Bạn đang đọc Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi – Chương 19 part 1
Normal 0 false false false EN-US X-NONE X-NONE
Chương 18: Đào hôn
Hách Viễn cầm lấy điện thoại, nói với Lâm Lang vài câu rồi chỉnh lại quần áo, vỗ nhẹ vào đầu Oa Oa: “Muốn ăn gì thì nói với cô giúp việc dưới nhà, em có thể đi thăm thú xung quanh, cô ấy không lên đây đâu. Công ty có việc, anh phải đi đây, em ở nhà chơi vui vẻ nhé!”
Oa Oa còn chưa kịp phản ứng gì, anh đã đóng cửa phòng rồi xuống nhà, lên xe đi mất, động tác nhanh như chớp. Oa Oa cảm thấy mình đáng thương như chú cún cưng bị ông chủ bỏ mặc ở nhà, ông chủ thậm chí còn không thèm quay lại mà chỉ dịu dàng bảo: “Ngoan nhé, đừng có nghịch linh tinh đấy!”
Trong lòng cô cảm thấy có một chút… khó chịu.
Oa Oa lồm cồm bò dậy khỏi giường, chỉnh quần áo gọn gàng lại rồi bắt đầu khám phá một vòng. Làm con vật cưng, mà lại là con vật cưng có quyền sở hữu cả ngôi biệt thự này, nơi đầu tiên mà Oa Oa muốn khám phá là toilet, phòng tắm.
Sau hơn ba giờ đồng hồ thăm thú hết ngôi nhà, Oa Oa thở dài ngao ngán, cuối cùng mình cũng trở thành người giàu có rồi, nhưng cô vẫn còn đủ sức leo lên phòng ngủ của ông chủ, ngồi trên giường, ôm chiếc máy tính xách tay vừa chôm được từ phòng sách của Hách Viễn.
Máy tính của Hách Viễn không có QQ, không có Pikachu, cũng không lưu trữ địa chỉ trang web scandal. Trên background máy tính đen sì chỉ có duy nhất các giấy tờ, công văn, tài liệu của công ty.
Sở trường của Oa Oa là nghịch máy tính, chỉ trong mười phút, Oa Oa đã thay hình nền thành ảnh khỉ Hippi, đổi tất cả giao diện thành màu tím nhạt, dowload QQ, Pikachu, dựa vào trí nhớ của mình mà truy cập và lưu lại hơn ba trăm trang web, còn dowload thêm một mục Music Box.
Cảm thấy thật tẻ nhạt, cô lại sắp xếp tài liệu theo trật tự cho Hách Viễn, sau này, những tài liệu cần thiết sẽ tự động chuyển đổi mô hình, thuộc tính. Oa Oa vỗ tay hài lòng với công việc mình vừa hoàn thành, sau đó đăng nhập QQ và nói chuyện với Cát Cát
Siêu-mĩ-nữ: Ta bị ông bố độc ác gả đi rồi!
Gần-đây-bị-bám-đuôi: Ồ!
Siêu-mĩ-nữ: Hách Viễn tặng ta cả ngôi nhà lớn.
Gần-đây-bị-bám-đuôi: Ồ!
Siêu-mĩ-nữ: Ngôi nhà phải đến 800 m2ấy!
Gần-đây-bị-bám-đuôi: Ồ!
Siêu-mĩ-nữ: Cát Cát, nàng có bầu đấy à?
Gần-đây-bị-bám-đuôi: Ồ… Này, nàng chọc tức ta đấy à, nàng phải chết đi ngàn vạn lần.
Siêu-mĩ-nữ: Không thể trách ta được, ai bảo nàng cứ kì lạ vậy chứ? Mọi ngày ta nói gì, nàng đối đáp lại ngay, hôm nay sao lại ủ rũ vậy?
Gần-đây-bị-bám-đuôi: Hết cách, tên xã hội đen của ta bắt ta phải lấy hắn, bây giờ đang chán chết đây.
Siêu-mĩ-nữ: Ồ!
Gần-đây-bị-bám-đuôi: Hắn còn nói, nếu ta không lấy hắn, sau này học lên đến tiến sĩ không ai thèm lấy. Đáng ghét, không có hắn, còn có không biết bao nhiêu chàng trai theo đuổi ta…
Siêu-mĩ-nữ: Ồ!
