Đọc truyện Tống Y – Chương 532: Dụ cáp nhi
Đỗ Văn Hạo thấy Lâm Thanh Đại lấy từ trong người ra một vật màu đen, hắn liền dùng khăn cầm lấy xem.
Minh Sâm nói: “Lão gia, liệu Tôn Hoà có biết là có người bố trí mấy vật đó không? Liệu có chuyện ông ta không đi ra ngoài theo lối cổng mà đi theo một lối khác không?”
Lâm Thanh Đại tức giận “hừ” một tiếng.
Minh Sâm thấy Lâm Thanh Đại tức giận với mình thì vội vàng giải thích: “Tiểu nhân không có ý gì khác. Vấn đề là phần lớn quan lại đều có những lối đi bí mật của riêng mình, nhưng người này đều không cho người ngoài biết”.
Lâm Thanh Đại nói: “Hình như ngươi rất thông thạo. Ta không hiểu làm thế nào người lại hiểu biết rất rõ về quan lại như vậy?”
Minh Sâm nói: “Điều này cũng chẳng có gì lạ. Trước đây tiểu nhân đã từng là quản gia của một số quan lại và tri huyện ở các huyện thành. Hơn nữa bản thân đã từng trải qua những điều này nên thậm chí còn được sai đi xây dựng các công trình bí mật”.
Đỗ Văn Hạo thầm khâm phục sự bình tĩnh của Minh Sâm. Sắc mặt hắn vẫn không thay đổi, giống như đang nói thật. Những người bình thường khi nói có thể sẽ nói nhanh hơn một chút nhưng cách nói chuyện của Minh Sâm vẫn không chút thay đổi. Xem ra hắn thật sự rất lão luyện.
Lâm Thanh Đại còn muốn nói gì đó nhưng Đỗ Văn Hạo nói: “Minh Sâm nói vậy không phải là không đúng. Nàng bảo có chuyện gấp muốn tìm ta về, vậy đó là chuyện gì?”
Lâm Thanh Đại nói: “Thiếp thấy quản gia của Tôn Hoà dẫn theo người mua đồ đạc mang về thiếp thấy chẳng có gì cần quan sát vì vậy thiếp đã quay về nhà nhưng trên đường thiếp đã gặp một người khiến thiếp vô cùng ngạc nhiên. Người kia cũng nhìn chằm chằm vào thiếp. Khi thiếp ra khỏi thành vẫn còn lo lắng người nọ là người của Tôn Hoà hay Vương thập bát, thiếp đã liên tục quan sát khi thấy không có ai đi theo mình mới dám đi về nhà”.
Đỗ Văn Hạo hỏi: “Khi đó nàng đã nhìn thấy ai?”
Lâm Thanh Đại nói: “Dụ Cáp Nhi”.
Đỗ Văn Hạo kinh hãi, hắn không dám tin vào tai mình, hắn sửng sốt một lát rồi hỏi vẻ vừa mừng vừa sợ: “Dụ Cáp Nhi? Không thể nào. Có phải nàng đã nhìn lầm người không?”
Dụ Cáp Nhi là phi tử của Tống Thần Tông. Khi trước nàng ở cùng với Thái Hoàng Thái Hậu Cao Thao Thao. Nếu như Dụ Cáp Nhi xuất hiện có nghĩa là Cao Thao Thao cũng ở gần đây. Nghĩ tới đây, tim Đỗ Văn Hạo không khỏi đập thình thịch.
Lâm Thanh Đại nói: “Khi đó trời sắp tối, thiếp cũng nhìn không rõ lắm nhưng thân hình đó, gương mặt đó, cùng với vẻ mặt kinh ngạc khi nhìn thấy thiếp của cô ta, thiếp cảm giác đó chính là Dụ Cáp Nhi”.
