Đọc truyện Tốt, Em Nói Đó – Chương 19
Ngày hôm sau lúc Hàn Dĩ Nặc tỉnh lại cũng đã không còn sớm, tối qua đầu hắn vón thành hồ dán, hai mắt trợn tròn dù cố thế nào cũng không buồn ngủ, cứ thế trừng trừng trần nhà hồi lâu mới chợp mắt được.
Nghiêm Đông Kỳ ở bên cạnh hắn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đem cánh tay khoát lên người mình, ký ức cuối cùng của hắn là tiếng vỗ nhè nhẹ trên lưng, chầm chậm tựa như tiếng tim đập, khiến hắn không tự chủ được nhớ lại buổi tối đầu tiên đến nơi này, Nghiêm Đông Kỳ cũng dùng phương thức như thế động viên hắn, khiến bản thân chưa bao giờ an tâm rồi dần thoát ra lại không tự chủ được sa vào sự ôn nhu của người đàn ông đặc biệt ấy.
Sau khi hai người ở chung, hắn chưa từng có ý nghĩ muốn thay đổi cuộc sống hiện tại cũng không đồng ý thay đổi.
Nghiêm Đông Kỳ vẫn chưa tỉnh ngủ, đại khái là tối hôm qua bận tâm đứa em này quá nên ngủ trễ… trong lòng Hàn Dĩ Nặc có chút áy náy, hắn nhẹ nhàng trở mình, dùng cánh tay chống đỡ thân thể, nghiêng đầu nhìn người đang ngủ bên cạnh.
Mọi người đều nói con người khi ngủ đều thả lỏng, có người khẽ nhếch miệng, có người hai mắt trợn trắng mà chảy nước miếng. Nhưng Nghiêm Đông Kỳ rõ ràng không phải như vậy, ngày thường hắn luôn thích khiêu mi rồi nhẹ nhàng nở nụ cười nhưng khi ngủ lại rất nghiêm túc, môi mím thành đường thẳng, hai hàng lông mày còn nhíu chặt sầu khổ.
Hàn Dĩ Nặc nhẹ nhàng nâng một cánh tay muốn ở trên mi tâm Nghiêm Đông Kỳ vuốt nhẹ một cái, nhưng cảm giác như vậy chẳng phải giống con gái, bản thân như tên biến thái, cánh tay giơ lên không trung cứ thế đứng yên không nhúc nhích.
Nghiêm Đông Kỳ ngủ rất nhẹ, chỉ trong chốc lát có bắt đầu chuyển tỉnh. Hàn Dĩ Nặc nhất thời vội vàng nghĩ muốn ngồi dậy, kết quả cánh tay còn treo trên đầu vụt xuống ở trên mặt hắn ấn một ‘bốp”
“Mịa nó a!” đang ngủ ngon lành đột nhiên bị người mạnh mẽ cho một cái tát, nếu đổi lại là heo thì cũng phải tỉnh rồi. Nghiêm Đông Kỳ bị sợ hết hồn, một hơi bật dậy.
Hàn Dĩ Nặc cảm giác muốn tự tử, hai tay giữ chặt bả vai Nghiêm Đông Kỳ rồi nhấn xuống giường: ”Anh hai, anh hai, xin lỗi, xin lỗi, anh ngủ đi.”
Nghiêm Đông Kỳ đẩy tay hắn ra, buồn bực xoa xoa má trái rồi quay đầu nhìn Hàn Dĩ Nặc, một mặt bất đắc dĩ: “Hàn Dĩ Nặc bạn nhỏ, phương thức gọi anh rời giường có phải hơi thô bạo hay không? Em bình thường dậy đi học anh có dùng kiểu này gọi em dậy sao?”
Đầu Hàn Dĩ Nặc cúi xuống đầu sắp đâm vào chăn: “Em không muốn gọi anh rời giường, em không cố ý…”
“Vậy nếu em cố ý chắc khi anh tỉnh lại trên ngực sẽ cắm vài chiếc dao phay nhỉ.” Nghiêm Đông Kỳ nở nụ cười, vươn mình một cái liền muốn xuống giường.
“Anh đừng, anh ngủ tiếp một chút đi…” Hàn Dĩ Nặc thấy thế kéo hắn lại.
