Bạn đang đọc Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi – Chương 2
Chương 2: Đi làm
Oa Oa hiểu rõ rằng thân làm một nhân viên thử việc nhỏ nhoi, non nớt, nhất định phải biết chăm chỉ, chịu khó, không được để cấp trên coi mình là nam giới, coi nam giới là gia súc mà phải tự giác trực tiếp nhảy lên cấp bậc gia súc. Dạng thăng hoa này tuy không phải là kiểu biến chất từ bên trong nhưng ít ra ngoài mặt cũng phải làm ra vẻ cam tâm tình nguyện.
Công việc buổi sáng của Oa Oa là hùng hục thống kê văn kiện, cái việc có vẻ rất dễ này thực ra lại cực kì rối rắm, lộn xộn. Nhưng dù bận trăm công nghìn việc, chìm đắm trong tiếng lách cách gõ bàn phím, cô vẫn dành ra thời gian vểnh tai nghe ngóng được những scandal giật gân như sau:
“Niềm vui mới của Tổng giám đốc Lang dạo này là minh tinh “tam thê” [1] Hồng Hinh.”
[1] Minh tinh tam thê: Minh tinh có thành tích trong cả ba lĩnh vực điện ảnh, truyền hình và ca hát.
“Con gái duy nhất của tập đoàn Linh Dương si mê Tổng giám đốc Lang, sau khi bị từ chối đã chuyển từ yêu thành hận, cuối cùng quyết định bước vào thương trường, thề rằng sẽ chiến đấu đến cùng với Hoa Hạo.”
“Chủ nhiệm văn phòng vừa bị điều đi chính là vì đem tình yêu nồng cháy kìm nén trong lòng biết bao lâu nay bày tỏ với Tổng giám đốc mà bị trách mắng ngay tại trận, đành nhận lỗi rồi từ chức.”
Tiểu Hồ và Tiểu Lục của phòng Hành chính lúc nói chuyện này cứ thì thà thì thầm làm một người thích mấy chuyện tầm phào như Oa Oa vất vả mãi mới hóng hết được. Vì vậy trong lúc vừa làm thống kê, cô vừa tiến hành gọt giũa, phân tích vấn đề:
Sao lại là minh tinh Sơn Tây [2]? Cô nhớ rõ ràng cái cô minh tinh ngực to này là người Hồng Kông cơ mà?
[2] Minh tinh Sơn Tây: Oa Oa nghe nhầm “tam thê” thành “Sơn Tây” vì hai chữ có cách đọc gần giống nhau.
Con gái độc nhất của tập đoàn Linh Dương liệu có vì yêu quá hóa hận mà nhất định phải đấu với Tổng giám đốc đến cùng không? Hay là vì cô ta đã chán ghét dòng tộc nên mới cố công quyết đấu để mài bớt sừng linh dương [3] trên đầu?
[3] Oa Oa hiểu nhầm từ “Linh Dương” trong câu nói của Tiểu Hồ và Tiểu lục thành con linh dương.
Cái cuối cùng mới khó lí giải, đó là vị chủ nhiệm vừa phải rời đi ấy rõ ràng là đàn ông mà!
Nghĩ mãi không ra, Oa Oa đành tạm ngừng công việc, vào nhà vệ sinh một chuyến, ngồi trên bệ xí đến mười lăm phút mới hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện tình yêu éo le kinh thiên động địa, ma kêu quỷ khóc ẩn giấu trong những lời đồn thổi kia: hóa ra có một cô minh tinh người Sơn Tây phải lòng Tổng giám đốc, làm bạn gái lúc đó của anh ta chỉ còn biết tức tối ra đi. Ngờ đâu Tổng giám đốc trong lòng chỉ có hình bóng của Chủ nhiệm văn phòng, quyến luyến không rời, làm cho người bạn gái cũ không thể cam lòng, sẵn sàng đem thân mình quyết liều với Tổng giám đốc, còn nam chủ nhiệm văn phòng vì quá yêu Tổng giám đốc, không muốn làm liên lụy tới người yêu nên đành bỏ đi tới một nơi rất xa, bởi vậy mà đến giờ, Tổng giám đốc Lang vẫn còn độc thân. Trời ạ, quả thật là một chuyện tình du dương làm rung động cả con người lẫn thánh thần!
