Đọc truyện Tống Y – Chương 534: Hắc y lão phụ
Dụ Cáp Nhi cười nói: “Không cần phải xưng hô như vậy. Sau này cứ xưng hô theo tuổi tác, Dù gì ta cũng ít tuổi hơn nhị phu nhân một chút”.
Vương Nhuận Tuyết nói: “Sao có thể như vậy được?”
Đỗ Văn Hạo nói: “Cứ làm theo như Dụ Cáp Nhi nói đi. Ngày nay binh mã loạn lạc, an toàn là chuyện quan trọng nhất.
Vương Nhuận Tuyết đành phải gật đầu. Lúc này Kha Nghiêu và Liên nhi đi tới cạnh Dụ Cáp Nhi, thân thiết nắm tay nàng. Mấy người vừa nói chuyện vừa đi vào nội viện.
Đỗ Văn Hạo hỏi: “Tình hình của Cầm nhi có tốt hơn không?”
Vương Nhuận Tuyết nói: “Đã tốt hơn nhiều. Tâm tình đã ổn định hơn”.
Đỗ Văn Hạo nói: “Vậy là tốt rồi”.
Đỗ Văn Hạo nói: “À thế người nhà của Triệu bà tử đã tới chưa?”
Vương Nhuận Tuyết lắc đầu.
Kha Nghiêu nói: “Coi như là có tới thì thấy nhà cửa rộng trăm thước, khắp nơi đều là binh lính, còn dám mang theo vài ba mươi người gây chuyện không?”
Lâm Thanh Đại cười nói: “Kha Nghiêu nói rất đúng”.
Dụ Cáp Nhi thấy ánh mắt và cách nói chuyện của Đỗ Văn Hạo và Kha Nghiêu khác trước thì ngạc nhiên hỏi: “Có phải gần đây tiên sinh lại có phu nhân mới không?” Nói xong nàng quay mặt nhìn Kha Nghiêu.
Kha Nghiêu cười ngượng ngùng, Đỗ Văn Hạo gật đầu nói: “Đúng, cũng không muốn dấu. Bây giờ Kha Nghiêu là lục phu nhân của ta”.
Sau khi nghe xong Dụ Cáp Nhi vui mừng nói nói: “Rất tốt. Chúc mừng nhị vị.
Mấy người nói cười đi vào khu nhà của Lâm Thanh Đại. Mấy người còn nói chuyện với Dụ Cáp Nhi một lúc rồi mới cáo từ.
Mấy người Đỗ Văn Hạo đi ra khỏi phòng của Lâm Thanh Đại, Vương Nhuận Tuyết thấy tất cả mọi người đều đã quay về phòng nàng mới nói nhỏ với Đỗ Văn Hạo: “Cổ phu nhân nói nếu tướng công giải quyết hết việc bên này thì hãy sang bên đó gặp phu nhân một chuyến”.
Đỗ Văn Hạo hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Vương Nhuận Tuyết nói: “Cũng không có chuyện gì. Nhưng đại khái chỉ có thể nói với tướng công mà thôi”.
Đỗ Văn Hạo nhìn sắc trời nói: “Bây giờ trời đã không còn sớm. Tốt hơn là sáng mai ta hẵng tới. Lúc này đi không phù hợp lắm”.
Vương Nhuận Tuyết nói: “Nếu biết vậy thiếp đã sớm nói với tướng công. Vạn nhất để Cổ phu nhân chờ thì không hay lắm. Hay để thiếp tới đó thông báo với phu nhân một tiếng để phu nhân khỏi phải chờ.
Đỗ Văn Hạo cảm thấy có lý, hắn liền để cho Vương Nhuận Tuyết đi tới chỗ Cổ phu nhân còn bản thân hắn thì đi tới phòng của Kha Nghiêu.
