Bạn đang đọc Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi – Chương 24
Chương 22: Bơi
Giờ học bơi là dịp tốt nhất để xác định quê quán của sinh viên. Tính chính xác cao, cách tiến hành thuận tiện, Nám Nám được phen cười thỏa thích.
Những đứa trẻ đến từ khắp nơi của Tổ quốc trong giờ học thể dục không những thể hiện những động tác chạy thoát chết kì quái khi nhảy xuống nước của người dân địa phương mà còn dùng kiểu bơi chó mang đặc trưng vùng miền để thể hiện sâu sắc bối cảnh văn hóa của từng tỉnh.
Ví dụ như những đứa trẻ vùng Đông Bắc đạp chân rất mạnh, những đứa trẻ quê hương Giang Nam khua tay rất uyển chuyển, những đứa trẻ vùng đất Sơn Đông uống nước rất tinh tế, còn em nào là dân tộc thiểu số thì lặn xuống đáy rất kín đáo.
Dương Nám Nám ngồi xổm trên bờ, đầu quay đi quay lại, bất đắc dĩ nói với em sinh viên số mười tám cứ nổi ở đó mà không hề cử động kể từ khi cô hô khẩu lệnh xuất phát: “Sinh viên số mười tám, em hãy cử động một chút được không? Chúng tôi đang kiểm tra kĩ thuật bơi ếch chứ không kiểm tra em nổi trên mặt nước. Cảm ơn!”
Sinh viên số mười tám ở dưới nước phảng phấp nghe thấy tiếng cô Dương, có vẻ rất muốn mở miệng bác bỏ, vì vậy nhe nanh múa vuốt cong mông lên, cố gắng móc chặt ngón chân chìm xuống đáy, bộ tóc vừa đen vừa dài xõa xuống khắp mặt, từ trong nước thở bong bóng ngoi lên, vừa sặc vừa thở nói: “Thưa cô…(khụ khụ)…không phải em muốn nổi…dạo mọi người, đó là tại vì chiếc chun buộc tóc của em bị tuột ạ.”
“Tóc của em dài, nổi trên mặt nước giống như cỏ dại, cô cũng không nói gì, nhưng tại sao em không hề cử động vậy?”. Nám Nám ngồi trên bờ, vẻ mặt khó hiểu, cố truy ra nguyên nhân.
“Thưa cô, em rất xin lỗi, vừa rồi em quên mất là phải khua tay trước hay đạp chân trước, hãy cho em thêm một cơ hội nữa đước không ạ?”
“Ừm, được rồi, thấy thái độ của em rất thành khẩn, cô sẽ cho em thêm một cơ hội…hãy nhớ…ừm, là đạp chân trước”. Không phải là Nám Nám dung túng cho sinh viên mà sinh viên số mười tám này quả thực sinh ra đã có vấn đề. Trong hai năm cuối của đại học, Nám Nám luôn nghe thấy những truyền kì có liên quan đến em sinh viên số mười tám này, không ngờ trong bốn học kì của bốn năm đại học, em này luôn luôn phải thi lại Thể dục. Nghe nói những môn học khác đều qua cửa rất thuận lợi và có thể tốt nghiệp, duy nhất có môn Thể dục, mỗi lần đều phải tham gia huấn luyện cuối năm để thi lại. Nám Nám luôn không thừa nhận năm đó, mình cũng ngốc nghếch và khiến người ta tức giận giống như cô bé này, nhưng phải nói rằng, cô bé này giống như con thiêu thân xuất hiện trong kì thi Thể dục, quả là kiên trì.
Nhảy xa tại chỗ chưa bao giờ nhảy qua chiêu cao của mình, luôn quanh quẩn trong khoảng một mét sáu mươi.