Oa Oa cảm động nghẹn ngào, cuối cùng cũng gác bỏ được vướng mắc trong lòng, trở về chỗ ngồi. Chưa kịp đặt mông xuống ghế đã nghe trưởng phòng Hành chính từ đầu bên kia phòng gọi cô, Oa Oa đang định làm bộ khom lưng uốn gối cho phù hợp với thân phận hèn mọn của một sinh viên mới tốt nghiệp, vừa vào công ty làm nhân viên thử việc, ai ngờ trưởng phòng Hành chính xem ra có vẻ còn lo lắng hơn cô, e ngại nói: “Mọi người đều đang bận, nhưng lại có tài liệu phải đưa lên cho Tổng giám đốc.”
Oa Oa rất muốn vỗ vai trưởng phòng, cười lớn vài tiếng mà hào sảng nói: “Việc này không để tôi làm thì còn ai vào đây nữa?”, nhưng mới nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của trưởng phòng, cô đã lập tức thay đổi quyết định, không dọa chị ấy nữa, ngượng ngập giơ móng gà ra cầm lấy tài liệu, cười lỏn lẻn nói: “Trưởng phòng, chị yên tâm, việc này cứ để em, em đảm bảo sẽ chuyển tới nơi trong thời gian nhanh nhất!”
Trưởng phòng rất hài lòng trước sự nhiệt tình không sợ gian khó của cô, trong ánh mắt hiền từ ấy dường như còn có cả những giọt nước mắt khi trút được gánh nặng. Thái độ của chị trưởng phòng khiến Oa Oa bỗng nhận ra, trong một tập đoàn lớn như Hoa Hạo vẫn còn những người thật lương thiện, chỉ vì phải sai một thiếu nữ xinh đẹp đi đưa tài liệu mà cảm thấy xót xa vô cùng. Điều này khiến cô cảm động đến nỗi không màng đến việc trưởng phòng vẫn còn đang định nói gì phía sau liền ba chân bốn cẳng, hùng hục chạy về phía thang máy, phi thẳng lên tầng hai mươi hai…
Bỏ lại đằng sau bước chạy của Oa Oa là từng tiếng trôi dạt trong không trung: “Vì văn kiện này bị gửi muộn, vừa rồi Tổng giám đốc Lang rất tức giận nên hậu quả có thể rất nghiêm trọng…”
***
Mẹ Mạc Sầu của Oa Oa đã từng nói, ra ngoài làm việc nhất định phải cẩn thận, nhất là trước một việc đại sự tuyệt đối phải giữ được thần sắc điềm tĩnh, trời long đất lở trước mặt cũng chỉ như phủi tay qua lớp bụi mà thôi, phàm là việc gì cũng phải để ý đến diện mạo bản thân, không thể mặt mũi bơ phờ, tóc tai bù xù mà xuất hiện trước mặt người khác được, những việc này là đặc biệt cần thiết.
Hồi đó, vì Oa Oa đang vô cùng đau khổ khi phải đối mặt với việc phá vỡ mối liên kết phân tử nên đầu óc lúc nào quay mòng mòng, nhưng tiểu áo bông [4] nhất định phải nghe lời mẹ nên cô vẫn phải thực hiện những chỉ đạo trên. Cũng vì làm quá nhiều thí nghiệm phá vỡ liên kết hạt nhân mà Oa Oa giờ đã hoàn toàn thấm thía tư tưởng của mẹ, trước khi làm bất kì việc gì cũng đều từ tốn chỉnh sửa đầu tóc cho đến lúc gọn gàng hết mức có thể mới thôi, mà thời gian chỉnh sửa thì càng ngày càng dài.
[4] Tiểu áo bông: Ở Trung Quốc, các bà mẹ thường gọi yêu con gái mình là tiểu áo bông.
Nhân viên mới như Oa Oa vẫn chưa hiểu lắm về bố cục phòng ốc trên tầng hai mươi hai vốn có tiếng là u ám, đáng sợ nên dĩ nhiên không biết nhà vệ sinh ở đâu để soi gương. May thay ở chốn sang trọng dát vàng sáng chói này còn có một bức tường vừa to vừa rộng, đồng thời là một tấm gương thần kì. Cách bày trí siêu xa hoa ấy khiến Oa Oa trong nháy mắt cảm thấy cuối cùng mình cũng tìm ra ánh sáng của cuộc đời. Cô lập tức chạy tới chỗ tấm kính, tỉ mỉ trang điểm lại dung mạo, chỉnh sửa ngay ngắn quần áo rồi nở một nụ cười ngọt ngào với chính mình qua gương.
