Đọc truyện Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo! – Chương 63: Không thích tôi, em thích ai (3)
Editor: May
“Tôi nói tôi là bị buộc bất đắc dĩ, cho dù đính hôn, cũng chỉ là trên danh nghĩa, lúc sau tôi sẽ nghĩ cách trốn đi.”
Tay nhỏ xanh nhạt của Lộ Tình Không xoa xoa cái trán, có vẻ có chút bất đắc dĩ.
Ánh mắt Lý Mục Thành có chút nguy hiểm, nhìn chằm chằm cô sau một lúc lâu mới nói, “Tôi theo đuổi của tôi, em tiếp nhận hay không, đó là chuyện của em.”
Lời này, nói đến có chút cường thế.
Lộ Tình Không bỗng nhiên đứng lên, “Anh theo đuổi của anh, tôi không tiếp nhận hay không, là quyền lợi của tôi, đã nói hết lời rồi, xin lỗi không tiếp được.”
Ban đầu cô còn cảm thấy vị thiếu tá này là một nhân vật, không nghĩ tới lại khó chơi như vậy.
Lý Mục Thành một phen lôi kéo cổ tay cô.
Lộ Tình Không nhìn xuống anh từ trên cao, trên khuôn mặt nhỏ tinh xảo cũng có chút tức giận, “Như thế nào? Thiếu tá không theo đuổi được phụ nữ, tính toán mạnh bạo sao?”
“Xin lỗi!” Lý Mục Thành phun hai chữ từ giữa kẽ răng, anh tựa hồ rất ít nói hai chữ này, có vẻ có chút đông cứng.
Cô gái mười tám tuổi, khí thế ngược lại không yếu, Lý Mục Thành lại nhìn cô hơn hai phút, con ngươi không có bao nhiêu cảm xúc càng hiện lên một chút nhất định phải được.
Lộ Tình Không có chút kinh ngạc, ngược lại không nghĩ tới anh sẽ xin lỗi, cô không cảm thấy anh sẽ là một người hiểu đạo lí đối nhân xử thế như thế.
“Tôi tiếp nhận, nhưng hiện tại tôi ăn không vô, có thể buông tay không?”
Lý Mục Thành nhìn cô một cái thật sâu, cuối cùng chậm rãi buông tay cô ra, thật ra đây là lần đầu tiên anh kéo tay một cô gái, xúc cảm tơ lụa, khác với thô ráp của đàn ông, rất có chút yêu thích không buông tay.
Anh vẫn luôn nhìn bóng dáng cô biến mất, con ngươi lóe lên ánh sáng nhất định phải được cũng không có rút đi.
Bữa cơm này, Lộ Tình Không đoán được mở đầu, không đoán được kết cục, cuối cùng tan rã trong không vui.
Ra khỏi nhà hàng, cô ôm túi đựng lễ phục đứng bên đường cái, vốn dĩ muốn đi công ty Vạn Lợi nhìn xem gần đây có hóa đơn gì không, kiếm thêm chút khoản thu nhập, hiện tại lại không có tâm tình gì.
Lộ Phồn Tinh nói không sai, cô thật sự rất nghèo, rất nghèo.
Hôm nay cô chỉ ăn chút điểm tâm lót bụng ở trên máy bay của Sở Ngự Bắc, sớm đã đói bụng đến kêu vang.
Tùy tiện mua cái bánh mì loại lớn ở trên quán ven đường gặm lên.
Cách đó không xa, là một chiếc xe chống đạn đã qua cải trang, Tần Hãn xa xa liền nhìn thấy cô đứng ở bên đường cái.
“Tiên sinh, đó là tiểu thư Tình Không.”
Sở Ngự Bắc theo bản năng mà nhìn tới phương hướng Tần Hãn chỉ, chỉ thấy trong tay cô gái nhỏ ôm một bao đồ vật, trong tay cầm cái bánh mì loại lớn cái miệng nhỏ gặm gặm.