Bạn đang đọc Tống Tiên Hành – Chương 74: Tiến Vào
Bầu không khí chờ đợi của chín đại môn phái rất ngưng trọng.
Mỗi một người đều ngưng thần tĩnh khí, đem tinh khí thần điều chỉnh tới trạng thái tốt nhất.
Bởi vì một khi tiến vào bên trong, ngoài những kẻ địch khác môn phái thì đối mặt với bảo vật, ngay cả đồng môn sư huynh đệ cũng phải bảo trì cảnh giác.
Nhất là Tống Phong, từng trải qua nhiều năm sống ở Tam Tinh Thành Ngục, đối với cảnh cha con chém giết, huynh đệ tương tàn vì tài vật thật sự là nhiều đếm không hết.
Sắc trời rất nhanh sụp tối.
Không gian ngoài tiếng một vài loại côn trùng kêu rỉ rả thì chỉ còn gió lạnh kéo xuyên qua những tán cây làm vang lên âm thanh như ai đó nỉ non.
Đột nhiên.
Mặc lão mở mắt ra, nhún chân liền bay đến một hồ nước nhỏ cách đó không xa.
Mặc lão thân hình lơ lửng trên mặt hồ, áo bào phiêu động theo gió, mắt trái của lão lúc này đột nhiên xuất hiện một chấm đỏ trông hết sức kỳ dị.
Lão vung tay một cái, lập tức một đại ấn phát ra hào quang màu vàng nhạt theo áo bào bay ra.
Hào quang màu vàng dần dần sáng lên, đại ấn cũng xoay tròn ngày càng nhanh, cuối cùng hình thành từng đạo phong nhận đem nước ở mặt hồ vậy mà sinh sinh tạo thành một xoáy nước điên cuồng xoay động.
Xoáy nước theo đại ấn xoay tròn cùng càng ngày càng xoáy dữ dội, ở giữa tâm vòng xoáy nước cũng dần dần xuất hiện một thông đạo đen ngòm dẫn tới nơi nào không nhìn thấy rõ.
“Còn không đi vào!”
Mặc lão quát lớn một tiếng!
Lập tức, vô số bóng người sớm đã chuẩn bị sẵn, lúc này ào ào hóa thành vô số đạo hào quang nhảy vào bên trong thông đạo giữa mặt hồ.
— QUẢNG CÁO —
Mặc lão trên trán đã có mồ hôi chảy ra.
Ngay sau khi hai đệ tử của Mặc lão là những người cuối cùng nhảy vào bên trong thì lão mới phất tay, đem đại ấn chậm rãi thu lại.
Theo đại ấn xoay chậm dần, thông đạo cũng dần dần biến mất.
Mặt hồ lại trở về yên ả bình thường như cũ.
Tống Phong bởi vì cố tình tránh xa đám người Huyết Sát Tông nhảy vào đầu tiên, cho nên hắn lui lại gần cuối, trở thành một nhóm người cuối cùng đi vào bên trong.
Có trời mới biết bên trong là thứ gì, hắn cũng không muốn trở thành chim đầu đàn.
Tống Phong vừa mới nhảy vào bên trong xoáy nước, liền cảm thấy một cỗ hấp lực truyền đến.
Còn chưa kịp phản ứng, hắn liền thấy trước mắt hoa lên, cảnh vật theo đó ngay xoay chuyển vù vù, não hải của hắn cũng vì đó mà chấn động ong ong.
Ngay sau đó là một cảm giác như vừa trồi lên mặt nước sau khi lặn quá sâu, một mùi không khí cháy khét như khói từ que diêm bị đốt cháy tràn vào mũi Tống Phong khiến hắn trong nháy mắt mười phần cảnh giác.
Tống Phong chỉ kịp xuất ra mấy tấm phù lục phòng ngự dán lên người, lại cẩn thận mở ra vòng linh lực phòng hộ toàn thân không chút kẽ hở.
Lúc này hắn mới bắt đầu quan sát nơi này.
Chỉ thấy trước mặt Tống Phong giờ phút này là một cánh rừng hoàn toàn trơ trụi, toàn bộ cây chỉ còn lại thân khô cháy xém, mặt đất cũng bị cắt ra vô số rãnh lớn nhỏ, bên dưới những rãnh này cũng có lửa khói bốc lên.
Mùi khét xộc vào mũi khiến Tống Phong phải vận chuyển linh lực mới có thể đem cảm giác khó chịu này bài trừ.
Ngước nhìn lên bầu trời hoàn toàn xám xịt, chỉ có một chút ánh sáng mờ mờ chiếu rọi làm cho cảnh vật điêu tàn hoang dại.
Cảm nhận thoáng một chút, nơi này linh khí cực kỳ mỏng manh, mà lại cực kỳ hỗn loạn.
Điều này đồng nghĩa với việc nếu xảy ra chiến đấu ở nơi này, việc hồi phục linh lực sẽ hoàn toàn dựa vào linh thạch.
— QUẢNG CÁO —
Nghĩ đến đây, Tống Phong bỗng cảm giác tiếc hận số Hạ Phẩm Linh Thạch đã đưa cho Uông Thăng.