Khi đi qua phòng tiểu viện của Bàng Vũ Cầm, hắn thấy ở đó vẫn còn sáng đèn. Đỗ Văn Hạo suy nghĩ một lát. Hắn muốn đi vào trong tiểu viện xem tình hình của Bàng Vũ Cầm. Hắn liền đi vào trong, quả thật trong phòng của Bàng Vũ Cầm vẫn còn ánh đèn, bên trong có người đang nói chuyện.
Đỗ Văn Hạo đang định đi vào trong phòng thì đột nhiên đèn trong phòng vụt tắt, Đỗ Văn Hạo ngạc nhiên nên lên tiếng hỏi: “Nàng chưa ngủ sao?”
Lập tức trong phòng vang lên giọng nói của Bàng Vũ Cầm: “Dạ, ngủ rồi”.
Đỗ Văn Hạo thấy giọng nói của Bàng Vũ Cầm hơi run run, hơn nữa khi trả lời giọng nói của nàng có vẻ căng thẳng khiến cho Đỗ Văn Hạo lập tức cảnh giác.
Đỗ Văn Hạo vốn định quay đi nhưng hắn vẫn hỏi thêm một câu: “Tuyết nhi đã cho nàng ăn cháo hạt sen chưa?”
Giọng nói của Bàng Vũ Cầm lại vang lên trong phòng: “Ăn, ăn rồi. tướng công hãy quay về ngủ sớm đi”.
Đỗ Văn Hạo mỉm cười, hắn chưa từng bảo Vương Nhuận Tuyết nấu cháo hạt sen gì đó cho Bàng Vũ Cầm. Đây chỉ là câu hỏi thử mà thôi.
Đỗ Văn Hạo ra vẻ bình thản nói: “Vậy tốt lắm. Nàng cũng nghỉ ngơi sớm đi. Hãy bảo mấy bà tử phải thức canh nàng, không nên ngủ nhiều vì nàng còn phải uống thuốc”.
“Thiếp biết rồi” Bàng Vũ Cầm trả lời.
Đỗ Văn Hạo đi ra cửa tiểu viện. Ngay lúc đó có hai bà tử cầm đèn lồng từ ngoài đi vào. Hai người nhìn thấy Đỗ Văn Hạo thì vội vàng bỏ đèn lồng, quỳ xuống. Đỗ Văn Hạo nói: “Các ngươi không ở trong phòng hầu hạ Đại phu nhân, ra ngoài làm cái gì?”
Hai bà tử đưa mắt nhìn nhau, không ai nói gì.
Đỗ Văn Hạo tức giận nói: “Ta hỏi sao các ngươi không nói, các ngươi câm điếc hả?”
Một bà tử nơm nớp lo sợ nói nhỏ: “Lão nô nói. Xin lão gia đừng nói với Đại phu nhân”.
Đỗ Văn Hạo thấy kỳ quái, hắn bèn hỏi: “Các ngươi cứ nói đi. Ta sẽ không nói cho phu nhân biết”.
Bà tử này liền chậm rãi nói: “Một canh giờ trước đây, trong phòng đại phu nhân đột nhiên xuất hiện một người hắc y, người đó lại còn che mặt. Bọn tiểu nhân vừa mới mở cửa, người đó đã lẻn vào trong phòng. Bọn tiểu nhân chưa kịp kêu lên, không biết hắn đã điểm vào chỗ nào đó trên người bọn tiểu nhân, bọn tiểu nhân không sao nói được. Người đó liền bảo Đại phu nhân vào phòng trong nói chuyện. Sau nửa canh giờ, Đại phu nhân đi ra và bảo hắn điểm vào người bọn tiểu nhân. Bọn tiểu nhân liền có thể cử động được nhưng Đại phu nhân không cho bọn tiểu nhân đi ra ngoài gọi người, phu nhân chỉ nói bọn tiểu nhân đi ra ngoài. Nếu có người hỏi thì cứ trả lời là đi ra ngoài vệ sinh, không cho bọn tiểu nhân vào trong”.
Đỗ Văn Hạo hỏi: “Người đó là người như thế nào?