Hôm nay, Oa Oa mặc một bộ vest màu đen, đây là đồng phục nhân viên của Hoa Hạo. Cái màu xưa như diễm này khiến cô đành phải kéo váy lên quá eo để khoe ra vẻ đẹp đương độ xuân sắc và đi thêm một đôi tất sặc sỡ nữa cho hợp với đôi giày cao gót đen. Thực ra bên trong bộ vest còn có chiếc áo phông Hello Kitty, vì không có cổ lật nên cô đành để lộ he hé cái tai con mèo ra ngoài.
***
“Còn có gì chưa hiểu?”. Ánh mắt sắc nhọn của Lang Hách Viễn quét qua tất cả những mái đầu đang cúi xuống và nín thinh của các vị được gọi là quản lí cao cấp Hoa Hạo, hỏi bằng giọng điệu đầy hăm dọa.
Giám đốc bán hàng Lâm Lang khó nhọc mở miệng biện bạch cho bộ phận của mình: “Thực ra, thưa Tổng giám đốc Lang…”
“Tôi không muốn nghe bất kì lời xin xỏ nào, sự kiên nhẫn của tôi rất có hạn”. Mười ngón tay của anh đan vào nhau, thể hiện sự mất bình tĩnh. “Ảnh hưởng của khủng hoảng tài chính đối với ngành chúng ta có thể cao hơn rất nhiều so với dự báo ban đầu. Nếu tôi nhớ không nhầm thì năm ngoái, vào tầm này các vị còn vỗ ngực bảo đảm với tôi là thành tích công ty sẽ không bị giảm sút, nhưng hiện nay, mức giảm của chúng ta đã là 50%, thế mà vẫn chưa có sách lược kinh doanh cứu vãn khủng hoảng nào được đề xuất là sao? Theo bản báo cáo công bố ngày hôm qua của tập đoàn Vũ Dương, thành tích của công ty họ mới giảm có 21,7%, điều này làm tôi rất không hài lòng. Vũ Dương phương diện nào cũng không bằng Hoa Hạo chúng ta, vậy mà lại hơn trong khoản biết giảm thiểu tổn thất thông qua việc mở rộng nhu cầu nội địa. Còn các vị đã làm được những gì?”
“Chúng tôi…”. Giám đốc bộ phận sản xuất lo lắng đứng dậy đầu vẫn cúi gằm.
“Không có chúng tôi gì cả! Nếu cứ tiếp tục thế này thì sớm muộn, hai chữ Hoa Hạo của chúng ta sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ!”. Nói đến đây, đột nhiên Lang Hách Viễn phát hiện thấy ánh mắt của mấy vị quản lí vốn dĩ mặt mày ủ ê nãy giờ dường như đang bị cái gì đó thu hút, đổ dồn về phía sau lưng mình, anh cũng ngẩng đầu nhìn theo hướng ấy. Gặp phải ánh nắng chói mắt, lông mày anh bất giác nhíu lại.
Một cô gái mặc đồng phục nhân viên Hoa Hạo, trang điểm lạ lùng, cổ quái đang đứng trước tấm kính sau lưng họ mà tô mày kẻ mắt, kinh khủng nhất là trước mặt bao nhiêu người thế này, cô ta còn đang bắt đầu kéo váy lên.
Nộ khí bừng bừng trong lồng ngực, anh bước ra cửa phòng họp, nhếch mép cười lạnh lùng, hỏi Oa Oa lúc đó còn đang tập cười trước gương: “Cô đang định múa thoát y hay sao?”
***
Oa Oa tay trái đang kéo eo váy, cánh tay phải vẫn kẹp văn kiện do trưởng phòng đưa, nghi hoặc nhìn ông chú vừa xông ra trước mặt rồi thấy một nhóm người rầm rộ xông ra, ai cũng mặc như các tinh anh của Wall Street, giày dép áo xống chỉnh tề. Nhanh chóng nhìn ra ý niệm không mấy tốt đẹp từ thái độ kì lạ của bọn họ, cô liền lùi về phía sau hai bước, tay ôm chặt văn kiện, trừng mắt cảnh giác nhìn lại.
Nhưng phải công nhận là cái chú trông có vẻ rất quyết đoán dẫn đầu đám người này đẹp trai thật đấy, dường như trời sinh ra đã có khí chất ngang tàng của bậc vua chúa, Oa Oa ngước nhìn gương mặt mà cặp mày đang nhíu chặt lại, có chút ngây người.
