Bạn đang đọc Tống Tiên Hành – Chương 117: Dự Tiệc
“Khương công tử, ngươi đã đến!” Vương Thiên Hào mừng rỡ.
Tống Phong nhẹ gật đầu, ánh mắt như có như không liếc tới cửa sổ nơi rất dễ nhìn thấy một vị cô nương đang gảy đàn:
“Vương tiêu đầu quả nhiên biết thưởng thức.”
“Hắc hắc, công tử, mời ngồi.” Vương Thiên Hào mặt già đỏ lên, cười khan,làm bộ gọi bên ngoài.
“Người đâu, mau dọn cho ta thức nhắm mới.”
Tống Phong cùng Vương Thiên Hào rất nhanh phân biệt ngồi đối diện nhau.
Vương Thiên Hào cầm chén rượu nâng lên, cung kính:
“Khương công tử, chén rượu này là Vương mỗ kính ngươi.
Đa tạ công tử ra tay viện thủ.
Ta uống hết, ngài tùy ý!”
Nói xong, y bưng chén rượu nốc một hơi cạn sạch.
Tống Phong thấy vậy nhẹ cười, cũng đem chén rượu uống hết.
Rượu này kình lực vừa đủ, vào họng chẳng những không cay mà còn có vị ngọt thơm.
Vương Thiên Hào nhìn thấy Tống Phong cũng đem chén rượu uống sạch, nụ cười càng đậm.
Tống Phong cũng không có lạnh nhạt, ngược lại cùng Vương Thiên Hào tùy ý tán gẫu vài câu.
Lấy lịch duyệt của Tống Phong trước kia, nói ra chút ít sự tình ẩn mật trong giang hồ cũng làm cho Vương Thiên Hào cực kỳ thán phục.
Rượu qua ba lượt, hai người càng thêm hòa hợp.
Thậm chí Vương Thiên Hào còn xưng huynh gọi đệ, bộ dáng chẳng khác nào anh em ruột thịt.
Tống Phong lúc này cảm thấy bầu không khí lên men vừa đủ, liền mỉm cười làm bộ tùy ý hỏi:
“Lúc nãy tiểu đệ đi vào nơi này, nhìn thấy một vị tiên sinh vừa lúc rời khỏi.
Phải chăng Vương huynh gặp phải rắc rối gì, có cần ta hỗ trợ gì hay không?”
“Ha ha, Khương hiền đệ an tâm, người này là một vị lão hữu của ta.
Ngày mai Mã gia tổ chức tiệc mừng công, hắn đến đưa thiếp mời ta mà thôi.” Vương Thiên Hào nghe Tống Phong nhắc đến Du tiên sinh, khuôn mặt thoáng qua chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn lơ đễnh nói.
Nhìn thấy vẻ mặt của Vương Thiên Hào thoáng qua một tia nghiền ngẫm nhìn mình, Tống Phong liền nhẹ cười:
“Há, thì ra là vậy.
Lúc nãy ta nhìn thấy Mã gia đi săn trở về.
Xem ra năm nay Mã gia thu hoạch không nhỏ.”
“Thì ra hiền đệ cũng biết việc này.
Nói đến Mã gia này cũng thật kỳ lạ, chỉ trong vòng trăm năm trở lại đây đã từ một tiểu gia tộc trở thành danh gia đại tộc ở Bàn Dụ Thành này.
Chậc chậc, thật khiến người ta hâm mộ.
Hiền đệ lần này đến Bàn Dụ Thành không biết có việc gì gấp cần phải xử lý hay không? Nếu như rãnh rỗi thì ngày mai cùng ta đến Mã phủ dạo một chút, cũng thuận tiện xem phong thái của Mã gia.” Vương Thiên Hào thoải mái nói.
“Vương huynh lời ấy có thật hay không? Tiểu đệ chỉ là vô danh tiểu tốt, lại không có thiệp mời, sợ rằng…” Tống Phong hơi do dự.
“Yên tâm, Vương Thiên Hào ta ở Mã gia vẫn là có chút nhân mạch.
Sáng ngày mai Khương hiền đệ cứ yên tâm cùng đi với ta, chúng ta sẽ cùng nhau đến Mã gia.” Vương Thiên Hào thấy bộ dáng của Tống Phong có vẻ do dự, liền hào sảng phất tay, lớn tiếng nói.
Tống Phong khuôn mặt hiện ra ba phần vui vẻ bảy phần kính phục, vội bưng chén rượu nói:
“Nếu như vậy lần này đa tạ Vương huynh rồi.”
“Haha, chuyện nhỏ mà thôi.
Uống!” Vương Thiên Hào cảm thấy gương mặt nóng lên, hãnh diện vỗ vỗ ngực, uống rượu càng thêm hào khí ngất trời.
Uống đến gần cuối, Vương Thiên Hào trực tiếp lẻn đi, hứng chí bừng bừng tìm một cô nương tâm sự nhân sinh.
Còn Tống Phong thì cũng không rời đi mà tìm một căn phòng trong Lệ Xuân Viện qua đêm.
Mặc dù Tống Phong không gọi cô nương, nhưng ngủ lại đây một đêm, vẫn phải chi ra một số tiền.
