Tốt, Em Nói Đó

Chương 11


Đọc truyện Tốt, Em Nói Đó – Chương 11

Đêm giáng sinh bên ngoài người đặc biệt đông đúc, Nghiêm Đông Kỳ một bên chầm chậm dịch chuyển xe về phía trước, một bên cân nhắc suy đoán xem Hàn Dĩ Nặc rốt cục làm chuyện gì mới được đưa vào đồn công an.

Không phải là cùng một cô gái Trương Bội Bội hay Lưu Bội Bội gì đó trải qua một đêm giáng sinh khó quên sao? có điều vào đồn công an thì cũng được xem là khó quên rồi!!

Chẳng lẽ cô gái người ta quá xinh đẹp, trên đường hoang vu vắng vẻ đã làm điều gì quá đáng động chạm bị công an tuần tra bắt gặp? không thể nào. Nghiêm Đông Kỳ càng nghĩ càng thấy vô căn cứ, nhưng thực sự không thể suy nghĩ được lý do, trong lúc nhất thời mất tập trung mà ấn nhầm vào còi ô tô vang lên một trận chói tai mãnh liệt.

Chờ đến đồn công an, không cần đợi đến lúc hắn nói chuyện thì đã nhìn thấy bên cạnh cánh cửa đứng mười sáu, mười bảy nam sinh, bên cạnh còn có mấy người ngồi xổm nhìn qua đã biết không phải kẻ thường trong xã hội, Hàn Dĩ Nặc đứng bên cạnh, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.

Hắn chỉ cảm thấy hương vị rượu trước đó đã bốc thành hỏa khí, từ gót chân dọc theo mạnh máu rồi chạy thẳng lên từng ngọn tóc khiến đầu hắn bốc khói.

“Anh Nghiêm, bên này.” Cảnh sát trẻ tuổi đang ngồi sau bàn làm việc thấy Nghiêm Đông Kỳ liền nhìn hắn phất phất tay.

Hàn Dĩ Nặc nghe được câu này, lập tức ngẩng đầu lên hướng về phía cửa, Nghiêm Đông Kỳ nhìn thấy mặt của hắn liền nhíu mày một cái, sau đó lãnh đạm mà dời đầu sang bên khác.

Kỳ thực Nghiêm Đông Kỳ cùng mấy khu cảnh sát gần đây rất quen thuộc, thi thoảng trong quán rượu đều có chuyện quấy nhiễu gây sự hay đánh nhau, hắn ngày lễ ngày tết đều phải lại đây đút lót thiết lập quan hệ, sau đó thi thoảng còn có mấy vụ án đặc biệt chạy lên chạy xuống bên này, những người ở đây hắn đều có chút quen biết.

“Cảnh sát Trương, có chuyện gì sao?” Nghiêm Đông Kỳ đi tới, chỉ vào đám người đang đứng phạt bên góc tường.

Cảnh sát Trương cúi đầu nhìn quyển sổ ghi chép trên bàn: “Hàn Dĩ Nặc, lại đây, người nhà của cậu đến rồi.”

Nghiêm Đông Kỳ chậm rãi nghiêng người sang, mặt không đổi sắc liếc mắt nhìn Hàn Dĩ Nặc, chỉ thấy hắn chậm rãi hướng về bên này lết tới, khuôn mặt đầy dấu vết hiện lên rõ ràng dưới ánh sáng đèn.

“Anh Nghiêm, đây là em trai anh?” Cảnh sát Trương chỉ vào Hàn Dĩ Nặc rồi quay sang nhìn Nghiêm Đông Kỳ.

“Ừm.” Nghiêm Đông Kỳ nhàn nhạt đáp một tiếng, vẻ mặt rất bình tĩnh phất phất tay: “Đi đến góc tường đứng đi, anh còn có lời muốn cùng cảnh sát Trương.”

Hàn Dĩ Nặc ngẩng đầu nhìn hắn, cắn cắn môi thấp giọng kêu một tiếng: “Anh hai…”

“Anh nói em lại đàng kia đứng với đám bạn học đi.” Nghiêm Đông Kỳ cũng không phát hỏa, kiên nhẫn lặp lại một lần.

Hàn Dĩ Nặc há miệng không lên tiếng, yên lặng mà xoay người trở lại.