Xà nhảy cao kiểu úp lưng và đường kẻ chỉ cách có một mét mà cô ấy nhảy cả buổi chiều cũng không qua, mông ngồi lên xà, phát ra tiếng kêu cọt kẹt, thành công vẫn còn xa mới có thể vươn tới. Để bảo vệ dụng cụ thể dục của trường, năm ấy người giáo viên Thể dục đó đành phải đổi xà bằng dây chun, hơn nữa còn thề rằng chỉ cần sinh viên số mười tám có thể nhảy qua dây chun là sẽ cho em đạt, bất luận là kiểu vượt, úp lưng, chạy hay nhảy đều cho phép…nhưng kết quả là em ấy vẫn phải thi lại.
Được rồi, chống đẩy không dậy nổi, coi như sức không đủ, chỉ có thể chống đẩy mười chín cái là cô ấy kiệt sức rồi, thế còn bảng thành tích trên tay cô thì sao? Nói thi chạy tám trăm mét học kì trước, cô không có thành tích là sao? (Sinh viên số mười tám dưới nước đang kêu oan: Đâu có, thưa cô, tám trăm mét của em thực ra cũng có thành tích, có điều khi chạy đến đích, thầy giáo tính điểm tưởng rằng phía sau không còn ai nữa nên đã cho đồng hồ dừng lại. Oan uổng quá, thực ra em mới chỉ chạy sáu mươi phút, thầy lại không đợi thêm một chút…)
Nám Nám đứng dậy chờ sinh viên số mười tám vừa trôi vừa bò đến điểm cuối của bể bơi, lại lần nữa phát lệnh: “Chuẩn bị!…Bắt đầu!”
Lần này, sinh viên số mười tám biểu hiện rất dũng mãnh, vừa nhảy xuống…đã…không thấy lên nữa, chỉ thấy một đường sáng dưới màn nước lao thẳng tới đích nhanh như chớp, dũng mãnh như hổ một cách tự nhiên, thoải mái. Khí thế hào hùng ấy làm chấn động tất cả giáo viên và sinh viên có mặt, hầu như tất cả mọi người đều muốn hét lên một câu trong khi cô ấy đang đùa với tính mạng dưới nước:
“Chị ơi, chị bơi lệch rồi…” (Sinh viên số mười tám dưới nước không đeo kính bơi, trong lòng thấy khó hiểu: Mệt quá, sao vẫn chưa tới đích vậy, rõ ràng là mình đã rất cố gắng, mắt rất khó chịu, hẳn là sắp đến đích rồi? Sao vẫn chưa sờ thấy bức tường của điểm đích nhỉ?)
Nám Nám nhìn bóng dáng mờ mờ mặc bộ đồ bơi màu hồng phấn gần như rơi ngay trước mặt, thấy cô sinh viên số mười tám đang men theo đường đích bơi về phía bên phải chín mươi độ, thoáng cái đã rẽ thành hình chữ L, sau đó mới chuẩn bị rẽ hình chữ U bơi quay về điểm xuất phát, đành phải kịp thời quyết định thổi còi thật to.
Cô sinh viên số mười tám đang cố gắng vùng vẫy dưới nước cuối cùng đã nghe thấy tiếng còi chói tai, cô không hiểu, giãy giụa ngoi lên khỏi mặt nước, đang khó chịu vì chưa tới đích mà đã bị cô giáo thổi còi, chỉ thấy hai mắt Nám Nám phát sáng chạy tới ngồi xổm xuống phía trước mình, kinh ngạc nói: “Nhân tài à, tròn hai mươi phút đồng hồ em không nghỉ rồi đấy. (Lời tác giả: Nám Nám à, cô ấy đổi lại đã uống nước cùng khái không ít đâu, điểm này tôi có thể chứng minh.)
Sinh viên số mười tám: “…”
Nám Nám: “Em có hứng thú tham gia vào đội tuyển bơi của trường không? Tố chất của em như vậy tuy hơi kém một chút nhưng bồi dưỡng cũng có cơ hội.”
Sinh viên số mười tám: “…”
Nám Nám: “Em đồng ý không, em nói đi chứ!”