Đỗ Văn Hạo không nói nhiều vì Minh Sâm vẫn còn đang ở bên cạnh hai người, hắn làm bộ lơ đễnh nói: “Đại khái là nàng nhận lầm người. Không cần biết đó có phải là cô ta hay không, trước tiên chúng ta cần phải giải quyết chuyện của Bạch Y Xã, Cầm nhi và cả chuyện của Tôn Hoà nữa.
Minh Sâm nói: “Lão gia, ngài xem chúng ta có nên đi tiếp ứng Cổ phu nhân và nhị vị tướng quân không?”
Đỗ Văn Hạo suy nghĩ một lát rồi nói: “Không cần. Ta nghĩ hôm nay sẽ không xảy ra chuyện gì”.
Minh Sâm nói: “Làm sao lão gia biết?”
Đỗ Văn Hạo cười nói: “Chỉ là trực giác”.
Minh Sâm nói: “Vậy Triệu thị thì sao? Tiểu nhân nghe nói người của Bạch Y Xã này rất lợi hại. Coi như là trói chặt chúng lại, chúng cũng dùng ý nghĩ để hại người”.
Đỗ Văn Hạo nói: “Thật sự lợi hại như vậy sao?”
Lâm Thanh Đại nói: “Văn Hạo, thiếp thà tin điều này còn hơn là không tin”.
Đỗ Văn Hạo nói: “Vậy ý của hai người là gì?”
Minh Sâm nói: “Tiểu nhân hoàn toàn nghe theo lão gia”.
Đỗ Văn Hạo liếc nhìn Lâm Thanh Đại, Lâm Thanh Đại nói: “Hay chúng ta hãy thả Triệu thị ra? Nhốt ở trong nhà cũng rất lo, không biết cô ta còn làm ra những chuyện gì nữa?”
Một ý nghĩ chợt xuất hiện, Đỗ Văn Hạo nói: “Ta có chủ ý rồi” Nói xong hắn mở cửa đi ra ngoài.
Lâm Thanh Đại và Minh Sâm đi cùng Đỗ Văn Hạo ra ngoài thì gặp Vương Nhuận Tuyết.
“Cầm nhi có chuyện hả?” Đỗ Văn Hạo hỏi.
“Vừa mới uống chén thuốc thứ nhất. Bây giờ đã ngủ rồi. Ý của Liên nhi là muốn hai bà tử của Ngũ Vị đường tới chăm nom Đại phu nhân. Bọn họ đương nhiên sẽ chu đáo hơn so với nha hoàn, biết giờ nào cần uống thuốc, trong thuốc có gì không đúng, xử lý cũng tốt hơn”.
Đỗ Văn Hạo suy nghĩ một lát rồi bảo Minh Sâm cho người đi tìm bà tử về sau đó chính hắn dẫn theo Lâm Thanh Đại đi tới kho củi ở hậu viện.
“Triệu thị, hôm nay chúng ta thả ngươi về. Sau khi ngươi quay về hãy nói với giáo chủ của mình là lão gia của chúng ta muốn gặp ông ta” Lâm Thanh Đại nói.
Trong kho củi âm u, chỉ có một ngọn đèn nhỏ đặt ở trên cửa sổ. Lúc này trời đã tối đen như mực. Ánh trăng đã lên tới nửa ngọn cây, gió nhẹ thổi lung lay tán lá, bóng cây loang lổ phản chiếu vào trong kho củi, hắt lên tường và trên nền nhà.
“Lão nô không tới gặp giáo chủ nên không thể chuyển lời của lão gia cho giáo chủ”
Giọng nói của Triệu bà tử rất yếu ớt. Bà ta nằm yên trên đống củi, không chút nhúc nhích.
Đỗ Văn Hạo bước tới trước mặt Triệu bà tử nói: “Thanh Đại, hãy lấy đèn cho ta”.