Nghiêm Đông Kỳ nhìn hắn khoát tay: “Còn ngủ gì chứ, cái tát kia quả thực nâng cao tinh thần tẩy não, khiến anh tinh thần thoải mái, một chút buồn ngủ cũng không còn.”
Hôm nay tâm trạng của Hàn Dĩ Nặc tốt hơn tối qua nhưng vẫn có chút không nhấc lên được tinh thần. Bình thường hắn sáng sớm ăn hai ba cái bánh bao một trứng ốp ngoài ra còn ăn một bát cháo trắng cũng không chớp mắt, hôm nay cầm lấy cái bánh tiêu gặm gặm một nửa đã bắt đầu phân tâm.
Nghiêm Đông Kỳ không vạch trần, rất nhiều chuyện cần tự mình nghĩ rõ ràng, người khác muốn trợ giúp cũng vô dụng.
Sáng sớm hôm nay Nghiêm Đông Kỳ nhận được một phần chuyển phát nhanh, là một túi hồ sơ. Nghiêm Đông Kỳ ngồi trên ghế salong một bên xem tivi một bên mở xem văn kiện, sau khi tắt ti vi thì sắc mặt của hắn càng khó coi.
Đến trưa, hai anh em đến phòng ăn mà lần trước Nghiêm Đông Kỳ cùng Hàn vĩ đã hẹn nhau.
Nghiêm Đông Kỳ chỉ muốn tìm một quán cafe ngồi nói chuyện một chút, đem sự tình nói ra thì dễ dàng hơn nhưng Hàn Vĩ nhất định muốn tìm một quán ăn để cùng đứa con ăn cơm, ông ta nói ăn một bữa cơm có thể giúp tăng tiến tình cảm cha con.
Nghiêm Đông Kỳ bất động thanh sắc nghe Hàn Vĩ ở trong điện thoại hứng thú miêu tả quán cay Tứ Xuyên cỡ nào tốt, cỡ nào ngon, cỡ nào cay, cỡ nào muốn cùng con trai của mình chia sẻ. Hắn nhịn nửa ngày rốt cục nhàn nhạt mở miệng: “Hàn tiên sinh, Hàn Dĩ Nặc không thích ăn cay.”
Đầu dây bên kia đột nhiên yên tĩnh nửa ngày cũng không có âm thanh.
Nghiêm Đông Kỳ nói Hàn Dĩ Nặc vào ngồi với Hàn Vĩ một chút, còn mình thì trước tìm chỗ đỗ xe. Trong lòng vẫn nghĩ nên cho hai người khoảng thời gian riêng tư nói chuyện, cho dù mình cùng Hàn Dĩ Nặc thân bao nhiêu thì cuối cùng cũng chỉ là người ngoài mà thôi. Hắn nghĩ như thế nên lúc tìm chỗ đỗ xe đều tìm nơi phiền phức một chút nhằm kéo dài thời gian. Kết quả chờ đến khi đỗ xong xuôi bước tới quán ăn thì từ xa đã nhìn thấy Hàn Dĩ Nặc đứng ở cửa chờ hắn.
Mùa xuân ở nơi này đến cực nhanh, bầu không khí ấm áp bao quanh khiến người ta quên hẳn sự giá lạnh của một tháng trước đó. Vào buổi trưa, ánh nắng mặt trời chiếu rọi xuống dưới, không chói mắt bức bối như mùa hè mà mang theo một chút ánh sáng màu vàng óng đều đều đổ trên đường nhựa lối đi bộ, xung quanh tường bao quanh chiếu rọi khuôn mặt từng người.
Cả người Hàn Dĩ Nặc đều chìm đắm bên trong cảnh xuân ấy. hôm nay hắn mặc một chiếc áo khoác màu xám đậm, mặc quần jean mỏng, hai tay đặt sau đầu tựa vào tường bên ngoài cửa hàng, bên cạnh là tầng tầng lớp lớp nam nữ trẻ tuổi, nữ sinh đi tới đi lui vẫn thi thoảng quay qua nhìn hắn.
Nhưng đó là một bóng hình thật cô độc.
Nghiêm Đông Kỳ đi nhanh bước tới, vỗ vỗ cánh tay thanh niên: “Không phải nói em vào trước sao? sao đứng ngốc ở đây, nhìn còn tưởng người canh cửa đấy.”