Sinh viên số mười tám: “Vâng, thưa cô, em vẫn đang bị sặc đây ạ. Cô có thể tha cho em không ạ?”
Nám Nám: “…”
Đang định đi sâu trao đổi với thiên tài bơi lội thêm một lần nữa, khóe mắt cô chợt lóe sáng, phát hiện ra đôi chân trắng đang chầm chậm đi tới. Nám Nám ngẩng đầu nhìn về phía vật thể trắng ngần, nhìn thẳng vào chiếc quần bơi hình tam giác màu đen, bên ngoài có một vật thể đáng nghi, lại ngẩng mặt lên nhìn vẻ mặt không chút biểu cảm của Ninh Hạo Nhiên đang nhìn xuống cô: “Khi nào thi đấu đây?”
Nám Nám cảm thấy cái tên Ninh Hạo Nhiên này rất thông minh. Anh ta biết làm thế nào để cho đối thủ bị phân tâm, sau đó lại khiến cho đối thủ thân tàn trí kiệt. Cô cảm thấy dấu hiệu của một dòng chất lỏng nóng hổi đang chảy từ mũi xuống, vội vàng hít sâu một hơi, trong nháy mắt xóa sạch dấu vết của chất lỏng bị nghi ngờ là máu mũi.
Cô vẫn ngẩng đầu, có điều, lại hướng về phía không có Ninh Hạo Nhiên, uể oải chống tay đứng dậy, khách sáo cười mỉa: “Tùy anh, tôi sẽ chiến đấu.”
Ninh Hạo Nhiên imlặng, đây là cơ hội cuối cùng anh dành cho cô, thế mà vẫn bị Nám Nám để lãng phí. Anh ta tức giận, ném ra một câu: “Vậy thì cô hãy làm vài động tác khởi động cho ấm người một chút đi, đừng có xuất hiện với tình trạng như năm đó.”
Năm đó…năm đó, Ninh Hạo Nhiên vẫn còn không biết xấu hổ khi nhắc lại năm đó sao? Nếu anh ta không nhắc lại, có thể cô sẽ khoan dung độ lượng mà tha thứ cho anh ta. Kết quả là không chỉ có chút tình nghĩa nào mà lại còn bộc lộ ra thái độ và vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo. Rốt cuộc thì hắn thật sự vô liêm sỉ hay hắn giả bộ vô liêm sỉ, sao có thể quên đi rốt cuộc lúc đó, hắn đã từng làm gì điều gì với cô?
Khi đó, lực tay của cô không đủ, lực chân thì thừa, vận động ở bên cạnh bể bơi lớn như vậy, đừng nói là không tiến được lên phía trước, trái lại còn lùi năm bước. Đây không phải sai lầm của cô, nhưng hành vi chế nhạo cô chính là sai lầm của anh ta. Ninh Hạo Nhiên tuyên bố trước mặt mọi người rằng anh sẽ làm cho cô đầu hướng tới điểm xuất phát, mông hướng về đích, sau hai mươi phút chưa biết chừng mông sẽ hoàn thành nhiệm vụ khó khăn nặng nề lần này. Sinh viên hai lớp đều cười ồ lên, Nám Nám suýt nữa tự nhảy xuống nước.
Nám Nám dùng ánh mắt vô cùng giận dữ liếc qua đó, nhìn thấy anh ta cũng đang quay đầu nhìn mình, khuôn ngực vạm vỡ, đôi chân mạnh mẽ, gương mặt lạnh lùng cộng thêm với vẻ phẫn nộ.
Mẹ kiếp! Vừa rồi, suýt nữa vì vóc dáng hoàn hảo của anh ta mà hai má cô đỏ ửng lên, máu mũi lại tiếp tục chảy ra. Cô đã cố gắng bình tĩnh để dẹp yên tất cả sự hỗn loạn trong lòng mình, vội vàng cúi xuống thực hiện những động tác làm ấm người. Trái ba vòng, phải ba vòng, cổ xoay xoay, mông xoay xoay…
Đúng vào lúc nay, sinh viên số mười tám đáng thương đang từ bể bơi leo lên, khẩu khí vô cùng ai oán: “Cô ơi, cô hãy cho em thêm một cơ hội nữa, lần này em nhất định sẽ đạt.”
