Tống Y

Chương 19: Hứa hôn


Đọc truyện Tống Y – Chương 19: Hứa hôn

Đỗ Văn Hạo nói ra bảy điều hung hiểm, là chỉ chứng bại huyết chỉ có thể cứu được trong phạm vi thời gian nhất định, nếu như ở xã hội hiện đại thì không cần phải trị liệu lâu như vậy, nhưng đây là thời cổ đại, chỉ có thể sử dụng dược thảo, không có các loại thuốc tổng hợp kháng khuẩn giảm nhiệt, phương pháp chữa bệnh này cũng không chắc chắn cho nên cần theo dõi bảy ngày, lúc này mới có thể nói ra thất quan, muốn nói cụ thể thất quan, thật khó có thể nói ra ngay, nhưng lại không thể giải thích như vậy.

Đỗ Văn Hạo con mắt chuyển động, nghĩ tới một biện pháp, nói: “Thất quan là hỉ , nộ, ưu, tư, bi, khủng, kinh, giá bảy trạng thái cảm xúc này ảnh hưởng tới người bệnh, gây ra bệnh tật, là nguyên nhân bên trong của bệnh. Thiếu nãi nãi bị hoả độc xâm nhập vào phế phủ, tổn thương đến tinh khí trong tạng phủ, khiến cho thiếu nãi nãi chính khí suy yếu, tinh khí trong tạng phủ suy giảm. Bây giờ đây uống chén thuốc này vào để khôi phục tinh khí trong tạnh phủ, phải khôi phục bảy trạng thái cảm xúc của thiếu nãi nãi, chỉ cần trong đó có một quan không qua, sẽ kích thích độc hoả, khi đó độc hoả công tâm, cho dù Đại La, Kim Tiên cũng không thể cứu được”.

Bàng huyền uý cái hiểu cái không, chỉ liên tục gật đầu

Đỗ Văn Hạo ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Bảy quan này, mỗi ngày một quan, tổng cộng bảy ngày, hôm nay đã vượt qua một ngày, còn sáu ngày, nhị nãi nãi nếu có thể cố gắng qua sáu quan này, có thể cứu được mạng sống!”

“Còn phải cố gắng sáu ngày?” Bàng huyền uý ngồi ở bên giường , cần lấy bàn tay nhỏ nhắn của Ngọc Nhi: “Ngọc Nhi nhất định có thể cố gắng qua được!”

“Ừm!” Đỗ Văn Hạo đứng lên: “Đỗ mỗ cáo từ trước, nếu thiếu nãi nãi có chuyện gì khác thường, lập tức sai người đến Ngũ Vị Đường đối diện gọi ta”.

“Đa tạ!”

Bàng mẫu nghe nói Đỗ Văn Hạo phải đi, bối rối vội vàng tiến lên kéo tay hắn: “Đại phu, Đỗ đại phu, ngươi nhất định phải cứu sống Ngọc Nhi, lão thân đáp ứng ngươi, cứu sống Ngọc Nhi, liền đem nữ nhi thứ ba gả cho ngươi! Không cần ngươi phải chuẩn bị sính lễ! Mặt khác còn trả cho người tám điếu bảy văn đồng tiền công chữa bệnh! Nhất định phải cứu sống Ngọc Nhi !Vũ Cầm, ngươi nhanh cầu Đỗ đại phu cứu di nương ngươi!”


Tam khuê nữ Bàng Vũ Cầm mắc cỡ đỏ mặt, hơi chần chừ, cuối cùng đi tới, duyên dáng thi lễ: “Tiên sinh, xin ngài cứu sống di nương! Vũ Cầm cầu xin tiên sinh”.

