chạm trán thật sự đầu tiên của mình trong khi những ông già trao đổi những câu chuyện về những trận chiến đã được họ chiến đấu với tất cả sinh lực của tuổi trưởng thành, nhưng chưa bao giờ bị quên lãng.
Khi họ bắt đầu đi qua bãi cỏ nên thơ nơi lần đầu cô gặp Colin, Tabitha ôm Lucy trong hai cánh tay và xoay mặt về phía mặt trời, tắm trong ánh nắng ấm áp. Nếu có một người từng nói với cô rằng một ngày nào đó cô sẽ cưỡi ngựa qua đồng cỏ này trong vòng tay của một vị hoàng tử, mái tóc cô lác đác những cánh hoa hồng, và trái tim cô tràn đầy tình yêu, thì cô có lẽ đã nói với họ hoặc là họ bị điên hoặc là suy nghĩ lệch lạc.
Cho đến cái ngày cô được âu yếm nhìn vào đôi mắt nâu vàng của Colin, trước đó cô cứ tin những hoàng tử chỉ dành cho những phụ nữ khác và tình yêu chỉ dành cho những kẻ ngu ngốc.
Giọng nói của Brisbane cắt ngang qua sự sung sướng của cô như tiếng vo ve của một con muỗi phiền hà. “Thật đáng tiếc vì chúng ta lại đến nông nỗi này phải không, tiểu thư. Colin có bao giờ nói với cô cả hai bọn ta đã từng như anh em không? Ít nhất thì cũng cho đến khi gã quyết định lợi dụng em gái ta.”
Cánh tay Colin thắt chặt quanh eo cô. “Đó là cuộc cãi vã đã xưa rồi, Roger, và mệt mỏi nữa. Như ngươi đã biết, chính Regan là người lẻn vào giường ta trong một đêm không trăng khi ta đang nửa thức nửa ngủ. Nếu ta có đủ tỉnh táo, có lẽ ta đã đủ lí trí để cưỡng lại cô ấy.”
Tên tù binh bị còng của họ giờ đang bước đi bên cạnh, gần như chạy nước kiệu để theo kịp nhịp bước của chiến mã. “Dù có thế đi chăng nữa ngươi cũng sẽ làm trái tim nó tan nát thôi. Nó yêu ngươi, ngươi biết mà.”
Cái thở dài của Colin lồng vào tóc Tabitha. “Tình yêu của Regan là nỗi đau ta đã phải chịu từ ngày cô ấy chết.”
“Nó yêu ngươi,” hắn lặp lại, như thể Colin chưa hề nói tiếng nào. “Nhưng nó yêu ta trước.”
Colin thắng ngựa. Brisbane loạng choạng dừng lại, cái mặt nạ quỵ lụy của hắn biến đi để lộ một nụ cười khinh bỉ đắc thắng. Đám đông đang trò chuyện huyên thuyên đi qua hai người đàn ông, không hề biết đến cuộc xung đột nảy lửa. Mặc cho mặt trời ấm áp, Tabitha cảm giác một sự linh tính lạnh lẽo.
“Đừng nghe hắn nói, Colin,” cô nói, mong muốn giải thoát anh khỏi những gông xiềng của quá khứ. “Hắn sẽ nói bất cứ điều gì để làm anh tổn thương.”
“Đúng vậy đó, ả phù thủy,” Brisbane gầm gừ. “Bất cứ điều gì. Kể cả sự thật.”
“Từ đó là một trò hề trên môi ngươi đấy,” Colin nói.
Nụ cười nhăn răng của Brisbane lạnh như đá. “Regan và ta đã là tình nhân từ khi chúng ta mới mười ba tuổi. Ngươi thật sự tin nó mang thai con của ngươi sao? Nó nảy ra cái ý tưởng bịp ngươi ngủ với nó và cưới nó để không ai biết đó là con ta. Khi ta đe dọa sẽ nói với ngươi sự thật, nó đi treo cổ tự vẫn. Nó quá nhu nhược không thể sống mà không có tình yêu của ngươi.”
Tabitha thở gấp. Lần đầu tiên cô hiểu được sự ghen tức gay gắt và lòng thù hận khôn nguôi của Brisbane. Hắn thật sự tin rằng Colin đã chiếm vị trí người tình của em gái hắn.
“Ngươi là đồ kh–!” Colin bật khỏi lưng ngựa, quăng nắm đấm vào mặt Brisbane.
Tabitha thét lên. Thả Lucy vào cái giỏ bên hông ngựa, cô lăn khỏi lưng ngựa theo Colin và chụp lấy lưng áo của anh. Brisbane hèn hạ nằm trên mặt đất, hai bàn tay mang còng khiến hắn bất lực không thể tự vệ trước những cú đòn dữ tợn của Colin.
