Tống Y

Chương 27: Bản sắc nam nhân


Đọc truyện Tống Y – Chương 27: Bản sắc nam nhân

Bàng mẫu vỗ đùi nói: “Hài nhi! Ngươi nói cho ta nghe, lời này của Đỗ đại phu khiến ta không thể không lo, thực sự là thế nào?”

“Mẹ! Con… ài…”

Đột nhiên cửa phòng mở ra, Bàng Vũ Cầm mặt đầm đìa nước mắt đi vào, tiến tới Đỗ Văn Hạo, thấp giọng nói: “Để ta!”

Đỗ Văn Hạo dừng tay, ngẩng đầu nhìn nàng một cái.

Bàng Vũ Cầm đoạt lấy thỏi mực từ tay hắn, rồi mài thành từng vòng tròn, trong nghiên mực xuất hiện những vòng tròn mềm mại, từng vòng lại từng vòng biến thành mực nước đậm đặc. Những giọt nước mắt của Bàng Vũ Cầm lăn dài trên khuôn mặt trắng nõn nà, rớt xuống nghiên mực.

Một lúc sau, nghiên mực đã xong, Bàng Vũ Cầm nhẹ nhàng thỏi mực xuống, không nói một câu, bước trở lại trong phòng.

Đỗ Văn Hạo nghe thẩy một mùi thơm thoang thoảng lưu lại sau khi nàng đi qua, nhìn nghiên mực có trộn lẫn nước mắt của nàng trên bàn trong lòng không khỏi có chút tâm tư, nhấc bút lên viết một đơn thuốc xong rồi đứng dậy chắp tay nói: “Đại nhân, xin lấy thuốc theo đơn này, ngày mai ta trở lại xem nhị nãi nãi phục chẩn, cáo từ!”

Dứt lời phất tay áo đẩy cửa mà đi ra.


Đỗ Văn Hạo một bụng buồn bực trở lại Ngũ Vị Đường. Lâm Thanh Đại, còn có cả Lôi bộ đầu đang ngồi ở bàn uống nước, giữa sảnh đường có đặt một thùng gỗ to, bên trong là một con chó mẹ và một con chó con đang tham lam bú mút, tiếng kêu chụt chụt nghe náo nhiệt không thôi, Tuyết Phi Nhi ngồi chồm chồm bên cạnh chăm chú xem có vẻ rất cao hứng. Nghe tiếng bước chân ngẩng đầu thấy Đỗ Văn Hạo đi vào, Tuyết Phi Nhi cười nói: “Đỗ lang trung, Lôi bộ đầu mới đưa tới mấy con chó này, con chó nhỏ này ngoan thật đó!”

Đỗ Văn Hạo hướng Lôi bộ đầu chắp tay nói: “Đa tạ! Con chó này hãy cứ để ở chỗ ta, chờ ta chọn được con nào thích hợp luyện thuốc sẽ giữ lại, còn đâu sẽ trả lại người hết!”

Lôi bộ đầu chắp tay nói: “Tốt, làm phiền Đỗ đại phu quá! Vậy con chó nhỏ này sẽ để ở đâu đây? Để ta mang luôn vào đó cho ngươi!”

“Cái… này… ” Đỗ Văn Hạo nhìn liếc mắt một cái về phía Lâm Thanh Đại, dù sao đây cũng là địa bàn của người ta, chính mình không thể tùy ý làm chủ.

Lâm Thanh Đại nói: “Đỗ đại phu phối thuốc thì cần phải bí mật, không nên để những người ngoài nhòm ngó biết được, hơn nữa con chó này lại quá nhỏ, đặt ở phòng ngoài sẽ bị chết vì lạnh, chỉ có thể đặt ở trong phòng, cho nên hay nhất là để tại phòng ngủ của Đỗ đại phu. Bình thường để Anh Tử phụ trách chăm sóc, trông chừng chúng nó, Đỗ đại phu có thể yên tâm tọa đường. Ta an bài như vậy liệu có được không?”

Ý này chính hợp suy nghĩ của Đỗ Văn Hạo, có thể thần không biết quỷ không hay mà giấu con hổ con này thì thật là thuận tiện, nhưng cũng phải cần đến Anh Tử thu xếp một chỗ tốt cho nó trước, nghĩ thấy hợp liền nói: “Lâm chưởng quỹ nghĩ việc phi thường chu đáo, như vậy thực sự là quá tốt mà, nhưng mặt khác ta còn cần hai tấm gỗ lớn dùng để trải dược liệu”.

“Việc này đơn giản, kho dược liệu phía sau sẵn có, để ta nói bọn Ngốc béo lập tức ra đó lấy hai tấm gỗ lớn mang tới đây cho ngươi dùng!”


“Đa tạ!”