“Hàn Dĩ Nặc, đây là anh trai của cậu?” Tiết Giai dùng cùi chỏ thúc thúc một cái vào eo Hàn Dĩ Nặc: “Nhìn qua có vẻ quen biết với cảnh sát, rất trâu bò.”


Hàn Dĩ Nặc cúi đầu “Ừ” một tiếng không nói nữa.

Cảnh sát Trương rót cho mình một chén nước rồi đưa cho Nghiêm Đông Kỳ một chén: “Anh Nghiêm, chuyện là thế này, nhóm thanh niên này chơi trong quán bi-a cùng người trong quán xảy ra tranh chấp xung đột, dăm ba câu chưa nói đã cùng người ta đánh nhau, giờ có thể thành lập vụ án rồi.”

“Là bọn hắn!! Bọn chúng động chạm tay chân với mấy đứa con gái!!” Có thiếu niên lên tiếng phản bác, Nghiêm Đông Kỳ quay đầu lại nhìn tiểu tử khẽ cười, người kia trừng mắt cúi đầu xuống không nói lời nào.

Nghiêm Đông Kỳ uống một hớp, ung dung thong thả mở miệng: “Chuyện này cũng không có gì, là tuổi trẻ đầy năng lượng, cũng rất bình thường, hồi ấy anh bằng tuổi bọn họ mỗi ngày đều phải thăm nơi này, mỗi người cảnh sát ở đây đều giáo huấn anh một lần, mấy đứa nít ranh cũng không phải người xấu, đừng cường điệu quá lên thế.”

Cảnh sát Trương đem mũ xuống, vuốt vuốt tóc: “Cũng không phải em muốn làm quá lên nhưng bên kia.” Hắn dùng cằm hất sang mấy thanh niên ngồi xổm bên cạnh: “Nhất định phải bồi thường, chi phí để thành lập một vụ án tốn tiền lắm.”

Nghiêm Đông Kỳ nở nụ cười, quay qua nhìn mấy tên thanh niên. Hắn liếc mắt định quay đầu lại chuẩn bị nói vài câu với viên cảnh sát thì sửng sốt, nhanh chóng quay đầu lại.

“Á Kiệt?” Nghiêm Đông Kỳ hơi hơi nhướng mày, khóe miệng dương lên nở nụ cười.

Thanh niên đang ngồi xổm cùng đồng bọn trò chuyện nhân lúc đám cảnh sát không để ý, nghe nhắc đến tên thì ngẩng đầu lên, đứng phắt dậy: “Anh Nghiêm?”

Nghiêm Đông Kỳ nở nụ cười nhìn hắn không lên tiếng.

Người thanh niên được gọi Á Kiệt nhìn hắn một chút sau đó lại quay qua nhìn đám người đang đứng thành hàng bên kia, chậm rãi phản ứng lại: “Anh Nghiêm, anh biết người trong đám người này?”

“Anh trai, em trai.” Nghiêm Đông Kỳ giơ tay tùy tiện hướng về phương hướng Hàn Dĩ Nặc chỉ chỉ: “Ông chủ của mấy đứa đâu?”

“Anh Đặng và chị dâu cùng đón giáng sinh, chúng em bên này toàn người độc thân không có chuyện gì làm, chỉ có thể làm tổ trong cửa hàng giết thời gian.” thanh niên gãi gãi cái đầu vàng chói, toét miệng nở nụ cười.

Nghiêm Đông Kỳ “Ồ “Một tiếng, gật gù: “Giết thời gian? Đánh nhau thì nói thế nào? Suồng sã em gái người ta thì nói gì đây?”

Thanh niên sắc mặt rõ ràng có chút lúng túng, hắn mở to con mắt xem xét xung quanh rồi một cước đạp vào đùi mấy thằng bạn còn ngồi xổm bên dưới: “Còn ngồi, đứng lên gọi anh Nghiêm.”

Mấy người còn lại chưa kịp phản ứng, chỉ có thể đứng thành một hàng nói câu: “Chào anh Nghiêm.”

Hàn Dĩ Nặc cùng mấy đứa bạn vẫn chưa hiểu rõ được tình hình lúc này, chỉ mở to mắt nhìn người đàn ông trước mắt nhẹ nhàng nói vài câu đã khiến mấy tên côn đồ lúc trước còn hung hăng càn quấy bây giờ đã ngoan ngoãn cúi đầu dạ vâng.

