Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!

Chương 57: Đau lòng cô (1)


Đọc truyện Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo! – Chương 57: Đau lòng cô (1)

“Đừng nhúc nhích!” Ngữ khí vô cùng không tốt, nhưng Minh Mị cùng anh từ nhỏ lớn lên vẫn nghe ra anh là đang đau lòng.

Tâm cô trầm xuống, nhìn về phía Lộ Tình Không ánh mắt tối lại,nếu không nhanh lên, vạn nhất Sở Ngự Bắc nhìn rõ lòng mình, cô định sẵn liền thua rồi.

Làm thế nào mới có thể làm cho Sở Ngự Bắc sớm cùng mình kết hôn đây?

“Tôi tự mình bôi, không có đau như vậy……”

Sở Ngự Bắc ánh mắt u lãnh nhìn cô, nước mắt lưng tròng, còn nói không đau, cô gái chết tiệt này thật là không cho người khác bớt lo.

“Cô ở lại đây là hỗ trợ, không phải làm trở ngại.”


Xem đi, lại ghét bỏ cô, cô nào có khả năng như bác sĩ người ta đâu?Cô ở trong mắt anh chính là cái gì đều không biết, chỉ là cô gái mang thêm phiền phức?

“Không cần anh quản, tôi tuyệt đối không phải người chỉ làm trở ngại chứ không giúp gì!” Lộ Tình Không một tay đoạt lấy thuốc mỡ trên tay anh ta, nổi giận đùng đùng mà nói xong câu này, liền chạy về lều trại.

Sở Ngự Bắc mày nhăn đến có thể kẹp chết ruồi bọ, ánh mắt thật sâu nhìn chằm chằm bóng dáng nhỏ bé kia, cô gái chết tiệt kia như thế nào cả ngày đều giận dỗi?

“Phụ nữ các người đều như vậy sao?” Sở Ngự Bắc hỏi Minh Mị.

Minh Mị nội tâm khẽ thở dài một tiếng, ngoài mặt tỏ rõ bất đắc dĩ, “Em chưa bao giờ như vậy, anh cũng biết đó.”

Sở Ngự Bắc mày nhíu càng lợi hại, cùng là là phụ nữ, thế nào liền khác biệt lớn như vậy?

Minh Mị tâm càng thêm trầm đến lợi hại.

Lộ Tình Không tức giận mà chạy về lều trại, ngay cả thuốc mỡ đều ném sang một bên.

Cô phát hiện cảm xúc của mình gần đây thật không ổn định, tính tình cũng càng ngày càng tệ, cảm thấy giống như có chỗ nào không đúng, nhưng lại không thể nói rõ, loại tình huống này từ sau khi gặp đại nhân vật liền biến đổi như vậy.

Cô cảm thấy chính mình không thích hợp, thực sự không thích hợp, cô trước kia cũng không phải người keo kiệt như vậy, ngay cả Lộ Phồn Tinh cướp Sở Vân Triết cô cũng không có tâm tình bất định như vậy.

Lộ Tình Không hít sâu, quyết định bắt đầu từ ngày mai, kiên quyết không cho anh ta ảnh hưởng đến cảm xúc của mình.


Hôm nay thật sự rất mệt, cô để cả quần áo, ngẩng đầu nhìn đỉnh lều trại, không đến một lúc liền ngủ say.

Ngón tay đại khái bỏng cũng không nhẹ, luôn ẩn ẩn đau, cô ngủ có chút không an ổn.

Trong lúc ngủ mơ, cô bỗng nhiên cảm thấy đầu ngón tay hơi lạnh, đau đớn tản dần, khuôn mặt nhíu chặt mày mới chậm rãi tản ra……

Dưới ánh đèn tối tăm, thân hình lạnh lùng của người đàn ông quỳ một gối ở bên cạnh Tình Không, hướng đầu ngón tay cô nhẹ nhàng bôi thuốc.

Mãi đến khi cô gái mày nhỏ dãn ra, ngón tay anh nhẹ nhéo một cái lên gương mặt, cô ở trong mơ nói câu, “Muỗi, đáng ghét……”, Anh mới cong môi, chậm rãi đi ra ngoài.

Một đêm không nói chuyện, ngày hôm sau lại là một ngày bận rộn.

Lại một ngày qua đi.


72 giờ quý báu qua đi, cứu hộ ra được không ít người sống sót, nhưng chết vì tai nạn cũng rất nhiều.

Sở Ngự Bắc không thể ở đây mãi được, phủ tổng thống còn cần anh chủ trì đại cục, công việc sau này tiếp tục thế nào, anh đều đã an bài chu đáo.

Lên máy bay trở về, Tình Không vẫn luôn xoay quanh suy nghĩ trong đầu mình.

“Sở Tiên Sinh, tôi có thể hỗ trợ mấy đứa trẻ không?” Kỳ thật Tình Không vẫn luôn đối với Sở Ngự Bắc xưng hô có chút khó khăn, sau này dứt khoát học theo Tần Hãn kêu tiên sinh,cô lại cảm thấy càng dễ nghe.

Nghe được Tình Không đề nghị,Sở Ngự Bắc đang nhắm mắt dưỡng thần bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn chằm chằm cô gái khuôn mặt tinh khiết một lúc mới mở miệng nói, “Hoặc không hỗ trợ, hoặc hỗ trợ toàn bộ.”

Lộ Tình Không há miệng, đối diện ánh mắt sâu thẳm chớp vài cái, rồi mới nắm góc áo gục đầu xuống dưới, khó xử nói, “Tôi không có nhiều tiền như vậy.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.