Đọc truyện Tốt, Em Nói Đó – Chương 8
Nghiêm Đông Kỳ nhìn vẻ mặt căng thẳng của Hàn Dĩ Nặc liền có chút buồn cười: “Không phải cùng anh về nhà ăn một bữa cơm thôi sao, cái kiểu thấy chết không sờn là thế nào đây? Anh nhìn mặt em tự nhiên trong đầu nhớ tới bài hát khúc quân hành đấy.”
“Không phải, em làm sao lại thấy chết không sờn.” Hàn Dĩ Nặc cắn môi một cái, đưa tay cầm cái túi để đàng sau xe hướng về tiểu khu mà đi.
Nghiêm Đông Kỳ chậm rãi theo phía sau cười nói: “Còn nói không căng thẳng, bước đi đều sắp xiêu vẹo nghiêng ngả rồi kìa.”
Hàn Dĩ Nặc theo bản năng nhìn xuống bàn chân, sau đó quay đầu lại xem Nghiêm Đông Kỳ.
Hắn cười hai tiếng bước nhanh tới: “Mẹ anh cả ngày đều nhắc tới em, cứ nói đã tuần rồi chẳng thấy mang về ăn một bữa cơm, phòng chừng bà ấy còn đưa cái dao cắt dưa hấu đến giết anh ấy chứ, bà cứ muốn gặp em mãi đấy.”
“Có thật không?” Hàn Dĩ Nặc có chút không tin.
“Anh lừa em thì có gì thú vị…” Nghiêm Đông Kỳ chuyển dây sữa sang tay khác: “Em nghĩ chút đi, cha mẹ vì sinh Nghiêm Chỉ tình nguyện mổ, rất thích trẻ con. Hơn nữa em ngoan như thế, chắc sẽ đối với em hơn tốt hơn anh.”
Hàn Dĩ Nặc há miệng nhưng không lên tiếng.
“Em vào chỉ cần chào hỏi là được, cô gì chú bác khi ấy sẽ đổ dồn vào em mà nói, như anh ở nhà bình thường hỏi một câu đáp một câu là được.”
Hàn Dĩ Nặc “ Ồh” một tiếng bước vào hiên nhà mới phản ứng được: “Em bình thường ở nhà là anh hỏi một câu em đáp một câu sao?”
“Cũng không, em ít nói như vậy.” Nghiêm Đông Kỳ cầm theo túi đồ, lúc bước lên cầu thang âm thanh có chút bất ổn.
Hàn Dĩ Nặc ở phía sau không lên tiếng.
Đến lúc còn nửa đoạn cầu thang, Nghiêm Đông Kỳ lôi kéo cổ họng mà la hét: “Bà Lý đẹp gái mở cửa nào, mệt muốn chết người rồi.”
“Nghiêm Đông Kỳ mày gào thét cái gì chứ, còn sợ có người không biết con về à.” Cánh cửa trước mắt mở ra, một người phụ nữ khoảng chừng năm mươi tuổi chỉ ló ra nửa người, cau mày trên ***g ngực của Nghiêm Đông Kỳ vỗ một cái.
“Mẹ, mẹ làm gì thế, con mang Dĩ Nặc tới.” Nghiêm Đông Kỳ nghiêng người một chút, lắc mình qua khe cửa rồi chui vào nhà.
Bà lập tức thay đổi sắc mặt, mang theo nụ cười hiền hòa nhìn Hàn Dĩ Nặc đứng phía sau, nhận đồ trên tay hắn rồi kéo hắn vào phòng: “Tiểu Nặc à, mau vào mau vào, Nghiêm Đông Kỳ mày lương tâm bị chó ăn hay sao mà bắt đứa bé xách nhiều đồ như vậy!!”
Trong phòng bếp truyền đến tiếng kêu rên của Nghiêm Đông Kỳ: “Có phải là mẹ ruột không thế, một đống đồ mẹ bảo sao con xách về được chứ!!”
Ba ngồi trong phòng khách xem ti vi, nghe được động tĩnh thì quay đầu về phía cửa, hướng về phía Hàn Dĩ Nặc vẫy tay, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười hiền lành: “Tiểu Nặc đến rồi, mau tới đây ngồi.”
Hàn Dĩ Nặc đứng ở cửa có chút sững sờ, mẹ ôn nhu, cha từ ái, mùi thơm của thức ăn, âm thanh của TV, hắn chưa bao giờ có cảm giác mãnh liệt về tiếng nhà như vậy. Trong nháy mắt lại cảm thấy đặc biệt muốn khóc.
“Lo lắng gì chứ, đến phòng khách ngồi đi.” mẹ đem đồ để xuống, nhìn thấy Hàn Dĩ Nặc còn đang đứng ngoài cửa, đi đến nhẹ nhàng lôi kéo hắn vào phòng khách.