Nám Nám cắn răng nói: “Không cần nữa, nếu lần này cô có thể bơi thắng thầy Ninh thì em sẽ đạt, nếu không, em đợi cuối kì thi lại nhé!”
Sinh viên số mười tám quay đầu nhìn thầy Ninh với thân hình vạm vỡ rồi lại nhìn cô Dương với vóc người gầy gò như gà ốm, lập tức cảm thấy trước mặt mình là cả một sự vô vọng, liền ngất lịm đi, rơi luôn xuống nước.
Có lẽ chúng ta nên tích cực tăng cường giáo dục tác phong và đạo đức của giáo viên, không nên đem lại sự xui xẻo cho sinh viên!!!
***
Khi Nám Nám chấm thành tích cho sinh viên, trên người cô vẫn chưa mặc đồ bơi. Lí do rất đơn giản, cô không quen đi chân đất ngồi xổm bên bể bơi để bấm giờ.
Nhận lời tuyên chiến của Ninh Hạo Nhiên, cô buộc phải lấy túi xách, bí mật đi vào phòng thay đồ. Dốc ngước ba lô thể thao, đồ đạc rơi lẻng xẻng xuống đất, cô tự cười thầm một mình. Bộ đồ bơi vẫn còn chưa mở ra nằm trên mặt đất, đây chính là bộ đồ da cá mập kiểu hai thân mà người ta nói là bí không thoát gió. Phần áo có nửa tay, che đưa một nửa đôi cánh tay trắng nõn, quần dài đến đầu gối, mũ đội kín đầu, toàn thân giống như người dơi. Hồi học cấp bà, cô quyết chí khổ luyện tập bơi, Dương Tiêu thương yêu cô con gái bảo bối cô con gái bảo bối của mình nên đã hạ lệnh cho thuộc hạ cố gắng thu thập các loại bảo bối hiếm có để nâng cao thành tích bơi lội, một thời gian sau, hàng loạt người với các mục đích khác nhau ngày ngày đến nhà cô hiến dâng vật quý. Nghe nói có người vì chuyện này mà tìm đến tận đội tuyển bơi của Mỹ và mai phục ở đó.
Bộ đồ bơi này Nám Nám cất giữ đã nhiều năm, không nỡ mặc và cũng không khi nào cần đến. Trận đấu lần này, cô sở dĩ đem nó ra, hoàn toàn là vì muốn ngăn cách cái nhìn sắc nhọn của những người muốn cô toàn thân không thoải mái. Phủi phủi bộ đồ bơi rồi mặc vào, Nám Nám lúc này giống như người nhái lặn dưới nước, sau đó đeo kính bơi, tạo hình siên nhân trứng mặn mào xanh, nhìn không ra người, không ra thú.
Vắt hai chân chạy đến bể bơi, nhìn thấy sinh viên hai lớp đã được cô Từ nhiệt tình gọi lại ngồi xem trận đấu, Nám Nám bất lực xoa lên trán, những nếp nhăn nổi lên, than thở: “Cô Từ này thật là khó hiểu.”
Khi Nám Nám đang đứng ngẩn người ở đó, bỗng từ bên cạnh truyền đến một giọng nói: “Cô dùng bộ đồ bơi này để làm tôi sợ rụt lại rồi sau đó giành chiến thắng sao?”
Nám Nám đột nhiên nhìn lên, phát hiện ra Ninh Hạo Nhiên đã đứng bên cạnh mình không biết từ lúc nào. Hơi thở nóng hổi càng làm tăng thêm sự bí bách của bộ đồ da cá mập, làm cho cô vô cùng khó chịu, Nám Nám lập tức đứng thẳng người trả lời: “Anh…sao anh lại đứng gần tôi như vậy?”