“Cô thuộc bộ phận nào?”. Anh nheo nheo mắt nhìn cô, có vẻ như trước đây, anh đã từng gặp cô ở đâu rồi.
“Tổng giám đốc Lang, có lẽ cô ấy ở tầng tám”. Có người bỗng nhớ ra cô gái bé nhỏ, gầy gò này. Bất cứ ai đã từng đi qua phòng Hành chính tầng tám đều không thể quên được hai cái lúm đồng tiền trên má mỗi khi cô cười và cả chiếc răng khểnh xinh xắn thu hút ánh nhìn người khác.
Tổng giám đốc Lang? Oa Oa lặng người, hóa ra chú này chính là Tổng giám đốc Lang – nhân vật chính trong bao nhiêu scandal đồn thổi gần đây? Và hình như Tổng giám đốc Lang trong truyền thuyết ấy đang đích thân hỏi về thân phận của cô.
Trời ạ!
Không đợi Oa Oa hoàn hồn, Lang Hách Viễn đã đưa tay về phía bọc văn kiện cô đang ôm trong lòng. Vẫn còn chưa rõ tình thế Oa Oa liền né người theo bản năng, vẻ mặt vô tội vẫn ở trong trạng thái đờ đẫn.
Mà không, cô đang suy nghĩ, chính xác là đang trong trạng thái suy nghĩ!
Chết thật, bao nhiêu câu hỏi nghi hoặc còn đang chất chứa trong lòng tự nhiên biến mất tiêu, nên bắt đầu hỏi từ nữ minh tinh Sơn Tây hay từ nam chủ nhiệm, hay là xen kẽ loạn xạ mà hỏi đây?
Làm thế nào bây giờ, sao đầu óc chẳng nghĩ được gì thế này? Người trong cuộc – ông vua của các tin đồn đang ở ngay trước mắt, Dương Oa Oa, mày nhất định phải tranh thủ cơ hội này!
“Đưa văn kiện cho tôi là được rồi, cô có thể về làm việc”. Lang Hách Viễn thấy càng lúc điệu bộ đờ đẫn của cô càng khó coi, lạnh nhạt buông một câu, định cầm văn kiện rồi mau mau thoát khỏi cô ta, quay lại phòng họp.
Những tia nắng rọi qua từ phía cửa sổ sau lưng Lang Hách Viễn, trùm lên dáng người cao lớn ấy, phủ xuống đôi mắt sâu hút với ánh nhìn quyết đoán, mạnh mẽ, môi mím chặt kiên nghị, tất cả những hình ảnh ấy đi sâu vào tâm khảm Oa Oa, cô chỉ nghe thấy tiếng tim mình đang đập càng lúc càng lớn, như tiếng búa hơi gò mạnh vào đệm da…
Sau một hồi thật lâu, khó khăn lắm cô mới hiểu rõ lời của Lang Hách Viễn, hóa ra ngài Tổng giám đốc đang muốn lấy tập văn kiện của cô. Vừa rồi, cô chỉ chăm chăm tính xem nên hỏi chuyện gì trước tiên nên không hề nhớ đến vụ văn kiện. Tới khi thấy ánh mắt Lang Hách Viền dần dần trở nên lạnh lùng, cô đành thu hết dũng khí nói ra những lời đã chất chứa trong lòng bao lâu nay: “Tổng giám đốc Lang, anh, anh…”
Lang Hách Viễn nghiêng đầu nhìn đôi môi hồng đang ấp úng, dường như không nghe ra tiếng lúng búng ấy là cái gì, anh nhíu mày. “Cô nói gì? Nói to lên xem!”
Xin hãy tha thứ cho Oa Oa vì không thể khống chế bản thân, cô đã hoàn toàn bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của ngài giám đốc…
Cuối cùng, Oa Oa cũng dứt được ánh mắt nhìn chăm chăm vào khuôn mặt anh, lấy hết dũng khí kiên định thốt ra lời khen: “Tổng giám đốc Lang, anh… sao anh lại có thể đẹp trai như thế?!”
“Cái gì?”. Giọng Lang Hách Viễn đột nhiên chùng xuống, chầm chậm tiến về phía cô. Những người đứng phía sau vừa rồi cũng nghe rõ mồn một lời gan ruột của Oa Oa, đồng loạt hít vài hơi mạnh. Oa Oa bị anh chàng đẹp trai tiến lại gần, đến hít thở cũng cảm thấy khó nhọc, gấp gáp, cảm giác quay cuồng khiến cô dường như thấy ù cả tai.