“ầm ĩ như thế liền biết anh hai đến rồi.” Nghiêm Chỉ đi chân trần từ phòng ngủ ra, mặc một áo ngủ màu xanh nhạt, mái tóc như tổ chim, mắt buồn ngủ mông lung.
Nghiêm Đông Kỳ từ phòng bếp đi ra, cầm trong tay canh sườn, cười hì hì nhìn Nghiêm Chỉ: “Động tĩnh này làm con heo tỉnh rồi sao, Nghiêm Chỉ em sao có thể ngủ được đến giờ thế!!”
“Anh có cần phiền như thế không?” Nghiêm Chỉ đẩy hắn một cái, lấy miếng sườn đưa tới miệng.
Mẹ đang cùng Dĩ Nặc nói chuyện, lúc này sau lưng như có mắt mà quay qua: “Nghiêm Chỉ, không đánh răng ăn cái gì chứ!! Anh trai cùng Tiểu Nặc đều tới, mặc áo ngủ chạy loạn như thế được không!! Nghiêm Đông Kỳ, mày rửa tay chưa mà từ trong nồi lấy xương sườn ăn thế, mày là heo sao?”
Nói lớn một hồi vừa quay sang cười tủm tỉm nhìn Hàn Dĩ Nặc: “Tiểu Nặc à, gì hôm nay có làm xương sườn, chưng cá, súp móng heo, buổi trưa phải ăn thật nhiều đó, nhìn gầy như vậy, Nghiêm Đông Kỳ có phải ở nhà ngược đãi con không cho con ăn cơm phải không?”
“Không thể nào, con là người như vậy sao?” Nghiêm Đông Kỳ ngồi xuống bên cạnh Hàn Dĩ Nặc.
Cha tắt tivi rồi nói: ”Ba nói Tiểu Nặc đang ở tuổi ăn tuổi lớn, con được chăm sóc tốt ăn mặc, đi lại đều chu toàn đầy đủ, thế mà đến một bữa ăn tươm tất cũng không có.”
“Nếu con biết hôm nay sẽ được phê bình tránh mắng thế này thì sẽ không trở về đây đâu.” Nghiêm Đông Kỳ bĩu môi, từ trên khay trà lấy quả táo bắt đầu gọt vỏ.
Hàn Dĩ Nặc rốt cục mở miệng nói: “Chú, dì, anh đối với con rất tốt.”
“Chính là anh của con hắn lớn như vậy, đều tùy tiện mà lớn lên, gì với chú đều không thể quản được nó, sợ nó đem con làm hỏng.” mẹ Nghiêm Đông Kỳ có chút lo lắng nhìn Hàn Dĩ Nặc.
“Chờ một chút, cái gì gọi là con tùy tiện lớn lên, Lý nữ sĩ, sao mẹ có thể nói xấu con ruột mình nghiêm trọng như vậy, thật làm người ta thất vọng.” Nghiêm Đông Kỳ gọt quả táo vẫn không ngẩng đầu phản bác.
“Mày gọt trái táo sao lại nhiều lời như vậy.”
Nghiêm Đông Kỳ nhỏ giọng lầu bầu một câu: “Con cũng không phải dùng miệng tước.”
Mẹ không để ý đến hắn, tiếp tục mở miệng: “Ngược lại nếu con rảnh rỗi thì đến nhà dì ăn cơm, lúc đến thì nói anh con một tiếng, dì sẽ làm cơm ngon cho con ăn.”
Hàn Dĩ Nặc đang muốn nói “Không cần”, Nghiêm Đông Kỳ dùng cùi chỏ đụng hắn ra hiệu, nhỏ giọng nói: “Em đáp ứng đi, không thì bà ấy lại bắt đầu nói không ngừng.”
Hắn không thể làm gì khác hơn là gật gù: “dì, con biết rồi.”
“đứa nhỏ này thật ngoan, đẹp trai lại tốt tính, dì mơ cũng muốn một người con trai như vậy.” Mẹ một bên nhìn Hàn Dĩ Nặc đầy ánh mắt yêu thích, một bên nhìn cha: “Lão Nghiêm, ông nói nếu như Đông Kỳ trước đây được một nửa như Tiểu Nặc thì chúng ta bây giờ chắc trẻ thêm vài tuổi rồi.”
Cha cười cười: “Không khuếch đại như vậy, Đông Kỳ tính cách cũng rất tốt.”
“Ba, ba thật không hổ là ba ruột con.” Nghiêm Đông Kỳ ngẩng đầu nhìn cha cảm động cảm động, sau đó đem trái táo trong tay đã gọt xong cắt một nửa đưa cho Hàn Dĩ Nặc.
