Tống Y

Chương 49: Thần y chân chính


Đọc truyện Tống Y – Chương 49: Thần y chân chính

Tuyết Phi Nhi cong môi đi tới bên người bên người lão thái thái, nói lớn: “Bà ơi! Thần y muốn thất hứa! Không chịu bái Đỗ đại phu làm thầy!”

Bàng mẫu hừ một tiếng: “ Tiền Bất Thu! Ngươi tự nuốt lời, còn dám cuồng vọng xưng là thần y!”

Tiền Bất Thu sắc mặt tái mét, đi tới bên giường khom lưng chăm chú quan sát nhị nãi nãi Ngọc Nhi: “ Nãi nãi, cảm thấy như thế nào?”

“Tốt hơn nhiều rồi…, có thể uống được một ít cháo…, đa tạ…, đa ta thần y đã quan tâm…”

Tiền Bất Thu ngồi xuống ghế ở bên giường ngưng thần chẩn mạch cho nhị nãi nãi. Một lúc lâu, chậm rãi đứng lên, trước tiên lắc đầu, sau đó lại gật đầu, âm thanh khàn khàn nói: “Không sai, bệnh của nhị nãi nãi đã qua cơn nguy hiểm, bệnh này…, đích thực là hắn đã chữa khỏi…!”

Tiền Bất Thu đi đến trước mặt Đỗ Văn Hạo, thở dài một tiếng, vén y bào lên định quỳ xuống.

Đỗ Văn Hạo bước lên phía trước muốn đỡ lên, nhưng Diêm Diệu Thủ cùng Hàm Đầu ở đối diện lại bước lên, ngăn trở Đỗ Văn Hạo, giữ cánh tay Tiền Bất Thu lại.

Tiền Bất Thu ra sức vẫy mạnh, đẩy hai người đồ đệ ra, sau đó lập tức quỳ hai gối xuống, đập đầu lạy Đỗ Văn Hạo ba cái, miệng nói: “Tiền Ất khấu kiến sư phụ!”

Đỗ Văn Hạo thân thể chấn động, gấp giọng hỏi: “Ngươi nói cái gì? Tiền Ất? Ngươi tên là Tiền Ất?”


“Đúng vậy!”

Đỗ Văn Hạo từ từ từng bước tiến lên, cúi người hỏi: “Ngươi…, ngươi thật sự là Tiền Ất, Tiền Trọng Dương?”

Khi Tiền Bất Thu quỳ xuống, Diêm Diệu Thủ cùng Hàm Đầu cũng có thể quỳ dập đầu theo, nghe thấy Đỗ Văn Hạo gọi tên Tiễn Bất Thu, hơi tức giận, cứng đầu cứng cổ nói: “Sư tổ, ngươi thật vô lễ, tại sao lại gọi thẳng tục danh của sư phụ ta…Nhưng mà cũng đúng, ngươi là sư tổ, đương nhiên có thể gọi tục danh của sư phụ ta,__ __ à! Không đúng, tại sao ngươi lại biết tên chữ của sư phụ ta là Trọng Dương? Sư phụ ta chưa bao giờ nói với ngoại nhân mà.”

Diêm Diệu Thủ vỗ lên cái đầu của Hàm Đầu một cái: “Cái gì mà sư tổ! Đừng có mà gọi loạn!”

Hàm Đầu xoa xoa đầu, ủy khuất nói: “Sư phụ cũng bái ông ta làm thầy, đương nhiên hắn sẽ là sư tổ của chúng ta!”

“Ngươi câm miệng lại!”

“Đúng là thế mà, tại sao phải câm miệng?”

Đỗ Văn Hạo không để ý đến việc hai huynh đệ bọn họ tranh cãi, vạn phần kinh ngạc dò xét: “Ngươi…, ngươi thật sự là Tiền Ất Tiền Trọng Dương?”


“Đúng vậy, ngươi có biết lão hủ?” Tên của Tiền Bất Thu tại bản xứ rất ít người biết, lại càng không nói đến tên chữ, gần như là không có người nào biết, chỉ biết hắn tên là Tiền Bất Thu. Thế mà bây giờ Đỗ Văn Hạo gọi ra tên chữ của hắn, trong lòng Tiền Bất Thu rất ngạc nhiên cho nên ngẩng đầu lên hỏi.