Lâm Thanh Đại cầm đèn tới trước mặt Đỗ Văn Hạo. Đỗ Văn Hạo ngồi xổm, hắn quan sát kỹ Triệu bà tử sau đó đứng dậy nói: “Ta còn chưa nói muốn giết chết ngươi, tại sao ngươi nhất định phải uống thuốc độc?”
Lâm Thanh Đại kinh ngạc, nàng soi đèn trước mặt Triệu bà tử xem xét. Lúc này sắc mặt Triệu bà tử tím đen, trên khoé miệng của Triệu bà tử vẫn còn dấu máu đen trào ra.
Lâm Thanh Đại vội vàng móc một hoàn thuốc từ trong người mình ra, bóp mồm Triệu bà tử, định nhét viên thuốc vào miệng, Đỗ Văn Hạo lắc đầu nói: “Thanh Đại, không cần nữa, đã chậm rồi”.
Lâm Thanh Đại phẫn nộ nói: “Ngươi có ý gì vậy? Chẳng lẽ ngươi muốn hại chết Đại phu nhân nhà chúng ta sao?”
Triệu bà tử khó nhọc ha khan hai tiếng, vất vả nói: “Ngũ phu nhân, lão nô xin lỗi mọi người. Lão nô không hoàn thành nhiệm vụ của giáo chủ giao phó, dù mọi người nhân từ không giết lão nô thì quay về cũng chết. Lão nô biết lão gia sẽ không giết lão nô để làm gương cho kẻ khác nhưng lão nô không chết thì sẽ ảnh hưởng tới người nhà của lão nô. Không bằng lão nô mượn nơi sạch sẽ của lão gia để mình yên tâm lên đường. Nhất định kiếp sau lão nô sẽ kết cỏ ngậm vành báo đáp lão gia”.
Đỗ Văn Hạo thở dài nói: “Thật ra ngươi hoàn toàn không cần phải chết. Giữa ta và giáo chủ của ngươi chỉ có hiểu lầm nhỏ. Một khi làm sáng tỏ vấn đề này thì giáo chủ của ngươi không còn trách phạt ngươi nữa”.
Triệu bà tử cười gượng gạo nói: “Nếu quả thực như vậy thì rất tốt. Con cùng cháu của lão nô sẽ tiếp tục ở lại Bạch Y Xã”.
Lâm Thanh Đại không khỏi bực tức quát to: “Không được. Vì sao con và cháu ngươi phải ở lại Bạch Y Xã? Rốt cuộc Bạch Y Xã có gì tốt vậy? Các ngươi không chịu khó làm việc, không trồng cấy. Các ngươi đi tới chỗ đó làm gì hả?”
Triệu bà tử đang định nói thêm gì đó thì thân thể bà ta run lên dữ dội, co quắp, rồi đầu gục xuống bất động.
Đỗ Văn Hạo lắc đầu nói: “Thanh Đại, hãy tìm một tôi tới hỏi xem nhà của Triệu bà tử ở đâu rồi cho người đưa bà ta về”.
Lâm Thanh Đại nói: “Không phải người nhà của bà ta tìm người của Bạch Y Xã tới tấn công sơn trang của chúng ta sao?”
Đỗ Văn Hạo cười nói: “Điều ta muốn chính là chúng tự động dẫn tới đây. Bây giờ ta không có thời gian đi Tiêu gia trang giải quyết với Phó Qua Đông”.
Đột nhiên thân thể Triệu bà tử lại cử động, bà ta lên tiếng hỏi: “Tại sao lão gia lại biết tên của giáo chủ?”
Lâm Thanh Đại vô cùng hoảng sợ. Nàng vốn tưởng Triệu bà tử đã chết ai ngờ bà ta vẫn còn hỏi được một câu đó khiến nàng vội vàng trốn sau lưng Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo cúi đầu nhìn. Lần này Triệu bà tử đã thật sự trút hơi tàn cuối cùng.
Minh Sâm đi vào trong kho, Đỗ Văn Hạo nói: “Minh Sâm, ngươi tới đúng lúc lắm. Hãy tìm người nào biết nhà của Triệu bà tử, đưa bà ta về nhà”.