Đỗ Văn Hạo vội vàng đưa hai tay ra, khuay tay từ lễ: “Cô nương không nên như vậy, ta nhất định cố hết sức” Suy nghĩ một chút, lại đi ngồi xuống bên cạnh bàn, nhấc bút muốn viết đơn thuốc, nhưng nghiên mực trên bàn đã khô cạn, Bàng Vũ Cầm vội vàng nhẹ nhàng bước đến, một tay vén tay áo, bàn tay nhỏ nhắn vươn ra cầm lấy chén nhỏ vào vài giọt nước trong, hai ngón tay giữ nghiên mực trên bàn mài mực, ba ngón còn lại cong lên tản ra như lan cúc, xấu hổ bắt đầu mài nghiên mực.

Đỗ Văn Hạo nhìn thấy trong lòng không khỏi rung động, nữ tử này đoan trang xinh đẹp tuyệt trần, cho dù là ở trường học cũng được xếp vào một trong những mỹ nữ hiếm có, học ở pháp y hệ, kết quả là ngay cả bạn gái cũng tìm không được, không nghĩ đến xuyên đến thời cổ đại mới có hai ngày đã có được diễm phúc này, thật sự là ở xã hội cũ và xã hội hiện đại khác nhau một trời một vực. Lão thái thái nói hứa sẽ đem mỹ nữ này gả làm vợ mình, sau này động phòng hoa chúc, đầu gối tay ấp mà đọc sách, nghĩ tới cảnh đẹp này đủ làm cho người ta sôi máu.

Chỉ có điều, đây là do lỗ tai của lão thái thái không nghe rõ, nghe lầm, lúc này mới trở thành sự tình như vậy, không nhất định là chân ý của người ta, đến cùng cũng chỉ mỉm cười mà thôi.

Trong đầu hắn suy nghĩ miên man, nhưng hai con mắt lại nhìn Bàng Vũ Cầm chằm chằm không chớp. Bàng Vũ Cầm bị hắn ngơ ngác nhìn xấu hổ không chịu được, tay phấn nắm chặt, không dám nhìn hắn.

Bên cạnh tứ khuê nữ Đậu Nhi mới ba, bốn tuổi, còn chưa hiểu tình yêu nam nữ, thấy thú vị nhìn bọn họ ha ha cười khúc khích.

Bàng Vũ Cầm lại càng ngượng ngùng, trừng mắt liếc Đậu Nhi một cái, bối rối mài mực, thấp giọng nói: “Tiên sinh, mực được rồi!”


Nàng nói mà âm thanh hơi run, lúc này mới làm cho Đỗ Văn Hạo từ trong tư tưởng tỉnh lại, quay đầu nhìn thấy Đậu Nhi hai mũi còn thò lò nhìn hắn cười khúc khích, liền hiểu được vừa rồi chính mình hồ đồ ngơ ngẩn nhìn đại khuê nữ nhà người ta quá trắng trợn, vội vàng ho khan một tiếng để che dấu, chắp tay nói: “Đa tạ cô nương mài mực!” Nhấc bút lên, như mèo quào viết một đơn thuốc.

Cầm lấy đơn thuốc nọ liếc mắt nhìn một cái, chữ này rất xấu, trước mặt mỹ nữ viết chữ như thế này, quả thật doạ người ta mà, nghĩ thầm sau này thời gian rảnh rỗi, phải luyện chữ cho tốt mới được. Đem đơn thuốc cho Bàng Vũ Cầm: “Long cốt mười tiền, mẫu lệ mười tiền, nhục quế năm phần, trước tiên hợp hai vị thuốc ta nói sắc thuốc lấy nước, nước này trợ giúp bổ khí hồi hồi dương, sau đó một mặt phục dược. Đem đơn thuốc này đến Ngũ Vị Đường là được, bọn họ biết, ừm uống xong thanh thuốc này, thần trí của nhị nãi nãi hẳn là có thể thanh tĩnh hơn”.

Bạch Vũ Cầm mừng rỡ, yêu kiều thi lễ: “Đa tạ Đỗ đại phu!”