Dù đối với vàng bạc thế tục đã xem nhạt, nhưng loại tiêu xài cỡ này này vẫn làm cho Tống Phong cũng phải thầm khen chủ nhân nơi này đúng là quỷ hút máu.
Một đêm dày vò qua đi.
Sáng hôm sau, Tống Phong đem y phục thay đổi một chút, cả người thần thái sáng láng bước ra ngoài.
Còn Vương Thiên Hào thì hai mắt thâm quầng, bộ dáng có chút hốc hác, cũng không biết đêm qua đã gặp yêu nữ nào mà cả người y dường như gầy đi một vòng.
“Khương hiền đệ quả nhiên trên phương diện kia công lực sâu dày, dưới loại dày vò đó mà vẫn giữ được tinh thần tốt như vậy.” Sau khi nhìn thấy Tống Phong đang ngồi thảnh thơi uống trà ở đại sảnh chờ mình thì Vương Thiên Hào liền thầm thán phục.
Chờ đi gần bên Tống Phong, Vương Thiên Hào mới ‘khục’ một tiếng, nói:
“Để hiền đệ chờ lâu, hiện tại chúng ta xuất phát.”
“Được.” Tống Phong đồng ý.
Hai người sóng vai nhau hướng về Mã gia mà đi.
Khi Tống Phong và Vương Thiên Hào đến trước cổng Mã phủ thì đã có nhiều người đang lục tục tiến vào.
Đập vào mắt là cửa lớn sơn son thiếp vàng, rộng chừng mười trượng, cao lớn uy nghi, quý khí bức người.
Hai bên bậc thang dẫn lên cửa lớn là hai con kỳ lân được điêu khắc tinh xảo bằng ngọc thạch, nằm phủ phục canh giữ, vô cùng uy nghi bất phàm.
Bất quá, Tống Phong vừa nhìn hai đầu kỳ lân này liền nhíu mài.
Thông thường, thế tục thường dùng Sư tử, hoặc nếu là vương triều thì dùng rồng.
Còn Kỳ lân thường khá hiếm thấy.
Bởi vì loại thần thú này thường có oai linh trấn tà.
Những gia đình viện phủ chính khí dùng loại thần thú này hộ phủ sẽ được an tường quý khí.
Còn những nơi có tà khí, nếu dùng loại thần thú này hộ phủ thường sẽ dẫn đến nhiều vận rủi.
Tất nhiên, đây chỉ là truyền thuyết mà thôi.
Thực tế Tống Phong cho rằng, trên đời này cho dù có Kỳ Lân thần thú thì cũng không quá rãnh rỗi đến quản chuyện nắng mưa ở thế tục.
Lúc này, ở trước cổng Mã phủ có gia đinh xếp hàng chỉnh tề, cùng với người của Mã phủ được cắt cử để đón tiếp quan khách.
Công việc chủ yếu của những người này là xác minh một chút thân phận, tùy tiện nói vài câu khách khí, thu lấy lễ vật liền mời quan khách đi vào bên trong.
Vương Thiên Hào hơi hơi điều chỉnh thần sắc, lấy thiệp trong ngực áo ra.
Nhưng không chờ cho Vương Thiên Hào đưa tới, một tiếng cười liền truyền tới:
“Thì ra là Vương tiêu đầu.
Mời vào.”
“Ha ha, làm phiền Vu quản gia.
Vương mỗ có chút quà chúc mừng quý tộc.” Vương Thiên Hào khách khí đáp lại, đồng thời lấy ra một hộp gỗ dài chừng một tấc rưỡi toàn thân bao bọc bằng vải đỏ trong lồng ngực ra đưa tới.
Vu quản gia thấy vậy thì khách khí nói vài câu, sau đó đem hộp gỗ tiếp lấy, sau đó lại tùy ý trò chuyện với Vương Thiên Hào vài câu không mặn không nhạt.
Trò chuyện được hai ba câu, vị Vu quản gia này lấy cớ tiếp khách, để tùy ý Vương Thiên Hào và Tống Phong đi dạo trong hoa viên của Mã gia.
Tống Phong đi theo Vương Thiên Hào, Vu quản gia cũng không quá quan tâm, hẳn cho rằng đây có lẽ là con cháu của Vương Thiên Hào được dẫn theo để thấy việc đời.
Việc dẫn theo con cháu đến loại tiệc như thế này cũng rất thường thấy.
Mà với cấp bậc của Vu quản gia y thì không cần quan tâm đến đám tiểu bối này.
Cho nên Tống Phong cũng không có bị chú ý tới.
Tống Phong lặng lẽ quan sát chung quanh, nhìn thấy nơi này có nhiều người ăn mặc hoa lệ, khí quý ngập tràn.
Đối với những người này, thái độ của Vu quản gia càng thêm nhiệt tình hơn so với Vương Thiên Hào.
Tống Phong trong lòng thầm hiểu.
Thì ra tùy vào địa vị và mức độ quan trọng mà vị Vu quản gia này cũng đối xử khác nhau.
“Quả nhiên là kẻ lõi đời.” Tống Phong trong lòng thầm đánh giá một câu, liền phát hiện một điều làm cho hắn chú ý..