Minh Sâm nhìn xác Triệu bà tử rồi nói: “Tại sao lại như vậy, tại sao lại uống thuốc độc tự sát?”
Đỗ Văn Hạo nói: “Ừ, bây giờ ngươi hãy lo giải quyết chuyện này. Ta vốn định để Thanh Đại làm chuyện này nhưng ta sợ con cháu của bà ta làm khó dễ cho Thanh Đại. Bọn họ là người của Bạch Y Xã nên đương nhiên sẽ đi tìm Bạch Y Xã đứng ra giải quyết”.
Minh Sâm ngạc nhiên nói: “Không phải vậy chứ? Chỉ cần là người nhà của Bạch Y Xã thì có thể tìm Bạch Y Xã sao?”
Lâm Thanh Đại nói: “Ai bảo là không được. Trước kia ta cũng đã từng nghĩ như vậy”.
Minh Sâm nói: “Thôi được, lão gia cứ yên tâm, tiểu nhân sẽ đi tìm người cho mang xác của Triệu bà tử về nhà” Nói xong Minh Sâm đi ra ngoài cửa.
Đỗ Văn Hạo hỏi: “Thanh Đại, giờ nào rồi?”
Lâm Thanh Đại đi ra ngoài nhìn trời rồi quay vào nói: “Tướng công quay về được khoảng một canh giờ. Bây giờ tới giờ tuất rồi”.
Đỗ Văn Hạo đi ra ngoài cửa nói: “Đáng lẽ lúc này mấy người Cổ phu nhân phải quay về rồi. Tại sao bây giờ họ vẫn chưa quay về?”
Lâm Thanh Đại nói: “Hay để thiếp ra ngoài tìm hiểu xem sao?”
Đỗ Văn Hạo nói: “Không được, làm thế sẽ khiến Tôn Hoà nghi ngờ. Được rồi, hôm nay Vương thập bát có cho người tới Ngũ Vị đường lấy thuốc cho Vương Ngũ hay không?”
Lâm Thanh Đại nói: “Sáng sớm nay đã cử người tới rồi. Thiếp còn hỏi bệnh tình của Vương Ngũ thế nào. Bọn họ có nói là vẫn chưa tốt lắm, không thể vận động được, khi đó mồ hôi ra rất nhiều, rất chịu nên đành phải nằm yên một chỗ. Khờ Đầu còn bảo bọn họ ngày nào cũng tới lấy thuốc. Bọn họ còn bí mật tìm Vương chưởng quỹ của hiệu thuốc Dương thị xem bệnh. Vương chưởng quỹ đó cũng rất hiểu chuyện. Ông ta nói bệnh này ngoại trừ Văn Hạo chàng ra không ai có thể chữa khỏi. Ngay cả bắt mạch cũng không dám”.
Đỗ Văn Hạo cười nói: “May mắn là không dám bắt mạch nếu không đã bị lộ tẩy rồi”.
Lâm Thanh Đại nói: “Vậy làm sao bây giờ? Tình hình của Cổ phu nhân không biết thế nào. Không phải trước đó chàng đã nói là Thạch Đầu bảo tối nay Tôn Hoà và Vương thập bát đó muốn chuyển vật gì ra khỏi thành sao? Còn nữa vạn nhất nửa đêm người nhà của Triệu bà tử xông tới đây thì chúng ta phải làm thế nào?”
Đỗ Văn Hạo nói: “Sợ gì, binh tới thì ngăn. nước tới thì chặn”.
Đỗ Văn Hạo và Lâm Thanh Đại đi ra khỏi hậu viện. Ngay khi đó một chiếc xe ngựa đang vội vàng chạy tới.
Lâm Thanh Đại nói: “Chiếc xe ngựa này hình là xe ngựa của phủ Tôn Hoà”.