Sau khi đã quyết định mọi việc, Lôi bộ đầu giúp đỡ đưa con nhó tới phòng Đỗ Văn Hạo, Anh Tử nhanh chóng chuẩn bị đồ ăn cho con chó, Ngốc béo cùng Ngô Thông chạy tới kho dược liệu mang về hai tấm gỗ lớn đặt trong phòng Đỗ Văn Hạo, tại mỗi cái thùng đều có một chiếc khóa đồng.

Trong khi Đỗ Văn Hạo cũng đang bận bịu giúp đỡ sắp xếp mọi việc, chợt nghe phía sau có người ho khan một tiếng, nói: “Đỗ đại phu!”

Đô Văn Hạo vừa quay người lại thì nhìn thấy Bàng Huyền úy, vội chắp tay thi lễ: “Huyền úy đại nhân tới không biết có việc gì chỉ dạy?”

Bàng Huyền úy liếc nhìn xung quanh một cái rồi nói: “Là ta có chút việc muốn nói cùng Đỗ đại phu, ngài có thể dừng tay một lúc được không?”

“Được, được, vậy thỉnh mời đại nhân tới phòng khách hậu viện nói chuyện”.

Hai người tiến vào hậu viện, đi tới lầu một phòng khách, Lâm Thanh Đại sai nha hoàn Anh Tử đang trà thơm, hai người phân ngôi chủ khách ngồi xuống.


Đỗ Văn Hạo thực sự vẫn còn chút tâm lý chuyện vừa rồi nên cũng không chủ động mở miệng, nét mặt nhất thời có chút xấu hổ, Bàng Huyền úy xoa xoa tay, thấp giọng nói: “Mới vừa rồi, mới vừa rồi ta nói chuyện có chút lỗ mãng, thật là đắc tội, mong tiên sinh bỏ qua, không lấy làm phiền lòng”.

Đỗ Văn Hạo nghe hắn nói xin lỗi, lại còn gọi mình là tiên sinh, thực cũng có chút ngoài ý muốn, vội chắp tay nói: “Không dám, không dám! Huyền úy đại nhân là quan phụ mẫu, tiểu nhân chẳng qua chỉ là một thảo dân, nói như vậy tiểu nhân thực sự không dám nhận!”

Bàng Huyền úy lại càng xấu hổ, đem thanh âm ép tới càng thấp, nói: “Cái này… tiên sinh,… vừa rồi lão thái thái đã trách cứ ta, ngươi không biết, ngày trước cha mẹ Ngọc Nhi thực đã có ân không ít với Bàng gia ta. Năm đó lão thái thái đã muốn nàng gả cho ta làm chính thất, nhưng chỉ là ta cùng nàng hơn kém nhau hơn hai mươi tuổi, nàng khi đó cũng chỉ đang tập tễnh học bước, lão thái thái không đành lòng để cho ta chờ đợi phòng không mười mấy năm, mới cho ta lấy Nguyên Xứng, chờ cho Ngọc Nhi sau khi lớn khôn, lão thái thái mới cho ta nạp nàng làm thiếp. Nói thật, lão thái thái đối với Ngọc Nhi còn muốn yêu thương hơn cả ta – cháu nội người, vợ cả của ta sinh được bốn hài tử nhưng đều là nữ, nàng giờ đến tuổi trung niên, cũng không có sinh được mụn con trai nào. Nhưng khi ta cưới Ngọc Nhi, nàng liền sinh cho ta một đại tiểu tử, cho Bàng gia ta một đứa giữ hương khói tổ tiên, lão thái thái thậm chí còn nhờ vậy mà yêu thương nàng hơn nữa. Cũng không nghĩ lần này nàng lại bị bệnh hiểm nghèo vậy, tưởng như đã bỏ mệnh, may nhờ có tiêu sinh diệu thủ hồi xuân, mắt thấy Ngọc Nhi có hy vọng được cứu sống, lão thái thái cùng chúng ta còn muốn cao hứng hơn không ít, đúng với tiên sinh chỉ có thể nói là cảm kích rơi nước mắt”.

Đỗ Văn Hạo vội chắp tay nói: “Huyền úy đại nhân thật khách khí, làm nghề y này, cứu tử đỡ thương đương nhiên là bổn phận của ta, người cũng không nên quá khách khí như vậy”.

“Vừa rồi khi tiên sinh mới đi, lão thái thái đã nói với ta, từ xưa tới nay khi gả con gái đi thì là gà theo gà, là chó theo chó, vợ phải theo chồng. Tương lai Cầm nhi ta gả cho Đỗ gia nhà ngươi, thì đó chính là người của Đỗ gia, ngay cả là ta cũng không có quyền can thiệp nói này nói nọ, nếu không cũng không hợp với quy củ, phải không? Điều đó làm ta tỉnh táo lại, cảm giác được lão thái thái nói rất có đạo lý, cho nên đặc biệt chạy đến đây để nói rõ, tương lai Đỗ đại phu có nạp thiếp hay không, toàn bộ do chính ngươi quyết định, chúng ta không đáng quan tâm, chỉ cần ngươi sau này đối xử tốt với Cầm nhi là được”.