Bà tử trả lời: “Người đó không nói gì nên không biết là nam hay nữ”.
Bà từ còn lại nhìn xung quanh nói: “Nhìn như là một nữ nhân. Người đó không nói chuyện nhưng dáng vóc như là một nữ nhân”.
Đỗ Văn Hạo nói: “Thôi các ngươi lui ra đi. Các ngươi không được nói với ai. Hãy đi tới hậu viện tìm Minh quản gia để ở tạm trong một phòng nào đó. Tạm thời các ngươi không được tới đây. Nếu Minh quản gia có hỏi thì nói là Đại phu nhân không có thói quen để người lạ ở trong phòng mình, hiểu chưa?”
Hai bà tử đứng dậy trả lời rồi quay người rời khỏi.
Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ: dựa theo lời nói của hai bà tử này thì hắc y nhân này là người biết công phu. Tên này nhân cơ hội mọi người bận rộn chuyện của Dụ Cáp Nhi nên đã lẻn vào. Nhất định người này có liên quan tới Bạch Y Xã. Đỗ Văn Hạo sợ rằng nếu hắn vội vàng xông vào trong thì nhất định người đó sẽ khống chế Bàng Vũ Cầm, làm bị thương nàng vì vậy Đỗ Văn Hạo trốn ở ngoài cửa, thăm dò tình hình bên trong. Một lát sau trong phòng Bàng Vũ Cầm lại sáng ánh đèn.
Đỗ Văn Hạo đứng ngoài một lát thì mấy hộ viện đi tuần tra tới nơi. Hắn liền kêu bọn họ lại nói nhỏ một lát rồi chỉ vào cánh cửa phòng Bàng Vũ Cầm. Mấy hộ viện gật đầu, tản ra xung quanh.
Một lát sau một người trông dáng vẻ như là một nha hoàn bưng một cái mâm đi tới trước cửa phòng của Bàng Vũ Cầm. Ngay lúc này Đỗ Văn Hạo cùng mấy hộ vệ trốn ở gần đó quan sát tình hình.
“Đại phu nhân, nhị phu nhân bảo nô tỳ mang bữa ăn khuya tới”.
“Bây giờ là lúc nào rồi mà còn ăn khuya. Ta không muốn ăn, hãy mang đi” Bàng Vũ Cầm tức giận nói.
“Nhị phu nhân nói, nếu nô tỳ không gõ cửa phu nhân ra ngoài, không tận mắt nhìn thấy phu nhân ăn khuya sau đó mang bát không về thì nhị phu nhân sẽ tự mình tới đây”.
Cánh cửa phòng mở ra. Bàng Vũ Cầm tức giận nhìn nha hoàn nọ, tay nàng cầm chiếc khay nói: “Tại sao có nhiều bát như vậy?”
Nha hoàn nói: “Đại phu nhân, không phải còn các bà tử sao? Nhị phu nhân sợ họ bị đói”.
Bàng Vũ Cầm nói: “Ngươi hãy quay về đi. Ngươi hãy nói với nhị phu nhân là ta ăn rồi. Còn về mấy cái bát không, lát nữa ngươi tới trước cửa mà lấy, ta sẽ để ngoài cửa. Ngươi không được gõ cửa nữa, quấy rầy giấc ngủ của ta”.
Nha hoàn nhìn vào trong phòng, chỉ thấy trong phòng một bóng người loé lên rồi biến mất.
Bàng Vũ Cầm tức giận nói: “Nhìn cái gì vậy? Có gì đẹp không? Còn không mau tránh ra cho ta?”
Bàng Vũ Cầm nói xong liền đóng cửa lại. Nha hoàn đó làm bộ bước đi mấy bước rồi lại dón dén quay trở lại, trốn ở dưới cửa sổ nghe lén. Một lát sau nha hoàn đó mới lén lút đi ra sau đó đi thẳng tới chỗ Đỗ Văn Hạo đang ẩn núp.