Lâm Thanh Đại mới nói xong. chiếc xe ngựa đã dừng lại, một người từ trên xe ngựa nhảy xuống, người đó vội vàng chạy quả cửa, chưa nhìn kỹ đã vội vàng nói: “Hãy mau đi thông báo, ta là sai dịch của huyện nha, có việc gấp cần tìm Đỗ tiên sinh”.
Đỗ Văn Hạo thản nhiên nói: “Ta chính là Đỗ Văn Hạo.
Người nọ nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy vội vàng chăm chú nhìn rồi hắn khom người chào nói: “Tiểu nhân xin chào Đỗ tiên sinh”.
Đỗ Văn Hạo hỏi: “Có chuyện gì mà vội vàng như vậy?”
Người nọ nói: “Vừa rồi có rất nhiều nhân mã xông vào phủ đại nhân. Đại nhân đang cùng với nhị vị tướng quân và cả Cổ phu nhân ăn cơm. Đám quân lính đó không nói câu nào đã bắt tất cả mọi người”.
Lâm Thanh Đại nói: “Ngươi hãy từ từ thuật lại mọi việc đi. Chúng chỉ bắt một mình Tôn đại nhân hay bắt cả nhị vị tướng quân và Cổ phu nhân?”
Người nọ sửng sốt hỏi: “Vì sao phu nhân lại hỏi như vậy?”
Đỗ Văn Hạo nói: “Cho dù là bắt ai thì ngươi tới tìm ta làm gì? Ta không phải phải là Hoàng thân, cũng không phải là quốc thích, lại càng không phải là quan lại. Ngươi tìm ta thì có lợi ích gì?”
Người nọ nói: “Đám người đó nói muốn gặp ngài thì mới đồng ý thả người”.
Nghe tên sai dịch nói vậy, trong lòng Đỗ Văn Hạo thầm lo lắng. Trước đó hắn còn tưởng rằng đó là người của Thạch Đầu nhưng khi nghe xong thì biết là không phải. Tại sao những người đó nhất định muốn gặp hắn?
Nhưng bây giờ không phải là lúc cho Đỗ Văn Hạo lo lắng, hắn chỉ nói: “Thôi được rồi, chúng ta hãy đi xem sao”.
Lâm Thanh Đại nói: “Lão gia, hãy chờ một chút. Thiếp cùng đi với lão gia”.
Người nọ nói: “Hay là phu nhân hãy ở nhà. Ở đó có rất nhiều người, có thể khiến phu nhân sợ hãi”.
Lâm Thanh Đại nói: “Có gì mà sợ hãi? Không phải chỉ là người sao, cũng không phải là quỷ mà”.
Người nọ cứng họng. Đỗ Văn Hạo cười nói: “Cũng được. Nàng đi cùng cũng tốt”.
Lâm Thanh Đại nói: “Thôi được rồi, ngươi lai ai vậy? Tại sao trước đây ta chưa từng gặp ngươi ở nha môn tri huyện?”
Người nọ nói: “Tiểu nhân chỉ là một sai dịch bình thường. Bình thường tiểu nhân chỉ là việc sai vặt trong phủ. Hôm nay vì đại nhân có khách quan trọng, đại nhân lo lắng xảy ra sơ xuất nên mới gép bọn tiểu nhân vào việc tuần tra trong phủ, phụ trách việc an toàn cho khách”.
Lâm Thanh Đại khinh bỉ nói: “Xem ra có thêm các ngươi cũng chẳng hơn cái gì cả?”
Người nọ xấu hổ cúi đầu xuống.
Ba người lên xe, người kia đánh xe ngựa chạy đi.
Trên xe.
Lâm Thanh Đại lên tiếng hỏi: “Tướng công, trước đó thiếp vẫn còn tưởng….