“Ha ha… cái này… thật ra ta không hề có ý tưởng nạp thiếp, vừa rồi chẳng qua thuận miệng nói bừa vậy thôi”.

Bàng Huyền úy vỗ đùi vui vẻ nói: “Ta đã nói mà, tiên sinh chính là người trọng nghĩa trọng tình, như thế nào sau này lại đi nạp thiếp chứ!”

“Nói vậy cũng chưa chắc, hoa tâm thật ra chính là bản tính của nam nhân, ai cũng không dám cam đoan nhìn thấy tuyệt thế mỹ nữ mà không động tâm. Thật lòng ta lần đầu tiên nhìn thấy lệnh ái, nói là không động tâm thì đúng là không có thật lòng”.

Bàng Huyền úy cười ha hả: “Lời này của ngươi cũng thật đúng, nhưng vậy cũng đủ thấy ngươi lòng dạ khoáng đạt hắc hắc. Không hề gì, ta vừa rồi đã nói rõ, cho dù ngươi lấy Cầm nhi, tương lai còn muốn nạp thiếp, đó là chuyện của Đỗ gia ngươi, chúng ta không quản, cũng không có ý kiến gì, chỉ cần ngươi đối tốt với Cầm nhi là được!”


Đỗ Văn Hạo khẽ lắc đầu: “Huyền úy đại nhân, chúng ta trong lòng đều rõ ràng, việc hứa hôn này chính là lão thái thái lãng tai nên nghe mới hiểu nhầm, cho nên, đại nhân nhất định không cần để trong lòng. Về phần nhị nãi nãi, lương y như từ mẫu, ta nhất định đem hết toàn lực cứu trị, đại nhân không cần vì thế mà lo lắng”.

Bàng Huyền úy mặt mày nhăn nhó: “Lúc trước đích thật là lão thái thái có nghe lầm, mới hứa hôn, nhưng là, ta sau cùng suy xét, cảm giác được Đỗ đại phu ngươi tuổi còn nhỏ mà y thuật đã cao minh như thần, tương lai khẳng định tiền đồ vô lượng, hơn nữa ngươi là người chánh trực thiện lương, là một người xứng đáng để phó thác. Chính vậy vợ chồng ta mới quyết định đem giả làm thật, theo đúng ý tứ của lão thái thái, chỉ cần nhị nãi nãi thần trí khôi phục, bệnh tình ổn định thuyên giảm, sẽ đem tam nữ Vũ Cầm hứa gả cho ngươi làm vợ, nếu như Đỗ đại phu cảm giác vậy có chút cẩu thả, ta lập tức tổ chức lễ cưới cho hai người. Đỗ đại phu nghĩ thế nào?”

Đỗ Văn Hạo cuống quít chắp tay: “Đa tạ Huyền úy đại nhân yêu mến, nhưng thực sự tấm chân tình này chỉ sợ Đỗ mỗ khó có thể tòng mệnh”.

“Đây là vì sao?” Bàng Huyền úy trầm sắc mặt xuống: “Ngươi không xem trọng tiểu nữ của ta?”

“Không, không, Huyền úy đại nhân đừng hiểu lầm, ta vừa rồi cũng đã nói, lệnh ái dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, đoan trang hiền thục, thật là hiếm có mà, giai nhân như vậy có đốt đèn lồng đi khắp thiên hạ cũng khó tìm, ta dù sao cũng chỉ là một tọa đường đại phu, ngẫu nhiên lấy được lệnh ái một mệnh quốc sắc giai nhân như vậy, chỉ có thể là nằm mơ, như thế nào dám không xem trọng”.

Bàng Huyền úy sắc mặt nhất thời hòa hõan xuống, cười nói: “Nếu đã như vậy, tiên sinh chẳng lẽ còn điều gì cố kỵ sao? Ồ, cha mẹ chi mệnh, đúng rồi, phải chăng tiên sinh muốn được chính song thân đồng ý đã?”

Nhớ tới cha mẹ, Đỗ Văn Hạo ánh mắt trở nên buồn bã, than nhẹ một tiếng: “Ôi! Cha mẹ ta đã không còn ở nơi đây, ta, ta nào có phúc khi xin chỉ thị ý kiến nhị lão đây” Nhớ tới chính mình đột nhiên lạc đến Bắc Tống cả ngàn năm trước, giờ này tại xã hội hiện đại, cha mẹ không biết chính mình đang ở nơi nào, chỉ sợ trong lòng như lửa đốt, thương tâm muốn chết, nhịn không được thương cảm, ngay cả vành mắt cũng hồng lên.

:71:


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.