Gần-đây-bị-bám-đuôi: Mặc dù anh ấy khá đẹp trai, lại tốt tính…
Siêu-mĩ-nữ: Ồ!
Gần-đây-bị-bám-đuôi: Nhưng ta còn đắn đo, ta cũng rất thích anh chàng Điền Phú kia.
Siêu-mĩ-nữ: Ồ!
Gần-đây-bị-bám-đuôi: Oa Oa, không phải nàng có bầu đấy chứ, sao cứ ồ, ồ mãi thế?
Siêu-mĩ-nữ: Yên tâm, lúc nàng có bầu, ta cũng chưa có đâu.
Gần-đây-bị-bám-đuôi: Ôi!
Siêu-mĩ-nữ: Ôi!
Gần-đây-bị-bám-đuôi: Bị người ta cầu hôn thật là khó chịu.
Siêu-mĩ-nữ: Những ngày tháng không có gì mà ăn còn khó chịu hơn.
Gần-đây-bị-bám-đuôi: Ôi!
Siêu-mĩ-nữ: Ôi!
Gần-đây-bị-bám-đuôi: Oa Oa, hay là nhân lúc trời mưa tối bão bùng, chúng ta trốn đi đi?
Siêu-mĩ-nữ: No, no, no!
Gần-đây-bị-bám-đuôi: Oa Oa, nàng không đồng ý sao?
Siêu-mĩ-nữ: Tại sao… tại sao chuyện chạy trốn hão huyền này… tại sao không phải cùng với một chàng trai mà lại là nàng nhỉ?
Gần-đây-bị-bám-đuôi: Oa Oa, nàng chết đi! Chơi vui vẻ một chút, rốt cuộc có bỏ đi hay không?
Siêu-mĩ-nữ: Bỏ đi cùng nàng có bao gồm cả ăn uống chưa?
Gần-đây-bị-bám-đuôi: Dê nhúng, OK?
Siêu-mĩ-nữ: OK, cứ quyết định thế, chỗ cũ nhé!
Mười phút sau, không thấy người giúp việc dưới nhà có động tĩnh gì, Oa Oa lặng lẽ ra khỏi nhà, biến mất dần trong đêm tối, chạy trốn cùng cô bạn mắc chứng lo sợ trước hôn nhân Cát Cát.
Lang Hách Viễn và Lâm Lang họp xong, giám đốc công ty đối tác muốn mời mọi người ở lại uống rượu nói chuyện. Phòng Kinh doanh từ trước đến giờ luôn được hậu đãi như vậy nên Lâm Lang thuận miệng đồng ý luôn. Nhưng không ngờ Hách Viễn lại từ chối dứt khoát: “Tôi còn có việc khẩn ở nhà, hôm nay không được.”
Lâm Lang hiểu Tổng giám đốc đang vội chuyện gì nên chỉ cười thầm trong bụng. Hách Viễn lạnh lùng liếc cấp dưới một cái. Nhận được tín hiệu, Lâm Lang hiểu rằng đây chính là thời điểm để chứng tỏ mình là chính nhân quân tử, bèn gật đầu nói: “Đúng vậy, Tổng giám đốc Lưu, gia đình Tổng giám đốc Lang đúng là có việc gấp, chúng ta để lần sau vậy.”
Đối tác hỏi với thái độ quan tâm: “Nếu anh Lang có việc gì cần chúng tôi giúp đỡ, xin đừng khách sáo”.
Việc này anh sao có thể giúp được chứ? Lâm Lang buồn cười quá đi mất, vội lấy tay che miệng giả vờ ho vài tiếng. “Thôi, không cần đâu, những việc này Tổng giám đốc Lang có thể tự giải quyết được.”
“Nếu vậy, chúng tôi cũng không cố ép nữa, nhưng Tổng giám đốc Lang cứ yên tâm, chúng tôi sẽ giữ liên lạc với anh Lâm, nếu cần, chúng tôi sẽ đến ngay.”
“Vâng, cảm ơn anh”. Nói xong, Hách Viễn định bước đi.