Tiết Giai lại đâm đâm Hàn Dĩ Nặc: “FML anh trai cậu hình như, nhìn qua… có phải là che dấu thân phận hắc đạo không?”


“Hắc cả nhà cậu, nói bậy bạ gì đó.” Hàn Dĩ Nặc nghe xong có chút không vui: “Đây là xã hội có pháp luật quy tắc, cái gì mà hắc đạo với bạch đạo, anh của tớ chỉ là người mở cửa hàng kinh doanh thôi.”

“Không cần gạt tớ, tớ làm sao không biết làm ăn bình thường mà trâu bò đến thế, thấy cảnh sát cùng đám lưu manh đều quen biết.” Tiết Giai nói câu này cũng không hạ âm thanh, mấy nam sinh bên cạnh đều dỏng tai lên nghe hai người nói chuyện.

Hàn Dĩ Nặc lườm hắn một cái không hé răng.

“Á Kiệt, cậu xem, anh nghe cảnh sát Trương nói cái này cần bồi thường…” Nghiêm Đông Kỳ tựa như cười mà không phải cười quay đầu nhìn lướt qua từng người một.

“Anh Nghiêm, anh tuyệt đối đừng nói như vậy, nếu anh anh Đặng biết anh có đứa em trong này thì hắn có đập phá cũng không có khả năng muốn anh bồi thường.” thằng nhóc đi lên đưa cho Nghiêm Đông Kỳ một điếu thuốc: ”Anh Đặng hai ngày trước còn nói đã lâu không gặp anh, định có dịp sẽ đến quán của anh uống vài chén đấy ạ.”

“Được thôi…” Nghiêm Đông Kỳ hút một hơi: “Nói hắn lại đây, anh mời hắn uống rượu coi như thay đứa em của anh xin lỗi.”

Hắn nói xong quay đầu nhìn về người cảnh sát trẻ đang ngồi sau bàn làm việc: “Cảnh sát Trương, cái lễ giáng sinh lãng mạn như thế, hai bên bây giờ cũng hòa giải xong, có thể thả bọn chúng ra được không?”

cảnh sát Trương đứng lên: “Theo lý thuyết là có thể, thế nhưng mấy đứa trẻ này vẫn là học sinh cấp ba, phải gọi người nhà nhận.”

Hắn vừa dứt lời liền nghe đám con trai đứng dựa bên chân tường bắt đầu than thở.

“Cậu tuyệt đối đừng nói thế.” Nghiêm Đông Kỳ nở nụ cười, từ trong túi lấy ta hộp thuốc rồi đưa tới trước mặt viên cảnh sát: “Đám nít ranh này được người ra cho đi chơi cũng không phải dễ dàng, cũng không phải bố mẹ nào cũng dễ nói chuyện như thế.”

cảnh sát trẻ nhận lấy điếu thuốc, do dự một lúc mở miệng: “Được thôi, anh Nghiêm có thể bảo lãnh cho bọn họ, nhưng phải nói tất cả về nhà.”

“Được được được, không thành vấn đề, hôm nay thực sự là cảm ơn nhiều, ngày nào đó mời cậu ăn cơm.” Nghiêm Đông Kỳ khoát tay áo một cái rồi đẩy cửa bước ra ngoài.

Ngồi ngốc trong đồn công an hồi lâu vừa mới ra liền hứng một trận gió Bắc thổi tới, cả đám người đều cảm thấy có chút lạnh. Mấy chàng thanh niên đi sau Nghiêm Đông Kỳ thi thoảng liếc mắt nhìn nhau nhưng không ai dám lên tiếng.

“Được rồi.” Nghiêm Đông Kỳ đứng ở ven đường, đem điếu thuốc vứt vào thùng rác: “Về nhà tìm mẹ các cậu đi, lúc này cũng không còn sớm.”

Mấy cái nam sinh đứng tại chỗ cậu đẩy tôi, tôi đẩy cậu không ai chịu nói trước.

“Làm sao, còn có chuyện?” Nghiêm Đông Kỳ cảm thấy hứng thú xem mấy người này định nói chuyện gì.


Tiết Giai do dự một chút rồi mở miệng: “… Đại ca, cảm ơn anh. Nếu không có anh, phỏng chừng chúng em đêm nay sẽ gặp phiền phức lớn.”

