Tống Y

Chương 61: Chuyển nguy thành an


Đọc truyện Tống Y – Chương 61: Chuyển nguy thành an

Đợi khoảng nửa canh giờ, Lưu bộ khoái có dấu hiệu chuyển biến cực kì xấu, chẩn mạch thấy vi mạch sắp đứt, xuất hiện nguy chứng nội bế ngoại thoát!

Điều này cũng làm cho sắc mặt Tiền Bất Thu biến đổi, vuốt chòm râu ở trong phòng đi qua đi lại, suy tư nên làm thế nào.

Lúc này, Lưu lão hán cuối cùng cũng đã trở về, bước vào cửa nhỏ giọng nói cùng Ngô thị vài câu, sau đó chắp tay với Đỗ Văn Hạo: “Đỗ lang trung, lão hán…, lão hán muốn đưa con của mình về nhà…”

Đỗ Văn Hạo cau mày nói: “Không phải đã đã nói cùng người rồi sao, con người thương thế rất nặng, không thể đưa về. Người xem, hắn bây giờ lại xuất hiện triệu chứng khó hiểu, rất nguy hiểm, tùy lúc đều có thể tử vong, bây giờ cháu đang cùng Tiền thần y đang nghĩ biện pháp cứu chữa.”

Lưu lão hán thấp giọng nói nhỏ một câu: “ Dù sao tỳ tạng đã cắt cũng không thể sống nổi, còn cứu chữa cái gì…”

Đỗ Văn Hạo nghe không rõ, hỏi lại: “Sao? Người nói cái gì?”

“Không, không có gì…, lão hán chỉ là muốn đưa con mình trở về…”

Tuyết Phi Nhi nói: “Người làm sao vậy? Đỗ lang trung đã nói rõ, bây giờ hắn cùng Tiền thần y đang nghĩ biện pháp cứu con của người, nếu đưa về, làm sao mà cứu được? Về nhà người ư? Trong nhà người có thuốc sao?”

“Phi Nhi đừng như vậy, bình tĩnh mà nói chuyện!” Đỗ Văn Hạo vỗ vỗ vai Lưu lão hán: “Lão nhân gia yên tâm, cháu cùng thần y đang nghĩ biện pháp cứu con trai người.”

Lưu lão hán cúi đầu, miệng lại lầm bầm một câu: “Con ta căn bản không cần phải mổ xẻ…”

Câu này Đỗ Văn Hạo nghe rõ, nhướng mày nói: “Lão nhân gia, người nói câu này là có ý gì…?”


Đang nói đến đó, Tiền Bất Thu đột nhiên kêu lên: “Gia được!__ __ Dùng tham phụ thang! Lưu bộ khoái nguyên khí đại giảm, dương khí bạo thoát, mồ hôi tiết ra lạnh lẽo, tứ chi lạnh ngắt, hô hấp yếu ớt, chỉ dùng phục mạch tán đã không còn có hiệu quả, cần dùng thuốc mạnh hơn! Trong tham phụ thang thì nhân sâm cam ôn (1) đại bổ nguyên khí, ‘phụ tử’ đại tân đại nhiệt (2) ôn tráng nguyên dương, ổn định khả năng nguyên dương chu thoát!”

“Tốt!” Đỗ Văn Hạo không quan tâm đến việc hỏi ý tứ trong lời nói của Lưu lão hán nữa, lập tức chạy đến tiền đường lấy thuốc, sắc thuốc cho tốt trước khi để Lưu bộ khoái dùng.

Sau khi phục toa dược này, Lưu bộ khoái thần trí ổn định hơn, cánh tay duỗi lên trời cũng đã thu trở về, nhưng mà ngẫu nhiên vẫn khua loạn vài lần, miệng cũng thỉnh thoảng thì thào lẩm bẩm một mình. Hai người lúc này mới yên tâm.

Lúc này đêm đã khuya, Hàm Đầu đi tới nói: “Sư phụ, người về trước nghỉ ngơi đi?”