Đừng, đừng tiến lại gần như thế, sếp ơi, tôi đây không có ưu điểm gì khác, mà sức miễn dịch với đàn ông trưởng thành lại rất kém, đừng tiếp tục tiến sát như thế, không chừng tôi sẽ xông lên đấy! Tận sâu trong trái tim Oa Oa đang giãy giụa đau khổ.
“Tôi, tôi nói Tổng giám đốc Lang, anh đẹp trai thật đấy!”. Oa Oa cắn chặt răng, cung kính dùng cả hai tay đưa tập văn kiện lên phía trước, thấy anh không nhận, liền liều nhét cả vào Lang Hách Viễn, trước mặt bao nhiêu người ba chân bốn cẳng chạy toé khói.
Trái lại, Lang Hách Viễn đang rối mù không hiểu ra sao hết nhìn tập văn kiện trong tay lại nhìn về hướng Dương Oa Oa vừa biến mất, liền sau đó, mọi người đều nghe “binh” một tiếng – hình như có người chạy nhanh quá mà đâm phải cửa thang máy, rồi lại “ây da” một tiếng rõ to. Hách Viễn bừng tỉnh nhận ra ánh mắt có chút đờ đẫn của mình, quay lại liếc nhìn đám cấp dưới tất thảy đều đang dài cổ há hốc mồm nghe ngóng nội tình, lạnh nhạt hỏi: “Sao? Các vị đã nghĩ ra cách nào ứng phó với khủng hoảng tài chính hay chưa?”
“Nghĩ ra rồi… à không… vẫn chưa ạ!”. Còn đang thẫn thờ, nhận ra ánh mắt Tổng giám đốc Lang đã trở lại vẻ lãnh đạm như lúc dầu, mấy người liền đua nhau mở miệng bày tỏ suy nghĩ chân thật của mình.
Nguy hiểm quá, may mà dạo này do khủng hoảng kinh tế, không đủ kinh phí nên lâu nay không ra ngoài làm bữa lớn nào, nếu không lại bị mỡ lợn làm cho mê muội đầu óc, trả lời nhầm Tổng giám đốc Lang thì coi như chết chắc.
Chỉ duy nhất giám đốc bán hàng Lâm Lang không kịp thu lại lời. “Cô gái này thật là, thật là…”
“Thật là cái gì?”. Tổng giám đốc Lang nghe được câu nói của Lâm Lang, mặt lập tức lạnh băng, cơ hồ có thể cạo ra đến cân rưỡi băng là ít.
“Thật là sáng tạo!”. Lâm Lang bị ánh mắt đáng sợ của Tổng giám đốc Lang làm cho kinh hãi, nuốt nước bọt mấy lần mới sửa được hai chữ “thú vị” thành “sáng tạo”, rồi với vẻ mặt đầy nịnh bợ mở cửa phòng họp cho Lang Hách Viễn, cung kính nói một câu: “Tổng giám đốc Lang, xin mời!”
Lang Hách Viễn sầm mặt, quay người đi. Trong khoảnh khắc bước qua cửa phòng họp, anh bỗng liếc về phía thang máy một cái, ánh mắt không giấu nổi nụ cười, rồi nhân lúc mọi người chưa kịp chú ý đã lập tức lấy lại vẻ mặt lạnh lùng như cũ.
Quả thật là hết sức thú vị. Nhưng cũng không thể không nói, tố chất của nhân viên được tuyển dụng vào Hoa Hạo hai năm trở lại đây càng ngày càng kém, sao một cô bé còn đang mơ mộng như thế lại có thể được tuyển cơ chứ?
Xem ra hôm nào phải gọi Lão Từ trưởng phòng Nhân sự lên văn phòng uống cà phê mới được…
***
Oa Oa tuyệt đối không dám làm chuyện xấu, còn một khi đã làm chuyện xấu thì chẳng cần đợi người đến bắt ngay tại trận, cô đã tồ tồ chạy ra đầu thú rồi. Ví dụ như sau khi chạy đứt hơi về chỗ ngồi của mình, việc đầu tiên cô làm chính là gọi điện cho Nám Nám. Nám Nám vừa nhấc máy, cô đã kêu lên thảm thiết: “Chết rồi, Nám Nám ơi, chị vừa làm một chuyện cực kì mất mặt.”