Hắn nói xong lời này thì đã cầm tay Hàn Dĩ Nặc lôi kéo hắn vào trong cửa hàng, không nghĩ thiếu niên lại kéo hắn lại: “Anh hai, lời hôm qua anh nói vẫn tính chứ?”
Nghiêm Đông Kỳ trong lúc nhất thời không phản ứng lại: “Anh ngày hôm qua nói rất nhiều lời, em nói câu nào?”
Hàn Dĩ Nặc không hé răng, chỉ dùng ánh mắt nhìn chằm chằm hắn.
Nghiêm Đông Kỳ đột nhiên phản ứng lại: “Nhất định, chắc chắn a, anh đã từng nói với em câu nào không đáng tin chưa, anh trong lòng em thiếu tín nhiệm đến thế cơ à?”
“Chờ một chút, mặc kệ người đàn ông kia nói gì thì anh cũng không thể gật đầu đáp ứng để hắn mang em đi.” Hàn Dĩ Nặc vẫn cảm thấy không yên lòng, khóe miệng căng ra đến mức chăm chú, dùng ánh mắt sâu xa nhìn về phía Nghiêm Đông Kỳ.
Người đàn ông ngẩn người, sau đó lộ ra nụ cười còn ấm áp hơn gió xuân: “Khẳng định thế, chốc nữa nếu em còn muốn cùng cha em đi thì anh sẽ ôm bắp đùi em khóc lóc hô hoán không cho em rời bỏ anh.”
Người thiếu niên nhắm mặt lại hít một hơi thật sâu rồi gật gù, nhấc chân cùng Nghiêm Đông Kỳ đi tới phòng ăn.
Hàn Vĩ vẫn như trước, mặc một áo jacket màu cà phê, mang kính gọng vàng nhìn qua rất trí thức. Vừa ngẩng đầu đã thấy hai người liền hướng sang phất tay, Nghiêm Đông Kỳ lập tức cảm thấy Hàn Dĩ Nặc đứng bên cạnh bỗng nhiên cứng người.
“Xấu hổ, trên đường có chút kẹt xe, để ông đợi lâu.” Nghiêm Đông Kỳ đi lên phía trước, theo lễ phép đưa tay muốn cùng người đàn ông bắt tay chào hỏi.
Nhưng người đàn ông đối diện có vẻ như không thấy, nhiệt tình nhìn đứng đàng sau Nghiêm Đông Kỳ nói: “Tiểu Nặc, mau tới mau tới, ngồi xuống đi.”
Nghiêm Đông Kỳ cũng không để ý mà nở nụ cười, nhẹ nhàng nhún vai muốn thu hồi cánh tay, không nghĩ tới Hàn Dĩ Nặc đã mở miệng: “Ông mù sao? không thấy anh của tôi muốn cùng ông bắt tay?”
Nụ cười của người đàn ông đối diện trong nháy mắt đông cứng.
Nghiêm Đông Kỳ cảm thấy bất luận Hàn Vĩ đã làm sai điều gì thì cũng là cha Hàn Dĩ Nặc, giọng điệu trách cứ đó thật sự có chút quá đáng, hắn nghiêng đầu thấp giọng răn dạy: “Hàn Dĩ Nặc!!”
“Thật xin lỗi, là ba không thấy.” Người đàn ông rất nhanh khôi phục ý cười, bắt chuyện nói hai người ngồi xuống.
Ba người cùng nhau ngồi đột nhiên có chút lúng túng, Hàn Vĩ giơ tay gọi người phụ vụ, tiếp nhận thực đơn cười mỉm đưa cho Hàn Dĩ Nặc: “Tiểu Nặc, muốn ăn gì thì gọi đi.”
Hàn Dĩ Nặc liếc nhìn thực đơn trong tay, ngẩng đầu không chút cảm xúc tiếp nhận, rồi chậm rì rì lật xem.
Nghiêm Đông Kỳ từ đầu tới đuôi đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim không lên tiếng, yên lặng cầm chén trà nhấm nháp từng ngụm. Nếu không phải sợ Hàn Dĩ Nặc sẽ không kiên trì cùng Hàn Vĩ nói chuyện thì hắn thực hận không thể biến mất ngay tức khắc.