Bàng huyền úy cùng Lưu thị, hai khuê nữ, bọn họ nghe lời này trên mặt đều lộ vẻ vui mừng, liên tục tạ ơn. Một nha hoàn bên cạnh tiếp nhận đơn thuốc đi tới Ngũ Vị Đường lấy thuốc.

Lão thái thái tai không nghe được rõ ràng, liền hỏi: “Đỗ đại phu nói gì vậy?”

Lưu thị ở bên cạnh lớn tiếng nói: “Mẹ, Đỗ đại phu nói, Ngọc Nhi uống thuốc này, sẽ tỉnh táo hơn!”

“Rước dâu?”Lão thái thái lại nghe nhầm: “Là sáu lễ rước dâu? Ai dà, Đỗ đại phu đừng có gấp, ngài trước tiên hãy cữu sống Ngọc Nhi mới có thể rước tam khuê nữ của chúng ta về, yên tâm lão thân đã đáp ứng chuyện này , nhất định sẽ không từ chối”.


Lưu thị có chút ngượng ngùng, vội vàng nói lớn: “Không phải rước dâu, nãi nãi, Đỗ đại phu nói là thanh tĩnh, là nói Ngọc Nhi uống thuốc sẽ tỉnh lại!”

“Sính lễ? Hắn nói là dâng lễ cầu thân? Cái này không cần, việc này không nên vội, đến lúc đó tuỳ tiện tìm một bà mối đến lễ số liền thành”.

Đỗ Văn Hạo đầu cũng muốn to ra, liếc mắt nhìn trộm Bàng Vũ Cầm một cái, thấy nàng sớm đã trốn sau lưng mẫu thân, biết chuyên này càng nói càng mập mờ, vội vàng nhanh chóng ly khai, chắp tay nói: “Công việc trong đường bề bộn, còn có người bệnh chờ khám, cũng nên cáo từ! Sáng mai ta lại đến xem nhị nãi nãi, nếu xảy ra chuyện gì, sai người sang gọi ta là được, cáo từ, cáo từ!”

Đỗ Văn Hạo đi rồi, Bàng Vũ Cầm mặt đỏ bừng dậm chân nói: “Bà nội! Lỗ tai bà mất linh, luôn ngẫu nhiên ngắt lời, Đỗ đại phu người ta không có ý định lấy vợ, bà nội chủ động lôi kéo,người ngoài không biết còn tưởng Vũ Cầm không thể gả được ra ngoài, mong muốn nhờ vả ở hắn hay sao! Điều này tính sao đây!”

“Có bản lãnh? Đúng vậy! Đỗ đại phu thật sự có bản lãnh! Tiễn Bất Thu được xưng là thần y, hắn nói cái gì mà trị bệnh cho người ngay thì cả Diêm Vương gia cũng không thể đem đi, hắn cũng không có cách trị liệu, nhưng Đỗ đại phu này dám tiếp nhận, cái cam đảm này mấy ai có? Ngươi đã gặp qua đại phu nào có khí phách này? Chỉ điểm này đã không đơn giản rồi!”

Nhị khuê nữ ở một bên nói chen vào: “Bà nội, có can đảm chưa chắc đã có bản lãnh, nếu nói có bản lãnh thật sự, nhất định phải làm cho nhị nãi nãi thật sự tỉnh lại!”

“Thối hôn? Cháu muốn thối hôn gả cho Đỗ đại phu? Nhị tiểu thư của ta, cháu được hứa gả cho Đống Đạt Huyền tuần kiểm, quản lý Huyền Giáp binh, cùng cha cháu có giao hảo, hôn ước này không thể huỷ bỏ được!”

“Bà nội, ai muốn thối hôn, cháu nói chính là khởi tử hoàn sinh! Hoàn toàn khác!”