“Không có gì, các cậu cùng Hàn Dĩ Nặc là bạn của nhau, cũng may không có chuyện gì, đều người quen cả, không cần cảm ơn.” Nghiêm Đông Kỳ nở nụ cười hướng về bọn họ phất tay.

Tiết Giai gãi gãi đầu: “Đại ca, em tên Tiết Giai, là bạn ngồi cùng bàn Hàn Dĩ Nặc.”

Nghiêm Đông Kỳ cảm thấy đứa nhỏ này có chút thiếu thông minh, nửa đêm gió lớn trước đồn công an tự giới thiệu là chuyện gì đây, nhưng tên này có chút quen thuộc, cân nhắc hai lần mới cười nói: “Tiết Giai, quen biết với Nghiêm Chỉ sao, em gái anh đấy?”

Thiếu niên rõ ràng sửng sốt: “A?”

Nghiêm Đông Kỳ càng nghĩ càng cười, không nhịn được cười to hai tiếng: “Rất có duyên phận. Được rồi, nhanh đi về cả đi, đừng đứng ngốc ở dưới gió lạnh này nữa, quá nửa đêm rồi.”

Mấy đứa thanh niên cùng nhau mở miệng nói một lần “Cám ơn đại ca, đại ca tạm biệt”, hai ba câu rồi bỏ chạy.

Hàn Dĩ Nặc đứng một bên cạnh vẫn không hé răng, Nghiêm Đông Kỳ nhìn mấy người đều đi về, nụ cười đang treo bên môi nhạt dần rồi tiêu biến, hắn nhàn nhạt liếc mắt nhìn Hàn Dĩ Nặc: “Về nhà.”

Sau đó cũng không nhìn phản ứng của hắn, vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái.

Hàn Dĩ Nặc đứng tại chỗ một lúc, chậm rãi kéo mở cửa xe ngồi xuống.

“Anh hai…” Trong xe yên tĩnh đến khó chịu, Hàn Dĩ Nặc do dự một hồi lâu mới thấp giọng mở miệng.

Không có ai trả lời hắn giống như không có ai tồn tại trong bầu không khí yên tĩnh này.

Sau khi về đến nhà, Nghiêm Đông Kỳ không hỏi chuyện gì cũng không nói một câu, trực tiếp đi vào nhà bếp, Hàn Dĩ Nặc nhìn bóng lưng của hắn, đứng đần trong phòng khách rồi yên lặng trở lại căn phòng của mình, ngay cả áo cũng không thay mà nằm gục xuống giường.

Không muốn nói chuyện, không muốn động, cái gì cũng không muốn làm.

Anh hắn giận rồi. Hắn hoàn toàn thấy được.

Tuy rằng Nghiêm Đông Kỳ ở đồn công an vẫn biểu hiện nhẹ như mây gió, hai câu liền đem sự tình giải quyết xong, tuy rằng hắn ở phía sau vẫn cùng bạn học tán gẫu đến vui vẻ, trên mặt cũng mang theo ý cười, nhưng lúc hắn nhìn thấy Nghiêm Đông Kỳ đi vào đồn công an nhìn ánh mắt đầu tiên nhìn hắn thì hắn liền biết anh giận rồi.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Nghiêm Đông Kỳ tức giận, không mắng cũng không để ý đến hắn. Hàn Dĩ Nặc có chút hoảng, trong lòng không biết nên làm gì.

“Dĩ Nặc, anh đi vào một chút.” Cánh cửa truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.

Hàn Dĩ Nặc trở mình ngồi dậy: “Anh hai.” Lúc nói chuyện vết thương trên mặt khẽ động, giọng nói không khỏi nhẹ nhàng thêm.


Nghiêm Đông Kỳ đi vào trong tay cầm dầu hoa hồng cùng một quả trứng gà đã lột vỏ, trên mặt vẫn không có biểu hiện gì.

“Trở về hơn nửa ngày rồi sao chưa thay quần áo? ở bên ngoài cả ngày bẩn thỉu khó chịu như vậy liền đi lên giường nằm, cái này cũng cần anh phải nói sao?” hắn để đồ trên bàn rồi đưa tay định cởi áo khoác trên người Dĩ Nặc xuống.

Hàn Dĩ Nặc sững sờ nhìn động tác của Nghiêm Đông Kỳ, sau đó đột nhiên nhảy ra như bị bỏng. “Em tự mình làm, tự mình làm.”