Hắn nhìn Hàn Dĩ Nặc qua loa nhìn qua thực đơn lật lật một lần sau đó mặt không cảm xúc đẩy về cho Hàn Vĩ, tự nhiên cảm thấy cực kỳ đau “Bi”.
“Khách theo chủ, ông tự gọi đi.” âm thanh Hàn Dĩ Nặc bình tĩnh mà cứng nhắc, yên lặng lộ ra sự chống cự.
Hàn vĩ lúng túng nở nụ cười: “Được, ba ba gọi.”
Hàn Dĩ Nặc nghe thấy hai chữ “Ba ba”, sắc mặt càng thêm khó coi.
Món ăn được mang lên cả ba đều chưa đụng đũa, Hàn Vĩ nhìn đứa con rồi nở nụ cười. ông ấy dường như từ lúc mới bắt đầu vẫn giữ nụ cười đó, Nghiêm Đông Kỳ đều thay hắn mà cảm thấy mặt đầy chua xót.
“Tiểu Nặc, đói bụng không, ăn cơm, ăn cơm đi. ba ba không biết con ăn cái gì, tùy tiện gọi vài món, không thích thì chúng ta đổi. được không?”
Nghiêm Đông Kỳ đáy mắt quét qua toàn bộ món ăn, trong lòng kinh ngạc, dưới cái nhìn của hắn về Hàn Dĩ Nặc thì hắn cũng không phải đứa trẻ ăn kiêng, chỉ vài món hắn không thích ăn lắm, kết quả không hổ là phụ tử liên tâm, một bàn thức ăn thì một nửa đều là những món Hàn Dĩ Nặc không thích, quả thực cảm động.
“Đừng nhìn nữa, tôi đều thay ông mệt đến hoảng. Từ xa tới đây tìm tôi khẳng định không phải để mời tôi ăn cơm, có lời gì cứ nói thẳng đi.” Hàn Dĩ Nặc nghe được lời nói cảu Hàn Vĩ thì ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.
Nam nhân đối diện sửng sốt một chút, sau đó tránh né ánh mắt của Hàn Dĩ Nặc, đưa tay gắp một đũa nấm hương xào rau vào bát của hắn.
Nghiêm Đông Kỳ quả thực không đành lòng nhìn thẳng.
“Ăn cơm trước, có gì thì cơm nước xong chúng ta nói không được sao?” Hàn Vĩ nhìn đứa con rồi bày ra một khuôn mặt có thể nói là hiền lành mỉm cười.
Hàn Dĩ Nặc cúi đầu nhìn thức ăn trong bát, ngẩng đầu kéo ra nụ cười có chút trào phúng: “Thật xin lỗi, tôi không thích ăn nấm.”
“A?” bị lời nói của Hàn Dĩ Nặc làm cho nghẹn lời, nụ cười của Hàn Vĩ cũng kéo căng, mặt tối sầm theo bản năng nhìn sang Nghiêm Đông Kỳ cầu viện.
Nghiêm Đông Kỳ nhìn vẻ mặt của Hàn Vĩ, lúc trước hắn đã xem qua tư liệu của Hàn Vĩ liền không tự chủ được gần như biểu hiện ra trước mắt, hắn thậm chí dự định cái gì cũng không nói, đã nghĩ tình thương của người cha này một mực muốn đón con về sẽ có tính toán gì. Nhưng lúc này hắn không ngại mặt mũi, hơn nữa còn trắng trợn dùng ánh mắt cầu trợ nhìn mình, Nghiêm Đông Kỳ liền cầm lấy chiếc đũa rồi gắp nấm hương trong bát Hàn Dĩ Nặc sang bát mình.
“Ăn đi.” hắn nhàn nhạt nói một câu, sau đó dưới mặt bàn Nghiêm Đông Kỳ duỗi cánh tay sang cầm chặt tay của Hàn Dĩ Nặc.
Hàn Dĩ Nặc lúc này mới cầm lấy chiếc đũa.
nam nhân đối diện sắc mặt bây giờ không thể nói được đã khó coi đến mức nào.
“Tiểu Nặc, con nếu không thích ăn cái gì thì nói cho ba ba.” Trên khuôn mặt Hàn Vĩ vẫn nở nụ cười nhàn nhạt nhưng trong giọng nói vẫn xen lẫn một ít lúng tùng cùng trách cứ.