Ninh Hạo Nhiên chau mày, trên khóe miệng lộ ra nụ cười mỉa mai đối với sự nhát gan của cô và không thèm trả lời lại câu hỏi đó.
Nám Nám không vui, “hừ” mạnh một tiếng đáp trả: “Còn anh định dùng cách này để dọa tôi, sau đó giành phần thắng à?”
Ninh Hạo Nhiên không thèm để ý đến sự đả kích của cô, nhìn cô một lượt từ đầu đến chân, lập tức phát hiện ra bộ đồ bơi cô mặc quá chật, bèn tiến lại gần, tiến sát đến mức khoảng cách giữa hai người chỉ còn cách 0,01mm mới cau mày uy hiếp: “Cô hãy đi thay ngay bộ đồ bơi khác!”
“Dựa vào cái gì?” Giọng Nám Nám lại càng to hơn.
“Chẳng dựa vào cái gì cả, chỉ là tôi nhìn thấy không thoải mái. Nếu cô không đi, tôi sẽ kể cho các em sinh viên nghe chuyện bể bơi của cô giáo Dương”.
Thấy Nám Nám có vẻ không muốn thỏa hiệp, Ninh Hạo Nhiên quay đầu hướng về phía các em sinh viên đang lặng lẽ quan sát, tinh nghịch cười nói: “Tôi đã từng dạy một sinh viên, cô ấy thích để chân hướng về đích…”
“Được rồi thầy Ninh, anh hãy đợi đấy!” Nám Nám bị tên Ninh Hạo Nhiên đáng ghét bức hại đến mức chỉ có thể cắn răng cắn lợi vắt ra từng chữ.
Cô quay người, cố lê từng bước về phòng thay đồ, hít thở thật sâu, tự nói với mình: “Ta là thánh nhân, không so đo, không tức giận với tên khốn kiếp. Tên khốn kiếp bảo ta thay, ta cứ không thay, xem ai vặn được ai?”. Nhưng nói là nói thế, cô vẫn đi tới quầy dịch vụ để mua đồ bơi, chấp nhận làm tiểu nhân vì chọc tức anh ta kết cục sẽ càng thảm hơn, do đó, một cô gái thông minh như cô sẽ không vì cái lợi trước mắt mà để mai này ôm hận.
Quầy dịch vụ hàng năm đều có đại lí bán đồ bơi. Nếu bộ đồ thú lặn dưới nước này cái tên khốn kiếp kia đã nhìn không thuận mắt thì cô sẽ thay một bộ còn hung mãnh hơn. Nám Nám đứng trong một dãy đồ bơi, chọn đi chọn lại. Một bộ đồ bơi in hình hoa hướng dương thích hợp với yêu cầu chắc chắn sẽ làm Ninh Hạo Nhiên kinh hãi đã đập vào mắt cô.
Bộ đồ bơi này hai mảnh trên dưới tách rời, quần bơi có bốn góc, còn trên áo chỉ có một cái dây nhỏ vòng qua cổ để giữ cho nó không bị rơi xuống.
Nám Nám xoay đi xoay lại và mặc bộ đồ này vào, bỗng phát hiện ra nó làm cho vóc dáng bằng phẳng của mình trở nên nữ tính, có phần hơi hở hang, nhưng nghĩ đến việc trang phục này có thể kích thích mắt của Ninh Hạo Nhiên, để mình được thưởng thức vẻ kinh hãi của anh ta, cô nghĩ mình cũng nên thử một lần. Thế là Nám Nám cố kìm nén những băn khoăn trong lòng, do dự bước ra khỏi phòng thay đồ.