Cũng may hắn chỉ đưa ra một trăm vạn Hạ Phẩm Linh Thạch thật, còn lại là dùng Linh phiếu lấy được từ con gái Huyết Đồ.
Lúc này, Tống Phong thử cảm nhận một chút, liền phát giác trong vòng mấy dặm chung quanh không có bất cứ khí tức sinh linh nào.
Chuyện này khác với suy nghĩ của Tống Phong sau khi đi vào mọi người sẽ cùng xuất hiện ở một khu vực tập trung.
Cho nên vừa rồi Tống Phong mới trước tiên đem toàn thân che chắn trước khi nhìn thấy hoàn cảnh chung quanh, đề phòng người khác đánh lén.
Xem ra cử động vừa rồi của Tống Phong có chút cẩn thận quá mức.
Tuy vậy, Tống Phong cũng không có vội vã thu hồi phù lục, mà cẩn thận cất bớt chỉ chừa lại một vòng hào quang phù lục phòng ngự, cũng thu hồi lại linh lực hộ thân.
Ở một nơi không thể hấp thu thiên địa linh khí này, tiết kiệm linh lực tốt hơn thì cơ hội sống sót cũng sẽ cao hơn một chút.
Thực ra Tống Phong tiến vào nơi này cũng không ôm quá nhiều ý nghĩ.
Chủ yếu nhất chính là tìm một chút cơ duyên, để ý xem có tin tức gì của Uẩn Sát Thảo hay không.
Nếu có thì tốt, không có cũng không sao, chỉ cần cẩn thận tìm góc nào đó vượt qua thời gian mười ngày, bóp nát truyền tống phù trở lại bên ngoài.
Tìm Uông Thăng lấy linh thạch thắng được.
Hết thảy hoàn mỹ.
Đây là kế hoạch trong đầu của Tống Phong.
Mặc dù, thời gian một năm chuẩn bị, Tống Phong đối với đệ nhất thức của 【 Thương Sinh Lục Tuyệt 】 đã có tìm hiểu, việc phát hiện thương pháp này uy lực quá mạnh cũng đã làm hắn nổi lên lòng tham muốn nhìn tới hai tầng phía sau.
Nhưng còn chưa tới mức phải vì đó liều mạng.
Nghĩ tới đây, Tống Phong đem khí tức cẩn thận thu liễm lại lần nữa, một sợi linh lực truyền vào mảnh vỡ thần bí, đem cơ thể hắn dần dần trong suốt thì mới chậm rãi hướng về một phía đi tới.
Ở nơi này hoàn toàn không có cách gì để phân biệt phương hướng, cho nên Tống Phong đành dùng cách vừa đi vừa cảm nhận thăm dò.
Tống Phong không phi hành mà sử dụng khinh công võ giả Tùy Phong Toái Ảnh Bộ, chẳng những không cần thôi động linh lực vẫn có thể đạt hiệu quả cực kỳ tốt.
— QUẢNG CÁO —
Tiến về phía trước mấy canh giờ, dần dần Tống Phong phát hiện cảnh vật hai bên đã bắt đầu thấp thoáng có màu xanh của cỏ dại.
Dù đi nơi nào cũng vậy, cỏ dại vẫn luôn có sức sống mãnh liệt như vậy.
Thấy chút màu xanh này, tâm trạng căng cứng của Tống Phong cũng có chút buông lỏng.
Đột nhiên, cước bộ dưới chân Tống Phong dừng lại.
Vừa rồi hắn mơ hồ phát hiện cách đó rất xa có chấn động của việc đấu pháp.
Ở một nơi như thế này, việc sử dụng linh lực đấu pháp có thể khiến thiên địa xao động mạnh mẽ hơn nhiều so với bên ngoài.
Vì vậy mà dù ở khoảng cách rất xa, Tống Phong vẫn mơ hồ cảm nhận được.
Nghĩ nghĩ một chút, Tống Phong quyết định thay đổi phương hướng, tránh xa nơi có chấn động kia càng xa càng tốt.
Dần dần, chấn động mơ hồ kia cũng đã cách Tống Phong rất xa, đến mức hoàn toàn không còn có thể cảm nhận được nữa.
Theo đường đi ngày càng sâu, Tống Phong rốt cuộc không còn nhìn thấy những thân cây khô và những rãnh sâu cháy nghi ngút như lúc nãy nữa.
Mà ở nơi này, cây cối xanh tươi nhưng lại mang cho Tống Phong cảm giác quái dị.
Mặc dù nơi này là một mảnh rừng rậm nhưng không hề có bất cứ một loài thú nhỏ hay côn trùng nào, ngay cả một con kiến Tống Phong cũng chưa hề phát hiện qua.
Trên đường, Tống Phong nhiều lần nhìn thấy những bụi cây dại nở hoa.
Nhưng lại không hề tỏa ra hương thơm như tưởng tượng mà tất cả đều có một mùi tanh như máu lan tỏa khắp không gian.
Bỗng nhiên, Tống Phong dừng lại, thân ảnh trong suốt vô hình lặng lẽ nép vào một bọng cây già.
Mấy phút sau, một thân ảnh từ phía xa chậm rãi thi triển khinh công dần dần đi đến nơi này.
.