Đỗ Văn Hạo cũng nói: “Đúng vậy, thần y, ngài nên trở về nghỉ ngơi đi.”

Tiền Bất Thu khoát tay: “Lưu bộ khoái chưa qua cơn nguy hiểm, giờ phút này không thể lơi lỏng dù chỉ một chút, trở về nghỉ ngơi cũng không yên tâm, hay là cứ ở đây quan sát, có chuyện gì thì cùng nhau thương lượng!”

Nghe xong lời này, trong lòng Đỗ Văn Hạo cảm kích chắp tay nói: “Đa tạ!”

Vào thời điểm trời sắp sáng, Lưu bộ khoái lại bắt đầu khó chịu, động tác do đau đớn cùng những lời nói sảng bắt đầu nhiều hơn, tâm trạng Tiền Bất Thu và Đỗ Văn Hạo lập tức trở nên căng thẳng.

Trong lúc này, Lưu lão vẫn cúi đầu ngồi ở một bên, không ngừng lắc đầu thở dài, cũng không cùng Ngô thị nhỏ giọng trò chuyện nữa. Vẻ mặt của Lưu thị cũng rất buồn bã lo lắng. Nhìn thấy con mình lại bắt đầu hôn mê nói sảng, trông ra bên ngoài đã là canh tư, Lưu lão hán cuối cùng ngồi không yên, kéo Ngô thị một cái, đứng dậy nói: “Đỗ lang trung, Tiền thần y, chúng ta… chúng ta quay về một chuyến, lấy một ít đồ đạc.”

Lúc này Đỗ Văn Hạo làm sao chú ý đến lão được, khoát khoát tay đồng ý để lão rời đi, hai người vội vàng ly khai khỏi Ngũ Vị Đường.

Hai người Đỗ Văn Hạo cùng Tiền Bất Thu đều thấy rằng, lúc trước dùng hai phương thuốc mặc dù là đúng bệnh, nhưng lại không thể ‘đánh bại địch giành chiến thắng’ để đạt tới hiệu quả cao nhất, liên tục phải phát sinh việc điều chỉnh thuốc .


Nên sử dụng thuốc gì đây? Hai người đang đau đầu suy nghĩ.

Tuyết Phi Nhi cùng Bàng Vũ Cầm cũng một đêm ko chợp mắt, các nàng không biết y thuật, không trợ giúp được gì, đành lo lắng suông, chỉ có thể giúp Lưu bộ khoái lau mồ hôi lạnh trên trán và vài việc vặt khác, trông thấy đã hừng đông, Bàng Vũ Cầm xoay người đi đến bên người Lưu bộ khoái rút ống dẫn nước tiểu ra khỏi cái bô nói: “Ta đi đổ bô nước tiểu!”

Tuyết Phi Nhi nói: “Đi làm gì, không có tý nước tiểu nào.”

Nghe một câu nói nhỏ nhẹ này, Đỗ Văn Hạo hô lên một tiếng, tiếp nhận bô nước tiểu từ trong tay Bàng Vũ Cầm nhìn thoáng qua, trong bô tiểu dịch nhiều nhất cũng chỉ được một chén nhỏ, vỗ mạnh sau đầu nói: “Ta thật là ngu ngốc! Đây là chứng suy kiệt chức năng thận cấp tính! Thế nào mà ta lại không nghĩ tới!”

Mọi người hai mắt nhìn nhau, đương nhiên bọn họ nghe không thể hiểu những thuật ngữ y học hiện đại, không biết hắn đang nói cái gì. Tuyết Phi Nhi hỏi: “Cái gì là cấp tính… thận…?”

“Suy kiệt chức năng thận cấp tính! Lưu bộ khoái mất nhiều máu làm cho thận hắn vì thiếu máu mà chức năng tiểu tiện bị trì trệ nặng, đến nỗi bộ máy trong nội thể xuất hiện sự hỗn loạn nghiêm trọng. Biểu hiện đặc thù là tiểu ít! Lưu bộ khoái cả một đêm chỉ có một chút niệu dịch này! Ta thật ngốc ngếch không chú ý tới điểm này!”