Cô vừa đi ra khỏi phòng thay đồ đã trông thấy Ninh Hạo Nhiên với vẻ mặt vô cùng kì lạ, khóe miệng còn đang giật giật. Anh vốn đang đứng bên bể bơi để bấm thời gian cho sinh viên, nhưng sự xuất hiện của cô đã làm chiếc đồng hồ bấm giờ trong tay anh lập tức rơi xuống thành bể, thiếu chút nữa là lăn xuống nước. Nám Nám thấy vậy thì dương dương tự đắc, lập tức lộ ra vẻ tôi-thuần-khiết-nhất, ngẩng đầu chống nạnh nói: “Thầy Ninh, theo thầy chúng ta nên thi đấu ở đâu?”
Đồ trẻ con, anh sợ quá rồi phải không? Điều cô muốn có chính là hiệu quả như vậy!
Ninh Hạo Nhiên nheo mắt nhìn từ đầu đến chân người đang mặc bộ đồ bơi hai mảnh, mím miệng lại, sắc mặt thâm trầm. “Tùy cô quyết định, tốt nhất là nhanh lên một chút, tôi còn phải dành thời gian để đo thử cho các em sinh viên.”
Nám Nám cảm thấy thủ đoạn bỉ ổi để quấy phá đối thủ đã thành công, trong lòng cực kì hân hoan, mừng rỡ, vừa nhảy vừa chạy đến bên bể. Ninh Hạo Nhiên từ bỏ cách thức trốn tránh, trái lại còn quay người nhảy xuống nước. Cánh tay dẻo dai khua trong nước, khiến nước bắn tung tóe tứ phía. Có lẽ tất cả giáo viên và sinh viên có mặt không có một ai chống lại được sức hấp dẫn cực lớn từ thân hình với cơ bắp cuồn cuộn và làn da nâu đồng hấp dẫn của anh.
Cảnh tượng tràn đầy sức sống này thật khiến cho người ta…khiến cho người ta…không thể khống chế nổi mình, máu cam từ trong mũi không ngừng chảy ra…
Ninh Hạo Nhiên chạm tường rồi lên bờ, bắp vai hoàn hảo với tỉ lệ ba góc khiến cho các sinh viên không ngừng hò hét cổ vũ. Ngược lại, đây là lần đầu tiên Nám Nám mặc đồ bơi hai mảnh nhưng lại không hề gây được sự chú ý cho ai.
Hừm, dù một đồng tính nữ mặc đồ bơi hai mảnh thì cô ta vẫn là đồng tính nữ.
Trước sự reo hò của các nữ sinh, Ninh Hạo Nhiên vẫn giữ nụ cười cũ. Nám Nám chẳng để ý gì đến việc mình bị bỏ rơi vì đã quen với chuyện mình bị ánh hào quang trên người Ninh Hạo Nhiên che khuất, thà rằng suy nghĩ xem chút nữa sẽ làm thế nào để giành phần thắng còn hơn là chuốc sự không vui cho bản thân mình. Cô kéo kéo đai áo bơi rồi lại xách quần bơi, toan dùng thủ đoạn mĩ nhân kế thì thấy hai mắt Ninh Hạo Nhiên lộ ra sát khí, sắc mặt lạnh như băng ở Nam cực, Nám Nám sợ hãi liền dừng mọi hành động.
Sao như thế lại đắc tội với anh ta, cảm thấy quần áo không thoải mái, cô chỉnh lại cũng sai ư? Đạo lí gì vậy?
Cô Từ đứng dậy hô to: “Chuẩn bị…”, hai chữ “bắt đầu” vẫn chưa kịp nói ra, Ninh Hạo Nhiên đã trừng to mắt nhìn hai tay của Nám Nám đang sải cánh vụt qua, anh liền kéo Nám Nám lại cạnh mình, tay anh nắm chặt lấy vai, vặn mạnh cô nửa vòng, Nám Nám chưa kịp mở miệng kêu cứu, cái dây quàng trên cổ mình thoáng cái đã được tháo ra rồi thoáng cái lại được siết chặt lại. Trong bối rối, cô vẫn kịp hiểu ra và cũng biết ơn cái sức mạnh này.
“Ôi đau quá!”. Anh ta đang làm gì vậy, định dùng dây buộc áo bơi giết chết cô ấy sao?