Tiền Ất, tự Trọng Dương, là danh y thời Tống, hơn nữa lại am hiểu nhi khoa, trong y sử được mệnh danh là ‘ấu khoa thủy tổ’, sáng tạo ra một bộ phương pháp độc đáo thích hợp dùng cho trẻ con là ‘ngũ tạng biện chứng’, Tiền Ất trước kia là đặt nền móng cho rất nhiều phương pháp mới độc đáo và kì diệu, trong đó nổi danh nhất chính là ‘lục vị địa hoàng hoàn’ còn được sử dụng rộng rãi cho tới bây giờ. Trừ việc này ra, còn có phương pháp trị liệu bệnh đậu mùa lúc mới phát bằng thăng ma cát căn thang. Kể cả lúc trước Tiền Bất Thu muốn đổi y phương với Đỗ Văn Hạo có nhắc tới hai kinh phương là ‘thất vị bạch thuật tán’ cùng ‘tả bạch tán’, đều là những kinh phương cho tới thời hiện đại vẫn còn được thường ứng dụng.

Đỗ Văn Hạo nghe xong những lời này của Tiền Bất Thu, lập tức hiểu ngay, khó trách lão nhân này đối với nhi khoa am hiểu như thế, còn nói ‘thất vị bạch thuật tán’ cùng ‘tả bạch tán’ là bí phương của hắn. Thì ra đều là sự thật, hắn chính là người phát minh ra hai đơn thuốc này, là thần y Tiền Ất. Về sự tích cuộc đời Tiền Ất khi còn bé Đỗ Văn Hạo đã được nghe bá phụ kể qua. Sau này học y sử cũng được học qua. Không ngờ mình xuyên về thời Bắc Tống lại nhận vị thần y tiếng tăm lẫy lừng này làm đồ đệ, quả thật làm cho người ta không biết nên khóc hay nên cười.

Một khi đã biết Tiền Bất Thu chính là Tiền Ất, Đỗ Văn Hạo liền rõ ràng tại sao vị thần y này lại cao ngạo như thế. Mẫu thân Tiền Ất qua đời không lâu sau khi hắn mới sinh ra, phụ thân hắn y thuật cũng rất giỏi, hơn nữa còn am hiểu châm cứu, nhưng là người có tính tình không tốt. Năm hắn được ba tuổi, cha hắn đi du lãm ở Đông Hải, tìm tiên học đạo rồi không trở về. Tiền Ất được cô, bác nuôi lớn. Chính bởi vì khi hắn còn nhỏ gặp phải đại biến như thế, cho nên đối với ấu nhi đặc biệt quan tâm, là người mở đầu cho nhi khoa, cuối cùng trở thành nhi khoa thần y. Nhưng bởi vì khi còn bé hắn gặp cảnh ngộ bi thảm, thiếu thống tình cảm ấm áp của gia đình, nên tính cách có hơi quái gở.

Biết được vị thần y có tính cách cao ngạo này là thần y Tiền Ất thời Tống vang danh đời sau, Đỗ Văn Hạo vừa mừng vừa sợ, vội vàng bước lên đưa tay đỡ lấy cánh Tiền Bất Thu, nói: “Lúc ta còn là linh y, đã có nghe nói qua có vị danh y tên là Tiền Ất, tự là Trọng Dương, am hiểu nhi khoa, vẫn không biết chính là ngài, thần y xin ngài mau đứng lên!”

Tiền Bất Thu gạt tay Đỗ Văn Hạo ra, hai tay chống đất tự mình đứng lên, Hàm Đầu vội vàng khom lưng giúp hắn phủi sạch bụi đất trên vạt áo.

Đỗ Văn Hạo cười ha hả nói: “Thật là xấu hổ, thần y, sự tích ngài nhiều năm qua chữa bệnh cứu người ta đã nghe nhiều, chỉ là không biết Thái Ất chính là ngài, thật là xấu hổ. Ha ha, ta vẫn rất khâm phục ngài mà, ngài y đạo cao minh, nhất là về nhi khoa, lại càng là có một không hai trong thiên hạ, công lao và thành tích không người nào bì kịp…”

“Ngươi đang châm biếm hiểu biết về nhi khoa của lão hủ?” Tiền Bất Thu sắc mặt rất khó coi.


Đỗ Văn Hạo sửng sốt: “Không có mà, ta nói là đóng góp về phương diện nhi khoa của ngài vượt xa tiền nhân. Trước kia lời nói của ta không đúng phép, giờ xin ngài thứ tội cho. Vừa rồi việc bái sư không tính, ta cũng không dám làm sư phụ ngài, nếu người khác biết ta làm sư phụ của Thái Ất thần y, sợ rằng sẽ dùng nước miếng dìm chết ta mất!”

Tiền Bất Thu cười nhạt: “Sư cũng đã bái, lão hủ cho tới nay nói sao làm vậy, ngươi không cần phải nói như vậy.”

Tuyết Phi Nhi nói chen vào: “Tiền thần y, nếu ngươi đã bái sư, tại sao còn ra vẻ tự xưng là cái gì mà ‘lão hủ’? Hẳn là phải xưng tiểu đồ hay là đồ nhi mới đúng! Lại càng không được xưng sư phụ là ‘ngươi’! Nếu không chính là bất hiếu!”