Đỗ Văn Hạo ra hiệu về phía người đánh xe ở phía trước sau đó lắc đầu, Lâm Thanh Đại hiểu ý, nàng chuyển ngay sang chủ đề khác: “Lão gia, người nghĩ xem lai lịch của những người này là gì?”
Đỗ Văn Hạo nói: “Nói thật trong lòng ta cũng rất buồn bực. Rốt cuộc người này là ai, tại sao nhất định phải gặp ta?”
Lâm Thanh Đại nói: “Liệu có phải là người của Bạch Y Xã không?”
Đỗ Văn Hạo lắc đầu nói: “Không phải. Thứ nhất bọn họ không biết Triệu bà tử đã gặp chuyện không may. Thứ hai, bây giờ triều đình đang truy tìm bọn họ khắp nơi. Bọn họ nhất định sẽ không dám mạo hiểm chỉ vì một mình Triệu bà tử. Huống chi còn làm lớn chuyện tới nha môn tri phủ bắt đi ba mệnh quan của triều đình và thiên kim của thượng thư bộ hộ. Đây không phải là chuyện có thể đùa cợt được”.
Lâm Thanh Đại nói: “Vậy người nào mà lợi hại vậy, ngay cả nhị vị tướng quân mà cũng dễ dàng bắt được”.
Đỗ Văn Hạo nói: “Ta thật sự không biết đó là người nào”.
Hai người đang nói chuyện thì xe ngựa dừng lại, Lâm Thanh Đại vén màn xe lên nhìn ra ngoài nói: “Tại sao bên ngoài có nhiều người như vậy?”
Lúc này màn xe đã được vén lên, người sai dịch cung kính nói: “Tiên sinh, tới rồi. Xin mời xuống xe”.
Đỗ Văn Hạo xuống xe, hắn thấy ở lối vào nha môn lố nhố người cầm đuốc, ít nhất có hơn hai mươi người, người nào cũng mặc quân trang, đeo đao kiếm. Nhìn trang phục của đám người đó Đỗ Văn Hạo không biết đó là quân đội của quốc gia nào nhưng ít nhất hắn biết không phải là quân đội Đại Lý.
Lâm Thanh Đại cũng xuống xe đi sau Đỗ Văn Hạo và người sai dịch, nàng cẩn thận quan sát những người ở cửa. Khi mấy người đi tới cửa, một người mặc quân trang có vẻ như là quan quân, tay cầm trường kiếm chặn lại.
“Vị …. quan gia này…. vị quan gia này có phải là Đỗ tiên sinh và phu nhân không?”
Người đó nhìn kỹ Đỗ Văn Hạo, nhếch miệng cười sau đó hắn bỏ trường kiếm xuống, chắp tay chào Đỗ Văn Hạo nói: “Đỗ đại nhân, từ khi chia tay vẫn bình an vô sự chứ?”
Đỗ Văn Hạo nhìn mặc người này thấy rất lạ, hắn không nhớ là đã gặp người này ở đâu vì vậy hắn chỉ gật đầu không nói.
Người nọ tiến lên mấy bước nói nhỏ: “Đại nhân của chúng ta chờ Đỗ đại nhân ở bên trong đã lâu. Xin mời Đỗ đại nhân vào bên trong”.
Lâm Thanh Đại tai thính nên dù ở sau cũng nghe thấy câu nói của người đó, nàng nói nhỏ: “Chẳng lẽ là người Đại Tống, không thế sao gọi chàng là đại nhân?”
Đỗ Văn Hạo gật đầu nhưng không nói gì, hắn chỉ đi theo người đó vào đại viện, tới trước cửa phòng ăn. Ở chỗ đó cũng có ba mươi người đang canh giữ.
“Đại nhân, Đỗ tiên sinh tới” Người đó lên tiếng, giọng nói có vẻ vui mừng.