Đầu dây bên kia vọng lại tiếng lép chép, hình như Nám Nám đang ăn quà vặt, nghĩ những ngày trong tổ thể dục của họ thật vui quá là vui, thế rồi, cái miệng nhồm nhà nhồm nhoàm như thường lệ cất lên tiếng giễu cợt: “Bạn nhỏ Dương Oa Oa, có ngày nào chị không làm mấy chuyện mất mặt chứ?”
“Lần này thì khác, hôm nay, chị đúng là bị chập dây thần kinh rồi, dám tỏ tình với cả sếp lớn”. Giọng điệu kích động của Oa Oa lập tức truyền khắp phòng Hành chính.
“Sếp lớn? Là nam hay nữ thế?”. Đầu óc Nám Nám vẫn chưa nhận thức được mức độ nguy cấp của vấn đề.
“Đương nhiên là nam rồi, nữ thì chị tỏ tình làm cái khỉ gì chứ? Chẳng trách em mười bốn tuổi mà vẫn còn học cấp hai chị thì khác…”. Oa Oa còn đang định tiếp tục bài diễn văn của mình thì Nám Nám đã nhanh chóng chặn đứng: “Nếu là nam giới tỏ tình thì cũng đã tỏ tình rồi, còn nếu là nữ giới mà chị dám tỏ tình thì em mới thất kinh ấy chứ!”
“Hả?!”
“Cũng đúng”. Oa Oa đờ người, tỉ mẩn ngẫm nghĩ, thấy cực kì tâm đắc với những lời chí lí của bạn nhỏ Nám Nám. Chỉ cần đối phương không phải là nữ thì còn gì mà phải sợ chứ?
Trở lại tâm trạng phơi phới, Oa Oa nói một mạch vào ống nghe: “Ổn rồi, chị lại bình thường rồi, không sao nữa. Mà em nhớ để dành cho chị một túi ô mai nhé! Dập máy đây!”
Nám Nám đã quá quen với kiểu quấy nhiễu bất ngờ này của chị nên chỉ “ờ ờ…” mấy tiếng, bỏ tọt quả táo vào miệng rồi mới gác máy.
Bên này, Oa Oa mỉm cười bỏ điện thoại xuống, trở lại vẻ điềm nhiên như thường. Nhưng các đồng nghiệp xung quanh đều từ từ quay đầu lại, mặt mày kinh ngạc hỏi: “Oa Oa, em nói em tỏ tình với Tổng giám đốc Lang ấy hả?”
Dương Oa Oa vẫn chưa ngốc đến nỗi tự tiến cử mình vào vai nữ chính của mấy scandal nên lập tức trả lời một cách cực kì thông minh: “Không phải anh ta ạ.”
Kết quả của sự giải thích vội vàng là mọi người đều giữ vững vẻ quan tâm của mùa xuân, tiếp tục xây dựng một câu chuyện tầm phào của mùa thu: “Vậy người đó là…”
Oa Oa dùng đầu ngón chân nghĩ một hồi lâu mới trả lời: “Là giám đốc Lâm”. Vừa rồi có phải là anh ta không nhỉ? Hình như có thấy giám đốc Lâm đứng bên cạnh anh sếp đẹp trai ấy mà!
Lời giải thích của Oa Oa kết thúc, mọi người đều như bừng tỉnh, trong lòng không khỏi thương thay cho cô. Cô bé này điểm nào cũng tốt, chỉ có điều tuổi còn nhỏ quá, vẫn chưa nhìn nhận chính xác được thế giới, chỉ một chức giám đốc bán hàng nhỏ nhoi đã coi như sếp lớn rồi, cái chức ấy phải nhảy thêm mấy tầng nữa mới được bằng sếp lớn cơ.
Oa Oa thấy mọi người chẳng nói năng gì nữa thì tự cho rằng lời lấp liếm của mình hoàn mĩ không chê vào đâu được, dù gì thì cũng chẳng ai có thể tới chỗ giám đốc Lâm kiểm chứng xem có thật là cô, Dương Oa Oa đã tỏ tình với anh ta hay không. Oa Oa cảm thấy cực kì tự hào vì sự cấp trí [5] của mình.
[5] Sự cấp trí là sự nhanh trí
Nhưng niềm tự hào mới được một ngày rưỡi thì cô nhận ra rằng cấp trí còn có ý nghĩa khác, đấy là trí tuệ suy kém lúc cấp bách.