“Thật không?” Hàn Dĩ Nặc đột nhiên nở nụ cười: “Tôi cho rằng người làm ba ba đều phải biết con mình thích ăn cái gì chứ?”
Trên mặt Hàn Vĩ lúc trắng lúc xanh vô cùng lúng túng, nửa ngày mới mở miệng: “Tiểu Nặc, con đừng nói như vậy, ba ba lần này tới tìm con chính là muốn bù đắp cho con.”
“Bù đắp?” Hàn Dĩ Nặc như nghe được chuyện gì cực kỳ buồn cười, ác liệt nở nụ cười: “Ông cũng xứng nói hai chữ này?lúc mẹ tôi chết thì ông ở đâu? Lúc chị của tôi bệnh nặng kiếm tiền chữa bệnh thì ông ở đâu? Lúc chị chết ông ở nơi nào? Ông còn có mặt mũi nói hai chữ bù đắp? ông bù đắp được cái gì?”
Lúc nói câu này ngữ điệu của Hàn Dĩ Nặc không cao, hắn nghiến răng nghiến lợi từng chữ từng chữ phát ra như chứa đầy trời thù hận.
“Tiểu Nặc, xin lỗi, xin lỗi, thực sự xin lỗi.” Hàn Vĩ liên tiếp nói xin lỗi, viền mắt đỏ lên, thanh âm run rẩy.
Hàn Dĩ Nặc hoàn toàn không hề bị lay động: “Vì lẽ đó ông tốt nhất cút ra xa, hoàn toàn biến mất ở trước mặt tôi, đời này tôi cũng không muốn nhìn mặt ông một lần nữa.”
“Tiểu Nặc, ba ba thực sự sai rồi. ba ba lần này đến chính là hi vọng có thể đón con về, ba không cầu con tha thứ cho ba, ba chỉ muốn tốt với con một chút để chuộc lại lỗi lầm tuổi trẻ ba phạm phải, con có thể cho ba một cơ hội không?” Hàn Vĩ nói rất kích động, đưa tay muốn giữ lấy cánh tay Hàn Dĩ Nặc đang để trên bàn nhưng thiếu niên trầm mặt thoát đi.
thanh âm Hàn Dĩ Nặc rất bình tĩnh, không mảy may bị tác động: “Chuộc tội? Tội lỗi của ông, ông vứt bỏ mẹ bệnh nặng cùng hai chị em chúng tôi thì đời này cũng đừng nghĩ sẽ chuộc được tội lỗi của mình. Còn tha thứ cho ông, ông dù có chết trước mặt tôi tôi cũng sẽ không tha thứ cho ông.”
“Nhưng dù sao ba cũng là ba con.” Giọng Hàn Vĩ không tự chủ được cất cao.
Hàn Dĩ Nặc cười nhạo: “Ở trong lòng tôi, từ lúc tôi bốn tuổi bị vứt bỏ thì ba của tôi cũng đã chết rồi!! tôi không cần một người ba như thế.”
“Hàn Dĩ Nặc!” Hàn Vĩ nghe xong lời này tựa hồ có chút phẫn nộ, hắn thấp giọng quát lên: “Nhưng chung quy thì ba vẫn là ba con!! Con với ba cùng chung dòng máu.”
Người đàn ông mới đầu còn có chút cứng rắn, nói đến phần sau dần dần mềm nhũn ra: “Vì thế con cùng ba đi về. Ông chủ Nghiêm với con không có chút quen biết, con tình nguyện bị một người ngoài chăm sóc, ăn nhờ ở đậu thế sao? con suy nghĩ một chút, một người ngoài như hắn có thật sẽ đáng tin như thế, sẽ luôn chăm sóc con sao?”
Nghiêm Đông Kỳ thật sự có có chút bất đắc dĩ, nói dối cũng thực say đắm lòng người.
“Ông câm miệng!” Hàn Dĩ Nặc trước còn rất bình tĩnh, lúc này nghe được Hàn Vĩ nói Nghiêm Đông Kỳ như thế đột nhiên bạo phát, hắn đứng thẳng dậy: “Ông có tư cách gì nói anh của tôi!”