Đương nhiên bọn người Tiền Bất Thu nghe không hiểu, mờ mịt mà nhìn hắn.

Một khi đã biết thân thể của Lưu bộ khoái cuối cùng xảy ra sự tình gì, biện pháp ứng phó kế tiếp chẳng khác gì ngựa quen đường cũ, trị liệu thận suy kiệt cấp tính như thế nào thì Đỗ Văn Hạo từng học qua, cứ việc kết hợp Trung y và Tây y để trị liệu. Nhưng để trị liệu loại bệnh nặng này thì chủ yếu là dùng Tây y, mà bây giờ không có phương tiện chữa trị Tây y, chỉ có thể dựa vào Trung y.

Lúc trước Tiền Bất Thu chủ trương sử dụng phục mạch tán cùng tham phụ thang, là thành quả trong Trung y biện chứng, dùng đúng bệnh đương nhiên sẽ có hiệu quả, đều có thể trị liệu suy kiệt thận cấp tính, chỉ là còn chưa đủ mạnh, nên không đạt được hiệu quả cao nhất.

Nên dùng thêm thuốc gì đây? Đỗ Văn Hạo suy nghĩ nhanh trong đầu, lập tức nghĩ tới một loại thuốc hay dùng để chữa trị loại bệnh này nhất__ __ an cung ngư hoàng hoàn.


An cung ngưu hoàng hoàn là vị thuốc truyền thống của Trung Quốc một trong những vị thuốc nổi danh dùng để chữa trị bệnh bộc phát nặng, cùng với tửu tuyết đan, chí bảo đan được xưng là “lương khai tam bảo” (ôn bệnh), cũng được xưng danh là “tam bảo” đứng đầu.

Đỗ Văn Hạo không kịp giải thích, vội vã chạy đến trước quầy lấy thuốc, bây giờ Lưu bộ khoái đã hôn mê, không thể chế thành dạng viên, chỉ có thể sắc thành nước rồi đổ vào miệng.

Sau khi được dùng chén thuốc này, hiệu quả rất nhanh chóng, Lưu bộ khoái liền đình chỉ sự múa may rối loạn và nói sảng, chờ đến khi sắc trời đã sáng rỡ, Lưu bộ khoái cuối cùng cũng mơ màng tỉnh dậy, âm thanh yếu ớt nói: “Ta…, ta đang ở đâu vậy…?”

“Phu quân!” Phụ nhân kinh hỉ đi tới, ghé vào bên giường nhẹ giọng nói: “Đây là ở Ngũ Vị Đường! Đỗ đại phu cùng Thần y đã cứu chàng! Chàng cảm thấy thế nào? Chàng dọa cho thiếp sợ muốn chết!”

“Ồ…” Lưu bộ khoái khó khăn di chuyển ánh mắt nhìn về phía Đỗ Văn Hạo cùng Tiền Bất Thu, môi rung rung một lúc: “Đa tạ…, đa tạ Đỗ đại phu, đa tạ Tiền thần y…!”

Nhìn thấy Lưu bộ khoái đã có thể phân biệt mọi người, chứng tỏ rằng thần trí đã khôi phục sự thanh tĩnh, Đỗ Văn Hạo nhẹ nhõm thở phào một hơi, vỗ nhẹ bờ vai của hắn: “Dưỡng thương cho tốt, yên tâm, ngươi đã qua cơn nguy hiểm rồi!”