Chỉ thấy mặt Ninh Hạo Nhiên như cái nồi đen, còn sắc mặt Nám Nám lúc thì xanh, lúc thì trắng, rõ ràng, giữa hai người tràn ra một bầu không khí ấm áp. Ngay cả những sinh viên đang ngồi bên bờ quan sát trận đấu cũng cảm nhận được cái vị chua chua thoát ra từ bể bơi. Đợi đến khi Ninh Hạo Nhiên hoàn tất mọi thứ mới bỏ Nám Nám đang giãy giụa hồi lâu ra và quay về chỗ cũ, bình tĩnh nói với cô Từ: “Cô Từ, cô làm ơn hô lại lần nữa ạ.”
Sinh viên và cô Từ lúc này đều hiểu ngầm và giữ im lặng, không có bất kì một đánh giá nào về màn ấm áp vừa rồi, vì vậy trận đấu cuối cùng cũng bắt đầu.
Sắc mặt Ninh Hạo Nhiên rất khó hiểu, Nám Nám cũng không hiểu, cô chỉ phi xuống bể bơi khi khẩu lệnh của cô Từ phát ra. Tiếng nước róc rách che đi vẻ bối rối bất thường vừa rồi, bơi hết sức cũng thay đổi được trạng thái trống rỗng của đầu óc. Hồi nãy, cô thay đồ bơi rất vội vàng, lại quên mang theo kính bơi. Ở dưới nước, cô không chỉ nhìn thấy cánh tay sải rộng của người nào đó mà còn trông thấy ai đó cũng đang mở to hai mắt nhìn mình. Đây đâu phải một trận thi bơi. Trong tình hình tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, tốc độ tiến về phía trước của hai người cực chậm.
Khó khăn lắm Nám Nám mới giữ được đến cuối trận đấu, đang muốn lấy hết sức để xông về đích, không ngờ, trong thời khắc quan trọng, Ninh Hạo Nhiên lại vô cùng không biết lựa chiều, chắn ngay trước mặt cô. Cái loại người vô sỉ này tưởng rằng ở dưới nước không ai có thể nhìn thấy, không ngờ, không ngờ lại bỉ ổi ấn cô xuống đáy. (Ninh Hạo Nhiên: “Đồ ngốc, tôi bỉ ổi cái đầu cô! Tôi đang kiểm tra dây buộc của cô, phòng nhỡ khi ra khỏi nước sẽ bay mất.”)
Đợi cho đến khi áp lực nặng nề trên vai biến mất, Nám Nám phát hiện ra mình đã chìm xuống đáy, bất luận là thở ra hay hít vào đều không có cách nào ngoi lên mặt nước một cách thuận lợi được, hình bóng mờ mờ chắn trước mặt đã trở thành thứ duy nhất trong bể bơi có thể bấu víu vào nhưng cô chỉ thấy cái bóng đó có vẻ như chuẩn bị tiếp tục bơi về phía trước. Dựa vào cái gì, tại sao anh ta lại bỏ rơi cô, còn có thể coi như không có chuyện gì mà hoàn thành trận đấu? Tức giận, cô bùng phát lên nguồn lực lớn nhất từ trước đến giờ, đạp mạnh chân xuống đất, mạnh mẽ xông tới ôm vào eo của anh ta và bơi lên.
Lúc này, trên bờ, tất cả sinh viên đều đang thở dồn dập, thấy khi thầy Ninh đang chuẩn bị tăng tốc về đích, một cánh tay gầy guộc run rẩy giơ lên khỏi mặt nước, ôm lấy đầu thầy Ninh, tay còn lại vùng vẫy dưới nước, ôm chặt lấy tay thầy.