“Ai nha, nồi xương sườn hình như cháy!” Mẹ đang chuẩn bị nói cái gì, sau đó đột nhiên nhớ tới nồi xương sườn, đứng lên chạy nhanh về nhà bếp.
Nghiêm Đông Kỳ cắn một miếng táo: “Cuối cùng cũng coi như thanh tịnh, gần đây công lực lải nhải của mẹ càng tăng, cha, cha thật sự không dễ dàng.”
Cha cười ha ha hai tiếng: “Chốc lát nữa cha sẽ đem lời này nói cho mẹ con.”
“ngài tuyệt đối đừng, nếu không thì con sẽ không ra được cửa mất.” Nghiêm Đông Kỳ hơi co lại vai.
Nếu mẹ không ở đây thì sẽ chẳng ai nói chuyện, vào lúc này cha mở miệng: “Tiểu Nặc, nghe Đông Kỳ nói tuần trước con bắt đầu đi học, có quen không?”
“dạ, rất tốt.” Hàn Dĩ Nặc theo bản năng ưỡn lưng, gật gù.
“Con đừng sốt sắng như vậy, cứ muốn thế nào thì cứ như thế ấy, mọi người đều giống nhau, con với Nghiêm Chỉ cùng trường, nếu có chuyện gì thì hai đứa có thể giúp đỡ lẫn nhau, anh trai con sắp xếp rất tốt.”
Hàn Dĩ Nặc không biết nên nói gì bây giờ, nửa quả táo trong tay cũng không ăn, theo lời nói của ông gật gật đầu.
“Em ăn táo đi, cái này chẳng khác gì nhân dân đi gặp lãnh đạo, cái lưng này là em định nhảy ba-lê sao?” Nghiêm Đông Kỳ đưa tay lên lưng của Hàn Dĩ Nặc, nhẹ nhàng vỗ.
“Em cũng muốn ăn táo!!” Nghiêm Chỉ như cơn gió từ phòng chạy ra, mang theo hương vị xà phòng thơm mới vừa rửa mặt ngồi bên người Nghiêm Đông Kỳ.
Nghiêm Đông Kỳ đưa miếng táo trên tay xuống bàn rồi cầm quả khác: “Được, anh giúp em gọt.”
“Ăn táo gì nữa, sắp ăn cơm rồi, ăn ăn ăn, đói bụng thì chờ chút, ăn rồi lại không ăn được cơm.” Mẹ ló nửa đầu ra nói: “Nghiêm Đông Kỳ, Nghiêm Chỉ vào dọn ăn.”
Hai anh em từ salong bắn lên, đi vào phòng bếp. Hàn Dĩ Nặc cũng đứng lên nhưng không biết có nên vào hay không, nhất thời cứng đơ tại chỗ.
Cha lúc này đứng lên, vỗ vai Hàn Dĩ Nặc: ”Đi thôi, vào nhà ăn chờ, con không cần phải động tay, nhà bếp nhỏ như vậy có hai người vào đó rồi.”
Thức ăn mẹ làm rất ngon, Nghiêm Đông Kỳ chắc hẳn là học nấu ăn từ mẹ, mùi vị rất giống, nhưng Hàn Dĩ Nặc vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không giống.
“Tiểu Nặc, học trong ba chín thế nào, quen không?” mẹ một bên gắp rau cho Dĩ Nặc, một bên hỏi.
Nghiêm Chỉ ngậm nửa cái móng heo mở miệng: “Ba mẹ, hai người không biết đâu, Hàn Dĩ Nặc ở trường đặc biệt trâu bò, nữ sinh lớp con tan học đều sang lớp hắn lén lút nhìn đó, những ban khác khẳng định cũng như thế.”
“Lớp có người mới là Hàn Dĩ Nặc, người đẹp trai như vậy, nói ít, cũng với người nam sinh nông cạn không giống nhau.” Nghiêm Chỉ thuật lại lời miêu tả của nhóm nữ sinh, một bên quơ móng heo trong tay.
Nghiêm Đông Kỳ nghe vui vẻ: “Nói cũng đúng, giờ trường học chia nam sinh với nữ sinh, nữ sinh với Dĩ Nặc có vẻ chia cắt ha, nghĩ cùng buồn cười.”
“Đúng vậy, Tiểu Nặc cao lớn đẹp trai như thế, có nữ sinh yêu thích rất bình thường, nhưng thế mày đố kỵ?” mẹ một vẻ mặt không quá vui vẻ.
“Không không không, con nào dám, Hàn Dĩ Nặc em thật đẹp trai, anh thật yêu thích em.” Nghiêm Đông Kỳ cười cười quay sang Hàn Dĩ Nặc nhướng mi.
Hàn Dĩ Nặc cúi đầu không lên tiếng, trên mặt không có diễn cảm gì, lỗ tai đỏ hồng hồng.