Thấy sếp như vậy, Lâm Lang vội vàng bắt tay cáo từ lãnh đạo công ty đối tác. “Tôi xin thay mặt Tổng giám đốc Lang cảm ơn các anh, nhưng việc này đúng là không ai có thể giúp được, không làm khó các vị nữa…”
Biết anh có điều khó nói nhưng đối tác càng cố gặng hỏi: “Mặc dù hiện nay, lĩnh vực bất động sản chúng tôi mới chỉ đang phát triển, nhưng chúng tôi có quen biết nhiều ban ngành…”
“Việc này các ban ngành cũng không giúp được”. Lâm Lang cảm thấy mặt mình biến dạng, mấy người này mãi mà vẫn không hiểu anh đang nói gì là sao?
Hách Viễn không muốn nghe thêm nữa, quay lại nhíu mày. “Giám đốc Lâm, nếu rảnh, hãy soạn thảo kế hoạch công việc cần làm sau Tết gửi vào email cho tôi trước mười giờ!”
Mệnh lệnh vừa được nêu ra, Lâm Lang chẳng còn tâm trạng để trả lời bất cứ câu hỏi nào của đối tác nữa, lập tức khởi động máy, lái xe về nhà với khuôn mặt khổ sở.
Cần biết rằng dự án kinh doanh đó hôm qua mới thông qua, bình thường, công tác chuẩn bị cho một dự án phải mất bốn tháng, bây giờ chỉ có hai tiếng đồng hồ, liệu có đủ không?
Lang Hách Viễn lúc này thì ngược lại, tâm trạng rất tốt. Trên đường về nhà, anh lái xe tạt qua khu vui chơi Thân Tử, dừng xe lại chừng mười phút để chạy vào mua một ít đồ ăn cho Oa Oa. Cứ nghĩ đến nụ cười của cô khi nhìn thấy thứ này, lông mày anh lại giãn ra, nở nụ cười đắc chí.
Về đến nhà, thấy phòng ngủ tối om, phòng sách cũng vậy, Hách Viễn nghĩ chắc tiểu nha đầu đang say trong giấc ngủ. Anh nhoẻn miệng cười, tâm trạng rất thoải mái.
Nhón chân bước lên lầu, nhè nhẹ mở cửa, anh không vội bật đèn mà chỉ đứng ở cửa, nở nụ cười: “Oa Oa, dậy đi, ăn cơm thôi!”. Anh lắc lắc chiếc túi cầm trên tay. “Không phải em thích nhất Finding Nemo sao?”
Im lặng.
Hách Viễn với tay bật đèn, trán anh bỗng nhăn lại, với vẻ mặt không bộc lộ cảm xúc, anh bước đến bên cái giường trống trơn, chiếc gối được đặt ngay ngắn bên cạnh chiếc máy tính và tờ giấy A4 với hàng chữ to cộ được viết cực kì nắn nót, gọn gàng:
“Trong thời kì khủng hoảng kinh tế, người dân gặp nhiều khó khăn, chúng ta tổ chức đám cưới vào lúc này là trái với đạo đức, trái với lương tâm, em đào hôn đây, anh đừng tìm vì có tìm cũng không thấy em đâu, chi bằng đừng tìm nữa.
Oa Oa”
Hách Viễn xoa đầu, bây giờ anh mới biết cô bé này không lúc nào chịu ngoan ngoãn cả, chỉ thích tìm lí do nhăng nhít để làm khó người khác. Cái gì mà khủng hoảng kinh tế thì không kết hôn chứ, lẽ nào cô chạy trốn thì hết khủng hoảng kinh tế sao?
Không cần anh đi tìm, được, anh sẽ để cô tự giác quay lại.
Oa Oa và Cát Cát ngồi trong quán thịt dê nhúng, ngao ngán nhìn trời, vừa ăn vừa quở trách người đàn ông mà mình sắp kết hôn, càng nói càng thấy tức, cuối cùng đau khổ ôm đầu kết luận: trên đời này chỉ có chị em là tốt nhất, còn đàn ông đều là cỏ rác.
Nghĩ đến Hách Viễn, Oa Oa lại thở dài. “Nàng còn may mắn đấy, bố mẹ ở Bắc Kinh, muốn cưới hay không là do nàng quyết định, còn bố mẹ ta mà biết ta không muốn lấy Hách Viễn thì chắc chắn sẽ lôi ta về nhà, đợi đến ngày đích thân tặng ta quà cưới. Cả đời này, bất luận làm chuyện gì, bố ta đều lôi mấy thứ đạo nghĩa quái quỉ ra, nếu để cho đám đệ tử cũng như các bạn bè từ trước đây của ông biết được con gái ông đào hôn, ông không tự tay xử lí ta mới là lạ.”