Đỗ Văn Hạo hỏi: “Có nghe thấy gì không?”
Nha hoàn nói: “Đại phu nhân đưa cháo nô tỳ mang tới cho người ở trong phòng ăn. Lão gia đúng là thần cơ diệu toán”.
Đỗ Văn Hạo nói: “Ăn là tốt rồi, hai người còn nói gì không?”
Nha hoàn nói: “Nô tỳ nghe thấy mà không hiểu gì. Cái gì là Bạch Y thánh giáo, lên trời xuống đất không gì không làm được và nhiều thứ khác, cái gì đó rất mơ hồ. Người đó còn nói là chuẩn theo yêu cầu của Đại phu nhân, cho Đại phu nhân gia nhập vào giáo”.
Đỗ Văn Hạo tức giân nói: “Hồ đồ! Lại có người như vậy. Ngươi hãy lui ra trước đi”.
Một hộ viện ở bên cạnh hắn hỏi nhỏ: “Lão gia, bây giờ chúng ta xông vào được chưa?”Đỗ Văn Hạo nói: “Bây giờ đi vào. Nếu chúng ta còn chậm trễ thì nhất định hắc y nhân kia sẽ hoàn thành nghi thức gia nhập giáo với Đại phu nhân”.
Lúc này Bàng Vũ Cầm đang ngồi nói chuyện rất vui vẻ với hắc y nhân ở trong phòng thì đột nhiên bên ngoài cửa phòng của Bàng Vũ Cầm vang lên tiếng la hét
“Mau bắt kẻ trộm. Hãy mau bắt kẻ trộm”.
Cánh cửa phòng Bàng Vũ Cầm mửo ra. Bàng Vũ Cầm khoác một chiếc áo mỏng, nàng gọi người đang gào thét lại hỏi: “Kẻ trộm nào. Kẻ trộm ở đâu?”
Người đang hô dừng lại nói: “Đại phu nhân, là lão gia phát hiện ra kẻ trộm, hơn nữa hắn còn chạy vào trong tiểu viện này. Bây giờ quan binh hạ trại bên ngoài đã tới để bắt kẻ trộm. Đại phu nhân cứ ở yên trong phòng, không nên đi lại tuỳ tiện.
Lập tức Bàng Vũ Cầm trở nên căng thẳng, nàng nói: “Được, được” Nói xong nàng đi vào trong phòng, đang định đóng cửa lại thì Đỗ Văn Hạo dẫn theo mười mấy người vọt vào trong phòng.
Bàng Vũ Cầm ngạc nhiên nhìn Đỗ Văn Hạo sau đó nàng nhìn vào góc giường, ổn định tinh thần, cười miễn cưỡng, nàng đi tới đặt hai tay lên vai Đỗ Văn Hạo nói: “Giơ đã muộn lắm rồi. Kẻ trộm nào vậy, tướng công. Đã bắt được chưa?”
Đỗ Văn Hạo cầm hai tay Bàng Vũ Cầm sau đó hắn nói với hộ viện phía sau: “Đã phái người chặn trước sau chưa?”
Vi hộ viện nói: “Đã phái người rồi”.
Đỗ Văn Hạo nói: “Tốt lắm, hãy đóng cửa lại”.
Sau khi nghe Đỗ Văn Hạo nói, Bàng Vũ Cầm nóng nảy nói: “Ai cho các ngươi tự tiện vào trong phòng ra. Còn không mau cút ra ngoài cho ta?”
Đỗ Văn Hạo thấy đám hộ viện ngẩn người ra tức thì hắn tức giận quát: “Các ngươi còn đứng ngây ở đó làm gì hả? Sao còn không nhanh chóng đóng cửa bắt kẻ trộm cho ta?”
Lúc này đám hộ viện mới đóng cửa, bắt đầu tìm kiếm.