“Thôi ăn cơm…” Cha rốt cục lên tiếng: “Các người nói như vậy có cho người ta ăn cơm hay không?”
Mẹ dường như không nghe thấy, tiếp tục cùng Hàn Dĩ Nặc nói chuyện: “Tiểu Nặc a, thời thiết giờ cũng se lạnh rồi, anh con mua quần áo chưa, có cần gì mua cho con không?”
Nghiêm Đông Kỳ nâng bát ăn cơm ngửa mặt lên trời thở dài: “Tôi không phải là con ruột a…”
Nghiêm Chỉ học bộ dạng của anh cũng nâng lên bát ăn cơm: “Lại càng không là tôi a, ngay cả giới tính cũng không đúng…”
“Về nhà ăn một bữa cơm, có thể đem người ta mệt chết.” Nghiêm Đông Kỳ thắt chặt dây an toàn, lái xe ra từ bãi đổ, nhìn sang Hàn Dĩ Nặc: “Mẹ có phải nói nhiều quá hay không?”
Hàn Dĩ Nặc lắc lắc đầu, không lên tiếng.
“Em sao thế? Nửa ngày không nói lời nào.” Nghiêm Đông Kỳ có chút kỳ quái.
“Anh hai, cảm ơn anh.” Dừng nửa ngày, Hàn Dĩ Nặc nhẹ giọng mở miệng.
Nghiêm Đông Kỳ lại càng kỳ quái: “Cảm ơn anh?em cảm ơn anh cái gì? Hôm nay cơm cũng không phải anh làm, hơn nữa lúc nãy cũng đã cảm ơn mẹ một lần rồi.”
Hàn Dĩ Nặc lắc lắc đầu: “Không phải ý này, anh hai, nếu không có anh, em cũng không biết hiện giờ mình làm gì, đang ở nơi nào, hoặc là nói sẽ không nghĩ được có thể còn sống đến hiện tại… em không biết nên nói thế nào, hôm nay về nhà anh, em lần đầu tiên thấy khoảng cách với chữ “Nhà “ đã rất gần, đây đều là anh đưa tới.”
Nghiêm Đông Kỳ không lên tiếng, yên tĩnh lái xe nghe hắn nói.
“Anh hai, anh cũng có thể không hiểu cảm giác của em, nhưng em cuối cùng vẫn cảm thấy anh lại cho em một sinh mệnh mới.” Hàn Dĩ Nặc nhìn chằm chằm con đường phía trước, thanh âm trầm thấp, nhìn sang cũng không thấy rõ vẻ mặt của hắn.
Nghiêm Đông Kỳ chờ hắn nói xong thấp giọng mỉm cười, nhẹ nhàng mở miệng: “Dĩ Nặc a, kỳ thực anh có lúc cũng không nghĩ sao lúc ấy không cần cân nhắc đã đồng ý chăm sóc em, có lẽ là duyên phận. anh không phải cái gì cũng đều nói ra miệng, đã là một người trưởng thành, không phải tất cả mọi chuyện đều nói không thể. nhưng khi em ở cùng anh em luôn bất an, chẳng khác gì như lão anh này bức em vậy, em mệt mỏi, anh càng mệt mỏi.”
“Hôm nay, anh nói một lần, sau này sẽ không nói thêm lần nào nữa. anh chăm sóc em không phải là cần em cảm ơn, càng không hi vọng em nghĩ sau này báo đáp anh, em không tin cũng không sao, cảm thấy anh lập dị cũng được, nhưng trong lòng anh, em với Nghiêm Chỉ đều giống nhau, chính là em của anh. Kỳ thực dưới cái nhìn của anh thì huyết thống không phải tất cả. Anh thích em, cảm thấy em là đứa trẻ tốt vì thế nên đối tốt với em, cũng không cần bất cứ lý do gì, em hiểu không?”
Nghiêm Đông Kỳ rất ghét cảm giác phiền phức như nói chuyện với đầu gối, trước đây hắn còn đi học, chủ nhiệm lớp còn hay đi tìm hắn nói lý lẽ đàm luận khiến hắn trong giờ học cũng không thể ngắm mấy đứa con gái rất là buồn bực.
Nhưng Hàn Dĩ Nặc lại không giống, hiện thực không chỗ nương tựa, cuôc sống tàn nhẫn khiến hắn luôn luôn căng thẳng và kinh hoàng, người khác chỉ cần đối với hắn thật lòng một chút nhưng hắn không thể cho người ta cái gì cứ thế mà hổ thẹn bất an.
Nghiêm Đông Kỳ nhìn thấy rất đau lòng.
Cũng không nhẫn tâm.
Tác giả có lời muốn nói: chương này có chút vô vị, thế nhưng nhân vật muốn nói rõ ràng, đỡ xấu hổ.