“Nếu bố mẹ ta không ở Bắc Kinh, ta cũng không thể kết hôn với một tên xã hội đen được, huống hồ lại là tay xã hội đen đã ở ẩn, nàng nghĩ xem ta lo lắng điều gì? Ta lo hắn cũng giống như bố nàng, cưới vợ rồi mà vẫn mang theo phong đao, sợ hắn không làm nổi chú rể:. Cát Cát mồm nói tay gắp một miếng thịt dê nóng hổi đưa vào miệng.
“Cái khác tính sau, nhưng ông chú xã hội đen đó trông thế nào? Có giống Kim Thành Vũ không? Nhưng Kim Thành Vũ hơi hói đấy, tóc của anh ấy chắc hai năm nữa chả còn cái nào đâu, đến lúc đó, đừng trách ta không nhắc nàng nhé!”. Oa Oa cắn một xiên thịt cừu, trong lòng không khỏi băn khoăn. Trên đời này có biết bao món ăn ngon, sao nàng ấy lại phải tìm đến chỗ khó nhằn như vậy chứ, lẽ nào lại bị ép buộc? Điều này khác hoàn toàn với một Oa Oa không sợ trời, không sợ đất. Không được, trước khi bị đẩy vào chốn khốn khổ, chúng ta cần ra tay thay đổi số phận ngay lập tức.
“Dù sao ta cũng yêu anh chàng Phúc Sơn nhất, tóc anh ấy có rụng hay không, đối với ta đều không quan trọng”. Vừa đưa miếng thịt dê vào miệng, Cát Cát liền kêu oai oái, hình như là cắn phải vào lưỡi.
“Sao thế, nàng bị bỏng à? Đã nói rồi, ăn từ từ thôi, ta có tranh với nàng đâu, nàng vội cái gì chứ? Thêm một đĩa thịt dê nữa đi, ta chi. Nhưng phải đợi ta về nhà mới đưa tiền cho nàng”. Oa Oa luôn miệng, không ngừng nhai. Thịt dê thật thơm, khiến cô càng quyết tâm không kết hôn với Hách Viễn.
Cát Cát lắc đầu, ra sức vỗ vai Oa Oa, sau đó bỗng nhiên cúi xuống gầm bàn, vẻ như đang tìm gì đó khắp nơi. Oa Oa không hiểu ý bạn là gì, chỉ biết thụp người xuống, tròn mắt tìm giúp. Đến khi lưỡi đau không chịu nổi được nữa, Cát Cát mới lên tiếng: “Anh chàng của nàng có phải rất giống Nghiêm Thái Hùng không?”
“Sao biết?”. Oa Oa từ gầm bàn chui ra hỏi nhỏ, chỉ muốn đứng dậy xác định xem Cát Cát có phải đã thấy gì không.
“Đừng tìm nữa, hình như là tìm được rồi. Vợ chồng nàng giở trò gì cũng đừng phản bội ta đấy! Anh chàng cao hơn mét tám đó chỉ cần cho ta một cái bạt tai thì ngay cả họ bà nội là gì, chắc ta cũng quên luôn. Ta chết chắc rồi, Oa Oa ngốc ạ”. Cát Cát thì thầm trách móc.
“Nàng mới vậy ấy, oan ức quá!”. Nói xong, Oa Oa bỗng thấy một bóng đen thấp thoáng ở phía xa xa đang tiến về phía họ.
“Tớ cũng thấy anh chàng Kim Thành Vũ của cậu rồi đấy, không tồi, nhìn cũng đẹp trai đó chứ, trông rất quen…”
Oa Oa còn đang say sưa thì bị Cát Cát đè cổ xuống, hai người định lẩn đi chỗ khác như không khí, không ngờ quay lại liền chạm vào chân của nhân viên phục vụ.
Anh phục vụ trừng mắt nhìn hai vị Thượng đế rồi hỏi: “Hai vị định trốn thanh toán sao?”
Oa Oa và Cát Cát lắc đầu cười gượng, đang định giải thích thì ngay đằng sau họ vang lên giọng nói trầm trầm, lạnh lùng: “Không phải không trả tiền, làm phiền thêm hai suất nữa!”