“Tướng công, chàng làm cái gì vậy? Chẳng lẽ tướng công nghi ngờ kẻ trộm dám chạy vào trong phòng thiếp sao? Sao tướng công còn không cho bọn họ đi ra ngoài? Thiếp mới khoẻ hơn một chút, tướng công muốn làm thiếp phát bệnh sao?”
Đỗ Văn Hạo nhìn Bàng Vũ Cầm nói: “Ta thấy nàng đã khoẻ lắm rồi. Nàng ở trong phòng một mình, không cần bà tử chăm sóc. Bây giờ nàng còn sợ bệnh của mình tái phát ư?”
Một hộ viện đi tới trước giường. Đột nhiên từ phía sau giường một thanh trường kiếm xuất hiện chỉ vào người hộ viên đó. Ngay sau đó từ sau giường xuất hiện một hắc y nhân đúng như lời hai bà tử nói, dáng người gầy yếu. Hắc y nhân cầm trường kiếm chỉ vào cổ người hộ viện, đi từng bước một ra ngoài.
Đỗ Văn Hạo nhìn thấy sắc mặt Bàng Vũ Cầm tái mét sau đó hắn cười nhạt nói: “Ha ha. Một khi đã dám tới đây vì sao không xé bỏ tấm khăn che mặt để chúng ta nhìn thấy rõ mặt thật của ngươi?”
“Điều này có cần thiết không?” Hắc y nhân đáp lại.
Đỗ Văn Hạo nhận ra đó là giọng nói của nữ nhân, giọng nói khá già.
Đỗ Văn Hạo cười ha hả đi tới gần hắc y nhân. Bàng Vũ Cầm thấy thế vội vàng nói: “Lão gia, tuyệt đối không nên tới gần bà ta. Bà ta có yêu thuật”.
Đỗ Văn Hạo vừa đi vừa cười nói: “Thật vậy sao? Ta còn muốn nhìn xem Bạch Y Xã có yêu thuật gì mà lợi hại, đã rất nhiều lần làm hại phu nhân của ta, hôm nay lại còn muốn nàng gia nhập giáo”.
Bàng Vũ Cầm kinh ngạc nói: “Lão gia, làm sao lão gia biết chuyện này?”
Đỗ Văn Hạo cười nói: “Giáo chủ Bạch Y giáo do ta cứu mạng. Còn chuyện gì của các ngươi mà ta không biết sao?”
Đỗ Văn Hạo tiến tới trước mặt hắc y nhân. Hắc y nhân không khỏi lùi lại hai bước sau đó một tay người đó cầm kiếm chỉ vào tên hộ viện, một tay lặng lẽ thò vào thắt lưng. Đỗ Văn Hạo nhanh tay nhanh mắt, xông tới ôm tay hắc y nhân, thừa dịp hắc y nhân chưa kịp phản ứng, đã ra tay đoạt lấy trường kiếm. Mấy hộ viện vội vàng xông tới khống chế hắc y nhân đó.
Trước tiên Đỗ Văn Hạo sai người trói hắc y nhân lại, sau đó hắn tự tay mình xé khăn che mặt của người đó. Người đó là một lão phụ. Lão phụ tức giận nhìn Đỗ Văn Hạo mắng: “Phản đồ!”.
Đỗ Văn Hạo ngồi xuống, Bàng Vũ Cầm ngồi bên cạnh hắn sợ tới mức run bắn cả người nói: “Lão gia, hay là không nên đắc tội với những người này? Bọn họ có thể…”.
Đỗ Văn Hạo lạnh lùng nhìn Bàng Vũ Cầm nói: “Bọn họ có thể làm gì? Bọn họ có thể lên trời xuống đất, hô phong hoán vũ, không gì không làm được sao?”
Bàng Vũ Cầm kiên định gật đầu.
Đỗ Văn Hạo nhìn lão phụ nói: “Ngươi lại vừa cho nàng uống thuốc của Bạch Y Xã các ngươi phải không?”