Tiền Bất Thu vuốt vuốt chòm râu hoa râm, nhìn Đỗ Văn Hạo nói: “Sư phụ, phương thuốc ngươi sử dụng sau cùng rất hiệu nghiệm, phối hợp dược liệu như thế nào vậy, có thể chỉ điểm cho lão hủ một chút được không.__ __Lão hủ nguyện ý dùng bí phương của đường ta để trao đổi…”

An cung ngưu hoàng là kinh phương do Ngô Đường thời Thanh triều soạn ra (ôn bệnh điều biện) , nhiều năm học tập nghiên cứu ôn bệnh trước khi tổng kết thành tác phẩm tâm huyết, Đỗ Văn Hạo mỉm cười xua tay nói: “Thần y khách khí rồi, cái này không càn trao đổi, ta sẽ nói cho ngài đơn thuốc này!”

Đỗ Văn Hạo cầm bút viết phương thuốc đưa cho hắn, lại cẩn thận nói rõ nguyên tắc pha chế, Tiền Bất Thi liên tục gật đầu.

Tiền Bất Thu đem đơn thuốc cắt vào trong lòng, bởi vì chỉ trong chốc lát hắn đã thấp giọng nói: “Sư phụ, chúng ta ra bên ngoài nói chuyện!” Đỗ Văn Hạo thấy ánh mắt của hắn trịnh trọng, không biết có chuyện gì nhưng cũng đi theo đi vào hậu đường trong viện.

Tiền Bất Thu nói: “Trong khoảng thời gian tiếp xúc này, lão hủ cảm thấy sư phụ là người rất đáng để kết giao…, ý đệ tử là sư phụ là người rất tốt, thật thà, nhiệt tâm, mặc dù tính tình đôi lúc có chút tự cao, nhưng nói tóm lại là người rất tốt.”

“Đa tạ thần y đã khích lệ.”

“Ừm, sư phụ kì thật người đối với đệ tử rất tốt, ngay cả những phương thuốc trân quý đều nói cho lão hủ, nhưng lão hủ đối với ngươi vẫn thường châm chọc khiêu khích, nhớ lại điều này lại thấy hổ thẹn. Chỉ là cái tính đó của lão hủ, ài…, vài chục năm trước đã có, nhất thời không thay đổi được.”


“Thần y quá khiêm nhường rồi.”

“Lão hủ nói lời này, là muốn…, nhắc nhở sư phụ phải đề phòng cẩn thận một việc.”

“Ồ, việc gì?”

Tiền Bất Thu nhìn quanh một chút, thấp giọng nói: “Từ sau khi sư phụ trị liệu cho thiếp thất của huyện uý đại nhân khỏi quái bệnh, Hứa Tứ Hải của Nhân Nghĩa Đường đã đến tìm lão hủ, muốn lão hủ cùng liên thủ để đối phó với ngươi, nhưng lão hủ đã kiêm quyết cự tuyệt

Đỗ Văn Hạo trong lòng chột dạ một lúc, chắp tay nói : “ Đa tạ thần y.”

“Nên vậy, thật ra lão hủ rất ghét cái tên Hứa Tứ Hải này, Thái Âm (3). Tỷ phu hắn là chủ bộ của huyện nha, về sau sư phụ nên cẩn thận đề phòng hắn.

Đang lúc nói chuyện, ở tiền đường truyền đến tiếng người ồn ào, Sỏa Bàn ánh mắt khẩn trương chạy vào nói: “Tiền thần y, có người tìm ngài!”

“Ai vậy? Là người bệnh ư?”

“Đúng vậy! A, không phải, là người huynh đệ của Vương bộ khoái mà ngài trị liệu vào hôm qua, nói rằng Vương bộ khoái không được tốt lắm, đặc biệt đến mời ngài đến xem xét!”

(1): Cam ôn là nói về đặc tính ngọt và ôn của nhân sâm, ôn ở đây là nóng, uống nhân sâm thì sẽ lại trợ thấp sinh nhiệt chứ không phải ôn hòa.

(2)Đại tân đại nhiệt: Phụ tử có tính cay và đại nhiệt.

(3): tự nhiên tác giả để một cái tên tên đó mình cũng ko hỉu lun . Có lẽ là câu mắng lót đuôi ở phía sau, chửi tên kia là Thái Âm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.