Đỗ Văn Hạo nhìn thấy một nam tử dáng vóc gày gò từ bên trong đi ra. Khi đi ra cửa người đó bước không cẩn thận còn va vào cửa, lảo đảo suýt ngã nhưng người đó đã nhanh chóng đứng thẳng người, ho khan hai tiếng rồi đi tới trước mặt Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo nhìn thấy người này mi thanh mục tú, mắt ngọc mày ngài không giống như người hành quân đánh trận. Người này dáng lùn, đeo một cây đại đao chuôi dài trông vô cùng buồn cười.
“Đỗ tiên sinh, xa cách đã lâu”.
Đỗ Văn Hạo nghe giọng nói của viên tướng này hoà nhã, giống như một thái giám trong cung, giọng nói cũng rất quen thuộc nhưng ngay lúc đó hắn tuyệt đối không thể nào nhớ ra người này là thái giám nào trong Hoàng cung Đại Tống.
Đỗ Văn Hạo nói: “Ta thấy đại nhân rất lạ. Chúng ta có quen biết nhau sao?”
Người đó che miệng cười. Đột nhiên Đỗ Văn Hạo nhìn thấy một lỗ tai trên tai của người đó, hắn nhìn tiếp bên kia: cũng có lỗ tai. Đỗ Văn Hạo nhìn tiếp mi mắt người đó rồi hắn giật mình nhận ra: Thì ra là nàng!
Đỗ Văn Hạo bình tĩnh hỏi: “Vì sao tôn giá lại bắt giữ quan phụ mẫu và cả bạn cũ của ta”.Người nọ nói: “Không thế liệu có gặp được Đỗ tiên sinh ngài không?”
Đỗ Văn Hạo không khỏi bật cười nói: “Xem ra ngươi cũng rất xảo trá. Còn không mau thả người ra”.
Lâm Thanh Đại ở bên cạnh nghe vậy rất mơ hồ. Tại sao Đỗ Văn Hạo lại ăn nói rất mập mờ với nam nhân này. Nàng thấy trước tiên người đó ngẩn người ra rồi cười tươi, lộ ra hàm răng trắng muốt. Người nọ quay người nói với người dẫn hai người Đỗ Văn Hạo vào trong: “Lưu tướng quân, hãy cởi trói cho mấy người đó”.
Người tên Lưu tướng quân đó vội vàng đi vào trong phòng.
Đỗ Văn Hạo nói: “Hành động này của ngươi hơi quá rồi, đã bắt người lại còn làm rối loạn. Có phải ngươi điên rồi không?”
Lâm Thanh Đại hiểu rằng Đỗ Văn Hạo đã biết người này là ai nên nàng tiến lên hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Người nọ thân mật nắm tay Lâm Thanh Đại. Lâm Thanh Đại thoáng đỏ mặt, gạt tay người đó ra, tức giận nói: “Sao ngươi lại làm như vậy?”
Đỗ Văn Hạo và người nọ cùng cười. Đỗ Văn Hạo thấy Lâm Thanh Đại đỏ mặt thì cười nói: “Tại sao không thể cầm tay nàng? Trước đây hai người còn ngủ chung với nhau mà”.
Lâm Thanh Đại tức giận nói: “Văn Hạo, chàng mà còn nói kiểu hoang đường như vậy, thiếp không thèm để ý tới chàng nữa”.
Người nọ nói: “Thanh Đại tỷ tỷ, tỷ hãy cẩn thận nhìn xem ta là ai nào?”
Lâm Thanh Đại nói: “Cái gì, ngươi cũng biết cả ta sao?”
Người nọ không trả lời ngay, chỉ đi sát tới người Lâm Thanh Đại nói vào tai nàng: “Ta là Dụ Cáp Nhi”.
Lâm Thanh Đại “a một tiếng, nàng nhìn xung quanh, kinh ngạc hỏi lại: “Thật sự là ngươi hả?”
Dụ Cáp Nhi cười khúc khích nói: “Lúc tối chúng ta mới gặp nhau, bây giờ lại không nhận ra. Thật là!”.