“Đánh nhau? Ai dà, cháu gái! Cháu muốn thối hôn gả cho Đỗ đại phu, cũng không thể làm cho cha cháu cùng người ta đánh nhau! Cha cháu chỉ là huyền úy, kẻ dưới tay chỉ có mười mấy bộ khoái, người ta là tuần kiểm có thể có trên trăm giáp binh, chúng ta không thể đánh lại được!”

Nhị khuê nữ biết không thể nói rõ ràng cùng bà nội, dậm chân, khuôn mặt đỏ lên giận dỗi không nói.

Bàng mẫu cười nói: “Ta vừa rồi nói đến chỗ nào rồi? Ồ, đúng rồi, nói đến bản lãnh của Đỗ đại phu, hắn không chỉ can đảm mà y thuật cũng cao minh, các ngươi nghĩ lại xem, ngày hôm qua Tiễn Bất Thu một lời khẳng định Ngọc Nhi không thể sống qua tối hôm qua, nhưng bây giờ Ngọc Nhi không chỉ còn sống mà Đỗ đại phu còn nói, uống xong vị thuốc vừa rồi, Ngọc Nhi sẽ tỉnh táo hơn, cái này không phải bản lãnh là gì?”

Vú nuôi một bên ôm đứa trẻ nói chen vào: “Vị Đỗ đại phu này đúng là có vài phần bản lãnh, hắn kê cho ta một đơn thuốc chữa đau chân, ta mới dùng một lần, bàn chân liền tốt hơn, cũng không thấy ngứa, tiếp tục xoa thêm vài lần nữa là trừ tận gốc!”

Nhị khuê nữ nghe thấy, không nhịn được lại nói: “Vậy thì chúng ta có thể chờ hắn cứu sống di nương, chứng nhận rằng hắn thật sự có bản lãnh thì đem Vũ Cầm gả cho hắn cũng không muộn”.

“Không muộn? Để sau!” Bàng mẫu nghe rõ mấy câu này, vỗ mạnh đùi một cái. “Thời điểm này rất quan trọng, người nào có thể thật tình cứu giúp người? Ngươi không thấy bà nội vừa nói đem Cầm nhi gả cho hắn, hắn lập tức cho thêm một phương thuốc đó thôi, nói không chừng phương thuốc này có khả năng cứu sống Ngọc Nhi! Phải biết rằng con người luôn có tâm tư, điều này cũng không thể trách Đỗ đại phu, cái này gọi là có trọng thưởng tất có dũng phu, đạo lý này thật là đúng, hắn nhất định trong đầu đã có biện pháp cứu chữa cho Ngọc Nhi. Nghe ta nói Cầm Nhi, sau này ngươi gả cho hắn nhất định không uỷ khuất ngươi! Điều này không sai!”

Lưu thị ở một bên gật đầu nói: “Mẹ nói rất đúng, Đỗ đại phu tướng mạo đoan chính, tuấn tú lịch sự, tâm tính tốt, y thuật cao, nếu có thể cứu sống Ngọc Nhi, đem Vũ Cầm hứa gả cho hắn, hôn sự này cũng không tồi, lão gia ngươi nghĩ sao?”

Bàng huyền úy gật đầu: “Ừm, bây giờ đem Vũ Cầm hứa hẹn gả cho hắn, để cho hắn ra hết công phu tận lực cứu chữa cho Ngọc Nhi, cho dù lùi một vạn bước, không thể cứu sống lại, dù sao trước đây cũng có nói phải cứu sống nàng mới gả cho hắn, cũng không thể uỷ khuất người trẻ tuổi, lão thái thái một chiêu này thật là nhìn xa trông rộng, lo lắng rất chu đáo, Đỗ đại phu này ta thấy cũng không tồi, nếu như hắn thật sự có thể cứu sống Ngọc Nhi, thể hiện rõ y thuật, giờ tuổi còn trẻ mà đã có bản lãnh này, tương lai nhất định là làm nên việc lớn.Cầm Nhi theo hắn cũng rất tốt”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.