Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!

Chương 50: Thiên tai nhân họa(4)


Đọc truyện Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo! – Chương 50: Thiên tai nhân họa(4)

Lần này Huyện doãn xuyên là vùng bị dư chấn mạnh nhất, trải qua vài cơn bão lốc tất cả nhà cửa gần như đều bị sập đổ nát hết, lúc xảy ra địa chấn cũng lfa vào ban đêm, hầu hết mọi người đều đang trong lúc ngủ, không kịp di tản, vì vậy số người chết vô cùng nhiều.

Hiện giờ vẫn đang trong thời gian 72 tiếng cứu hộ vàng, thời đại hòa bình, các nhóm cứu hộ đều đang tranh thủ từng phút từng giấy giải cứu người bị nạn.

Lộ Tinh Không toàn thân ăn vận trang điểm lộng lẫy xuất hiện ở nơi này, có vẻ vô cùng không phù hợp.

Nếu đã đến đây rồi, cô cũng không muốn làm vật cản đường của Sở Ngự Bắc, công việc cứu hộ không thể làm được, rót nước bưng trà chắc cũng không thành vấn đề gì.

Cô đi đến ngôi nhà may mắn thoát khỏi địa chấn mượn một bộ áo phông quần jean thay, lau sach hết lớp trang điểm trên mặt đi, ngoan ngoãn đi theo sau Tần Hãn làm như một cái đuôi.

Sở Ngự Bắc đi đến vùng gặp thảm họa làm công tác hỏi thăm và an ủi nhân dân, cũng chung tay tham gia công tác cứu trợ, Tần Hãn chủ yếu phụ trách công tác hậu cần, Lộ Tinh Không đi theo giúp anh ta chăm sóc người già và trẻ nhỏ.


Cô bồng một đứa trẻ khoảng 3 4 tuổi, cánh tay bị đứt lìa, nhưng cậu bé tuyệt nhiên không hề khóc, chỉ mở to đôi mắt tròn vo nhìn cô và hỏi, mẹ của nó bị thương rất là nghiêm trọng, có thể chữa khỏi cho bà được hay không?

Lộ Tinh Không biết mẹ cậu bé vì bảo vệ an toàn cho cậu, đã dùng thân thể của mình ngăn cản mảng tường đổ xuống, lúc đó đã không thể cứu bà ấy nữa rồi.

Lộ Tinh Không ôm chặt đứa bé, trong lòng nặng trĩu, trận địa chấn lần này thật quá mức khốc liệt, thậm chí có thể dùng tiếng kêu than dậy trời đất tới tưởng tượng nó, những người bị di chứng sau trận địa chấn lần này, không biết phải mất bao nhiêu thời gian mới có thể khôi phục được.

“Sở Ngự Bắc nói cô đi nghỉ ngơi một chút, tôi đã đem người đến xử lý mấy việc còn lại rồi.” Đó là giọng nói rất thuần khiết của một cô gái,vừa nghe đã biết được cô là người rất khéo léo và thông minh rồi.

“cô vất vả rồi.” Giọng nói ấm áp hiếm có của Sở Ngự Bắc cất lên.

Quan trọng là, cô ta có thể trực tiếp gọi tên của phó tổng thống, lại còn có thể được phó tổng thồng đối xử đặc biệt đến như vậy.

Lộ Tinh Không rất hiếu kỳ, theo bản năng mà nhìn về phía cô gái đó.

Đó là một cô gái có dáng người kiều diễm,mặc một chiếc áo blouse trắng dài, khiến cho người ta cảm thấy một loại khí chất khác người.

Đến phái nữ khi nhìn thấy cô ấy cũng cảm thấy cô không có điểm gì để chê trách, Lộ Tinh Không nghĩ, đại mỹ nhân mà mọi người thường nói đến chắc chắn không ai khác chính là cô ấy.


“Cô làm cái việc gì ở đây?” cái người đàn ông kia cất tiếng hỏi cô, giọng nói không hề mang chút ấm áp.

Câu này không phải là hỏi cô đấy chứ? Lộ Tinh Không ngại ngùng nghĩ, tên này cũng chẳng phải là thứ tốt đẹp gì, đối với người đẹp thì nói chuyện dịu dàng đến vậy,vậy mà lúc nói chuyện với cô thì lại cộc lốc.

Còn nói cái gì mà làm người phụ nữ của anh ta, chẳng lẽ nào lại là một trong vô số những người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh anh ta chắc?

Cô ngẫm nghĩ lại liền cảm thấy có ác cảm.

Lộ Tinh Không bĩu môi,tỏ vẻ không cam tâm tình nguyện mà bước qua anh ta, đứng cạnh người con gái xinh đẹp đó cô mới phát hiện ra, bản thân mình còn thấp hơn cô ấy những nửa cái đầu. 

“báo cáo ngài phó tổng thống, tôi đang trốn việc ạ.”

Người đẹp bụm miệng cười, “ Ngự Bắc, không giới thiệu chút sao?”


Sở Ngự Bắc liếc qua Lộ Tinh Không đang nhìn cắm đầu xuống đất, vô vị nói một câu, “ không quan trọng cho lắm.”

“Đi sát bên Tần Hãn, không được chạy lung tung.” Câu sau tự nhiên hướng sang phía Lộ Tinh Không dặn dò.

Chẳng hiểu ra sao cả, trong lòng Lộ Tinh Không nhoi nhói như có kim đâm, từng lượt từng lượt một, không quan trọng sao?

Cô rất muốn lớn tiếng chất vấn anh ta, nếu cô đã không quan trọng, vì sao phải năm lần bảy lượt cưỡng hôn cô?

Anh ta muốn mở hậu cung, cô mới là không thèm cái danh phận hão đó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.