Nghiêm Đông Kỳ lôi cái ghế lại gần rồi ngồi xuống, yên tĩnh nhìn hắn đổi áo ngủ, sau đó giơ lên cằm chỉ hắn đến bên giường: “Ngồi lại đây.”

“Anh hai.” Hàn Dĩ Nặc nhìn Nghiêm Đông Kỳ một chút, chậm rì rì ở trước mặt hắn ngồi xuống.

Nghiêm Đông Kỳ đưa tay cầm trứng gà hướng về mặt hắn mà đặt lên, hắn theo bản năng né sang lại bị tay Nghiêm Đông Kỳ cố định trên bả vai: “Trốn? em còn biết trốn? lúc đánh nhau sao không biết đường trốn?”

Hắn cầm quả trứng gà đang nóng ở trên mặt Hàn Dĩ Nặc chậm rãi lăn qua, Hàn Dĩ Nặc nhỏ giọng lầu bầu một câu: “Bọn họ cũng bị thương, em đây cũng chỉ bị thương nhẹ.”

Nghiêm Đông Kỳ “Sách” một tiếng, cầm trứng gà ở trên mặt hắn tàn nhẫn mà nhấn nhấn, Hàn Dĩ Nặc vừa đau vừa nóng nhưng không dám nói lời nào.

“Bọn họ, bọn họ bị thương liên quan đếch gì đến anh? Anh có cầm trứng gà ở trên mặt bọn lọ chà xát thế này không? Hàn Dĩ Nặc em bị ngu ngốc à? Bị thương nhẹ? Vậy đánh chết mới được coi là nặng sao?”

Nghiêm Đông Kỳ hơi cất cao giọng, mang theo uy nghiêm sầu muộn.

Qua một hồi lâu Hàn Dĩ Nặc mới thấp giọng mở miệng: “Anh hai, anh đừng giận, em biết sai rồi.”

Nghiêm Đông Kỳ nghe vậy thì ngừng động tác, giương mắt nhìn Hàn Dĩ Nặc: “Anh không phải không cho em đi đánh nhau, thanh niên thì đánh nhau nhiều hơn bình thường, thế nhưng em em phải học bảo vệ bản thân, nếu như đánh nhau với người khác mà em không bị thương thì đó là khả năng của em, anh đương nhiên sẽ không nhiều lời trách mắng, nhưng em xem cái vẻ muốn tìm chết của em hiện tại xem… Ài…”

Nói được phân nửa thì có chút khó mở miệng, cau mày nhìn Hàn Dĩ Nặc rồi tiếp tục mở miệng: “Em là một người đàn ông, anh mới để em ra ngoài nhưng bây giờ lại mang một người bị thương về như thế, em nói anh sao lại không đau lòng chứ?”

Hàn Dĩ Nặc ngây ngẩn một chút, cũng không biết làm sao nhưng cảm thấy mặt có chút bị sốt.

“Được rồi, còn có chỗ nào bị thương không?” Nghiêm Đông Kỳ đem trứng gà để qua một bên.

Lúc đánh nhau hắn cũng không đến quá gần nhưng lại bị người ta đẩy một cái, phía sau đụng vào bàn tròn. Lúc ấy về hắn đã định chờ Nghiêm Đông Kỳ ngủ thì dậy thoa chút thuốc nhưng lúc nãy cũng chưa kịp nghĩ đã nhanh như gió đem quần áo xốc lên mặt vô cùng đáng thương mà nhìn Nghiêm Đông Kỳ: “Trên eo, bị người ta đẩy vào bàn.”

Bản thân hắn không thấy hình dáng vết thương thế nào nhưng nhìn sắc mặt của Nghiêm Đông Kỳ biến đổi như thế e rằng có chút nghiêm trọng, tự nhiên có chút hối hận.

Nghiêm Đông Kỳ cảm giác lời mình nói ra đều từ trong kẽ răng từng chữ từng chữ nhảy tới: “***, Hàn Dĩ Nặc em là người đần độn ngu ngốc, cúi xuống cho anh!”

Tác giả có lời muốn nói: anh chỉ là ở nhà ôn hòa, dù sao ở trong xã hội sờ soạng lần mò nhiều năm, ở bên ngoài vẫn rất trâu bò. Vì lẽ đó… Này kỳ thực xem như là… Cường cường? có thể đi…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.