Ninh Hạo Nhiên bị giật mình bởi hành động bất ngờ đó, theo phản xạ có điều kiện, lập tức quay lại đẩy con hổ đói Nám Nám ra, không ngờ cô vẫn không buông tha, lại còn giơ móng vuốt, chuẩn bị túm lấy chiếc quần đùi của Ninh Hạo Nhiên. Tưởng đã sắp tóm chặt được eo anh, cô lại bị anh dễ dàng đẩy ra. Anh không tiếp tục bơi về phía trước nữa mà tự tránh đi, rõ ràng chỉ cần quay người lại là nhìn thấy đích nhưng anh ta không sải tay ra, có lẽ anh muốn xem cô đang nhào lộn dưới nước rốt cuộc là vì muốn cái gì.
Cuối cùng, Ninh Hạo Nhiên dừng lại, không hề động đậy, Nám Nám cũng vừa cố gắng ngoi lên mặt nước, thở hổn hển, ngực phập phồng không yên, dựa sát vào anh và trách mắng: “Ninh Hạo Nhiên, suýt nữa anh làm tôi chết sặc đấy!”
Trong bể bơi lặng lẽ, chỉ còn tiếng nước tí tách.
Da thịt trên người Nám Nám dính chặt vào người Ninh Hạo Nhiên, nước là chất kết dính da thịt hai người. Ninh Hạo Nhiên nhíu mày, quay đầu nhìn “người nào đó”, muốn kích thích sự tự giác của “ai đó”, nhưng có vẻ cô vẫn chưa nhận ra hành vi của mình hình như không thỏa đáng.
Rất nhanh sau đó, Nám Nám nhớ ra trận thi đấu giữa hai người, cô liền gạt màn nước phía trước, ngẩng đầu lên, phát hiện ra điểm đích điểm đích ở ngay trước mắt. Vô cùng hưng phấn, Nám Nám lập tức lách qua cổ anh, chuẩn bị vượt qua cái chướng ngại vật tên là Ninh Hạo Nhiên, vui mừng phi về đích. Nhưng khi toàn thân cô lướt qua, sắc mặt anh lại thay đổi, toàn thân căng thẳng, không nói gì, cắn chặt lấy răng.
Với sức mạnh của Ninh Hạo Nhiên, anh hoàn toàn có thể dễ dàng bỏ qua Nám Nám, nhưng không hiểu tại sao, trong phút chốc bị cô giở trò, anh lại không muốn hất cánh ta đang bám chặt lấy anh như dây leo của cô ra.
Động tác của Nám Nám vẫn đang tiếp diễn, bàn tay của Ninh Hạo Nhiên trượt qua vòng eo thon gầy của cô, ngón tay hơi run rẩy.
Phát hiện ra điểm đích ở ngay trước mặt, Dương Nám Nám kích động như cắt tiết gà, hoàn toàn bỏ qua ngón tay đang lưỡng lự giữa eo mình, mạnh mẽ khua tay, bây giờ chỉ cần một bước là cô có thể hoàn thành trận thi đấu này.
Đột nhiên, giữa eo lại có người dùng lực đẩy cô về phía trước, vì vậy, chỉ cần một giây, cô đã chạm tới đích.
Leo lên bờ, Nám Nám đắc ý quay đầu lại, định nhìn xem kẻ đang bị bỏ lại phía sau thì đột nhiên thấy Ninh Hạo Nhiên lặng lẽ bơi về phía ngược lại, hai tay nắm lấy thang và leo lên, không hề quay đầu lại, đi thẳng tới phòng thay đồ nam.
“Hừ, đồ hẹp hòi, thua rồi mà không chịu nhận”. Nám Nám có chút chột dạ về sự chiến thằng không mấy vẻ vang của mình, chỉ có thể vừa nhìn trộm theo bóng Ninh Hạo Nhiên vừa không biết tại sao Nám Nám lại chẳng vui vẻ gì khi đối mặt với chiến thắng may mắn này, cô thở phì phì, nhặt khăn lên lau tóc.
Dưới vòi nước trong phòng thay đồ, Ninh Hạo Nhiên mở vòi nước lạnh, nước xối mạnh như lao dốc, nén ép rất nhiều thứ xuống…