Tiền Bất Thu “hừ” một tiếng, cũng không thèm để ý đến nàng, nói với Đỗ Văn Hạo: “Lại nói trước kia, lão hủ…, khụ khụ, ta mặc dù bái ngươi làm thầy nhưng cũng không có ý định theo ngươi học cái gì.”

Vừa rồi Tuyết Phi Nhi nói đã để ý, cho nên không tự xưng là lão hủ nữa, nhưng cũng không muốn xưng là tiểu đồ, dứt khoát trực tiếp xưng là ‘ta’.

Đỗ Văn Hạo nói: “Ngài là thần y, ta có thể dạy ngài cái gì chứ.”

“Biết thế là tốt!” Diêm Diệu Thủ xen vào một câu: “Ngươi là một linh y, có bản lãnh gì mà làm sư phụ người khác!”

Đỗ Văn Hạo có chút khó chịu, suy nghĩ một lúc, sau đó cười cười nói: “Tiền thần y, y thuật của ngài thực sự rất cao minh, nhưng mà bệnh án của ngài ta có ngẫu nhiên nghe được, cảm thấy chỗ cần thương thảo thảo lại.”

“Ồ, xin chỉ giáo!”


“Ví dụ như ngài am hiểu nhất là về nhi khoa, không sai, nhi khoa lâm sàng ngài thật sự có kiến giải độc đáo, nhưng mà vẫn còn khuyết điểm. Chẳng hạn như ngài nhấn mạnh rằng thận âm hư, nhưng lại cho rằng trẻ nhỏ không có thận dương hư, cái này không đúng rồi…”

“Đủ rồi!” Tiền Bất Thu nhíu chặt mày, phất tay cắt đứt lời Đỗ Văn Hạo, nhìn chằm chằm Đỗ Văn Hạo ngạo nghễ nói: “Người trẻ tuổi…, ta khuyên ngươi một câu, thấy đủ phải thu, nếu cánh buồm căng quá, cột buồm sớm muộn cũng gãy!”

Đỗ Văn Hạo không biết những lời của mình, lọt vào lỗ tai bọn Tiền Bất Thu, trở thành những câu nói bậy bạ. Tiền Bất Thu vốn hàm dưỡng rất tốt, nhưng khi còn nhỏ trải qua đại biến làm cho tính tình hắn trở thành cao ngạo thậm chí có chút cổ quái, y thuật ngày càng cao minh, được người đời xưng là thần y, lại càng thêm kiêu ngạo. Nghe xong những lời này của Đỗ Văn Hạo , còn tưởng rằng hắn muốn châm chọc mình, cho nên mới mới tức giận, xuất ngôn cũng khó nghe.

Đỗ Văn Hạo sửng sốt: “Lời này của thần y là có ý gì…?”

Diêm Diệu Thủ ở một bên chỉ quạt giấy vào mặt Đỗ Văn Hạo nói: “Sư phụ ta nói ngươi đừng quá đắc ý! Một chút y thuật mèo cào đã kiêu ngạo cái rắm gì! Đừng cho là sư phụ ta bái ngươi làm thầy thì ngươi đã là rất giỏi, danh hiệu thần y không phải là tự nhiên mà có, ngươi mới hành y được vài ngày, sau này có lúc ngươi phải hối hận! Chúng ta sẽ cười lừa xem hát, hãy chờ xem!”

Hàm Đầu hoảng sợ, khuỷu tay huých nhẹ Diêm Diệu Thủ nói: “Sư huynh, tại sao ngươi có thể nói chuyện với sư tổ như vậy? Ngỗ ngịch phạm thượng là sẽ bị thiên lôi đánh xuống đó!”

“Ngươi! Cái tên Hàm Đầu này!” Diêm Diệu Thủ nhấc tay làm bộ mốn đánh: “Không cần sét đánh, ta liền đánh chết ngươi!”

Nghe xong lời Diêm Diệu Thủ, trong lòng Đỗ Văn Hạo tức giận, đang muốn châm biếm lại, Tuyết Phi Nhi tiến vào kéo kéo ống tay áo Đỗ Văn Hạo, thấp giọng nói: “Đỗ lang trung, đừng để ý đến hắn, nên chữa trị mắt cho lão thái thái, việc này quan trọng hơn!”

Vừa rồi bọn họ nói chuyện liên tục như là rang hạt đậu, mấy người Lưu thị mở to mắt mà nghe, nghe thấy chỗ hiểu chỗ không, mãi cho đến giờ mới ngừng lại, vội vàng cùng cười nói: “Đúng vậy, đừng tranh cãi nữa, việc xem bệnh cho lão thái thái quan trọng hơn!”

:71:


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.