“Ngăn anh ấy lại!” cô hét với những người đang há hốc mồm đứng nhìn. “Trước khi anh ấy giết Brisbane!”
Chẳng phải cô nghĩ Brisbane không đáng chết. Cô chỉ không muốn Colin phải sống mà dằn vặt vì cả hai cái chết của cặp song sinh.
Cô gần như nức nở vì nhẹ nhõm khi Arjon lách vai qua đám đông.
Thả cái áo của Colin ra, cô đến chụp lấy cánh tay Arjon. “Anh phải ngăn anh ấy lại!”
Arjon nhìn vào hai người đàn ông đang ẩu đả bằng cái nhìn hờ hững. Colin đã nắm hai bàn tay anh quanh cổ họng Brisbane và đang từ từ xiết hắn tới chết. Gương mặt Roger đã bắt đầu chuyển sang màu tím. “Tại sao?”
“Bởi vì Colin không thể nào sống mà không dằn vặt nếu anh ấy giết một người đàn ông không có khả năng tự vệ.”
Arjon thở dài và đảo mắt lên trời. “Được thôi. Nếu cô cứ nhất mực như thế.”
Anh ta gọi hai người khác đến. Nhưng cuối cùng, chỉ có một người trong số họ đủ mạnh để khóa đầu Colin và kéo anh khỏi Brisbane.
Colin lăn ngửa ra, thở hổn hển, và bắn vào người tấn công anh một cái trừng mắt tổn thương. “Chúa ơi, Nana, vú suýt nữa thì làm con chết nghẹn.”
Bà lão chống hai tay lên cái hông đầy thịt. “Nếu ta đã nói với con một lần, chàng trai, thì trăm lần sau ta cũng sẽ nói như thế—đừng bao giờ bắt ta phải yêu cầu con làm điều gì đến lần thứ hai.”
Bởi vì có vẻ như Colin sẽ sống sót, Tabitha quỳ xuống bên cạnh Brisbane. “Ồ,” cô thì thào, quan sát tay chân mềm oặt và vẻ xanh tái như sáp của hắn. “Tôi nghĩ chúng ta đã muộn.”
Cô nghiêng người tới để kiểm tra mạch đập trên cuống họng vằn lốm đốm của hắn và đó là khi Brisbane mở mắt ra, bùa hộ mệnh của cô tình cờ lại đu đưa giữa họ như một quả sung chín mọng. Hai bàn tay bị còng của hắn lao vụt ra và vì Tabitha nghĩ hắn đã chết, tiếng rít chói tai của hắn khiến cô ngã ngồi trên đất. Hắn giật lấy sợi dây chuyền chỉ bằng một cái giật mạnh, nhảy phóc lên, và chạy cắm đầu qua cánh đồng như con Thỏ Trắng trong Alice lạc vào Xứ Sở Thần Tiên. Một vài cậu bé nhảy theo sau hắn.
“Tabitha!” Colin gào, vùng vẫy ngồi lên.
Cô bò tới chỗ anh. “Đừng lo, anh yêu. Brisbane không phải phù thủy. Bùa hộ mệnh vào tay hắn thì chỉ là một thứ nữ trang vô hại mà thôi. Hắn thậm chí không thể–“
Một ánh chớp lóe lên từ bầu trời xanh trong không một gợn mây, đánh thẳng xuống mặt đất sau lưng họ. Họ nhìn cái hố cháy đen thui, rồi nhìn nhau, rồi nhìn Brisbane. Hắn đang nhảy cẫng lên vui sướng ở bìa rừng.
“Tản ra!” Colin gào.
Anh không cần phải nói đến lần thứ hai. Khi một dòng điện siêu nhiên chớp lên trong không trung, người của anh chạy theo mọi hướng, một số cậu bé nhanh nhẩu hơn đi đến được khu rừng, những người khác thì núp sau những cây sồi thưa thớt rải rác trên đồng cỏ. Thậm chí con chiến mã không người lái của anh cũng chạy vụt qua mặt họ cứ như có cánh, tìm kiếm nơi ẩn nấp gần nhất.
Colin nắm lấy tay Tabitha và họ chạy như bay qua đồng cỏ, lăn xuống một con đường dốc và nằm vào một cái rãnh nông chỉ vừa kịp lúc một ánh chớp khác đốt cháy bãi cỏ mà họ vừa mới ngồi chỉ vài giây trước đó.
Khi họ nằm mũi chạm mũi trong đám cỏ, hổn hển lấy lại hơi, Colin nhướng một hàng lông mày và càu nhàu, “Cô gái, em đang nói gì nhỉ?”