Lão phụ đó cười nhạt nói: “Đúng vậy. Ta đã cho thị uống là phu nhân của ngươi đã tự nguyện uống. Y thuật của ngươi cao minh như vậy, tại sao ngươi lại không thể chữa khỏi bệnh cho nữ nhân của mình?” Nói xong lão phụ ngửa mặt lên trời cười ha hả. Ai ngờ, lão phụ mới cười được mấy tiếng thì sắc mặt bà ta vô cùng đau đớn. Ban đầu bà ta quỳ trên mặt đất, hai tay ôm ngực sau đó thì cả người nằm sõng soài trên mặt đất, sắc mặt tái mét, người đầy mồ hôi.
Đỗ Văn Hạo cười nói: “Không phải là ta không thể trị hết bệnh cho phu nhân của mình mà là các ngươi quá độc ác. Các ngươi lại dùng dược để mê hoặc tâm trí của người khác. Bây giờ các ngươi đã làm nàng tin tưởng vài yêu giáo của các ngươi như vậy. Nếu sớm biết như vậy, ta đã không cứu người của Bạch Y Xã các ngươi. Ta cũng không chữa bệnh cho giáo chủ của các ngươi nữa”.
Tuy lão phụ đó hết sức đau đớn nhưng khi bà ta nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy thì liền cười nhạt nói: “Hừ, các người của Bạch Y Xã chúng ta sao? Ngươi thúi lắm. Chẳng những ngươi vì thẳng quan mà đã giao các huynh đệ của chúng ta cho con chó Hoàng đế đó mà ngươi còn khiến con chó Hoàng đế đó giết mười mấy huynh đệ của chúng ta. Bây giờ ngươi lại còn nói là cứu người, ngươi chỉ nói bậy”.
Bàng Vũ Cầm nói: “Đại sư, chuyện này ta có thể giải thích với đại sự. Những người đó thật ra là phản đồ của Bạch Y Xã, không phải là người tốt”.
Lão phụ đó tức giận nói: “Nếu ngươi muốn trở thành một giáo chúng, ngươi không được bảo vệ cho một phản đồ”.
Bàng Vũ Cầm nhìn lão phụ đó rồi nàng lại nhìn Đỗ Văn Hạo. Đột nhiên nàng ngã xuống đất.
Đỗ Văn Hạo tự mình bế Bàng Vũ Cầm đi vào phòng trong, đặt nàng nằm trên giường sau đó hắn đi ra ngoài ngồi xuống.
Lão phụ nói: “Ngươi thật hèn hạ. Ngươi lại hạ độc trong cháo cho chúng ta ăn”.
Đỗ Văn Hạo nói: “Loại dược này rất có hiệu quả. Ngươi có công phu uống vào còn khổ sở gấp ngàn, vạn lần so với người không có công phu uống phải. Nếu là người không có công phu uống phải thì chỉ ngủ mà thôi, không có cảm giác gì hết”.
Lão phụ quát to: “Đỗ Văn Hạo, ngươi hãy giết ta đi”.
Đỗ Văn Hạo không ngờ người này lại biết tên thật của mình. Khi lão phụ đó quát lên tên của Đỗ Văn Hạo đã khiến những hộ viện bên cạnh vô cùng ngơ ngác.
Đỗ Văn Hạo cười nói: “Ngươi không biết tên thật của ta mà cũng dám tới hành thích ta. Đỗ Văn Hạo là ai? Tại sao ta lại không biết?” Nói xong hắn giơ tay vặn cằm lão phụ, lập tức chiếc cằm bị lệch sang một bên khiến lão phụ không nói được nữa.
Đỗ Văn Hạo chậm rãi bỏ tay ra và nói: “Ta tin rằng lúc này thi thể của Triệu bà tử đã được đưa tới nhà rồi nên bọn họ mới cử người tới bào thù. Vậy đi, cứ đưa bà ta vào kho củi, phái mấy người canh giữ. Bây giờ ta cũng mệt mỏi rồi. Sáng ngày mau hãy tính”.