Tống Thì Hành

Chương 56: Đấu cầm (Hạ)


Đọc truyện Tống Thì Hành – Chương 56: Đấu cầm (Hạ)

Kê Cầm kia ở trong tay hắn được sử dụng ra tất cả kỹ xảo.

Âm thanh run rẩy khe khẽ, rung lên tinh tế dồn dập;

Run rẩy trơn láng, vừa men theo vừa run rẩy…

Mỗi một lần biến hóa đều mang đến cho Phùng Siêu sự phiền lòng rất lớn.

Một khúc Cao Sơn sản sinh ra vô số biến hóa, ngược lại có thể khiến Phùng Siêu vài lần suýt đã lạc điệu, nhưng rồi lại cố gắng kéo trở về.

Trên trán đã lấm tấm mồ hôi.

Nhưng đối với Phùng Siêu mà nói, giờ này khắc này đã quên đi việc đấu cầm.

Toàn thân y đã đắm chìm vào trong khúc nhạc, tấu khúc “Lưu Thủy” vút lên tận trời xanh, hai khúc nhạc phối hợp ăn ý, lại như hỗn loạn, người xem xung quanh như say như dại, thỉnh thoảng lại ồ lên những tiếng trầm trồ khen ngợi.

Các chị em ánh mắt càng đỏ, chỉ ước ao được tham dự trong đó, chắc chắn sẽ trở thành một giai thoại.

Ngọc Doãn càng khẩn trương!

Lưng áo phía sau ướt đẫm.

Phùng Siêu tay hoa biến điệu, cũng suýt nữa khiến hắn đi chệch âm, may là hắn cố gắng tập trung nên không đến mức bị hỏng.

Nga nga hề nhược Thái Sơn…

Dương dương hề nhược giang hà!

Dịch: Vời vợi cao như Thái Sơn

Mênh mông như sông chảy!

Hai người đã diễn tấu Cao Sơn Lưu Thủy tới độ cao nhất rồi.

Trong lòng Ngọc Doãn biết nếu còn tiếp tục như vậy nữa sớm muộn gì cũng sẽ bị Phùng đánh bại. Dù sao luận kỹ xảo, hắn tài giỏi hơn Phùng Siêu, nhưng nếu luận căn cơ mà nói, sợ rằng kém hơn nhiều so với Phùng Siêu. Hít sâu một hơi, Ngọc Doãn chợt sử dụng một kỹ xảo đại chiến, nói thật ra, kỹ xảo này hắn cũng không quá hiểu rõ, cuộn rộng mênh mông, lay động có tình. Thái Sơn nguy ngay này oai phong hùng vĩ, khiến lòng người hướng về, dẫn tới bao lời trầm trồ khen ngợi.

– Đánh đàn đừng quá tận lực!

Trong đầu đột nhiên hiện lên lời dạy bảo của cha: “Bất kể là nhịp chậm hay nhịp nhanh, cũng bất luận là tình khúc vui vẻ hay đau thương, ta vẫn ở đây, không buồn không vui, không một lòng theo đuổi sự thanh lệ thanh nhã, tinh xảo tuyệt mỹ…”

Đó là có một lần hắn nhàn rỗi đã tấu khúc Cao Sơn cố gắng khoe khoang tài năng.


Nhưng cuối cùng lại bị cha quở trách, nói rằng không chạy theo kỹ xảo, sẽ làm mất đi ý nghĩa thật sự của nhạc phổ hí khúc phái Hà Nam.

– Cha đánh một khúc nhạc phái Hà Nam cho con nghe.

Cha vừa đánh đàn vừa ca.

Hình ảnh đó đã khắc sâu trong tâm trí Ngọc Doãn.

Trong lồng ngực hắn chợt có một luồng khí buồn bã tích tụ, khiến Ngọc Doãn không kìm được bất chợt chỉ muốn cất cao giọng hát.

Tiếng đàn đột ngột biến đổi, lúc trước là phong cách đẹp nụ cười đẹp ánh mắt đã chuyển biến thành âm thanh hồn hậu thuần phác, âm thanh này trong trầm lắng có hùng hồn, khiến Phùng Siêu rối loạn, suýt chút nữa lại làm lạc điệu.

Yến Nô không nhận ra sự biến hóa bất thình lình này.

Nhưng Tiếu Chi Nhi trong đám đông cùng với Lý Thanh Chiếu trong lầu Bạch Phàn lại nghe được sự huyền diệu, lập tức nét mặt biến đổi.

Đặc biệt là Lý Thanh Chiếu, nàng đứng lên đi tới bên cửa sổ, khẽ thở dài nói nhỏ:

-Chỉ e lần này Siêu ca nhi thua rồi!

– Sao lại nói vậy?

Mã nương tử nghe vậy ngẩn ra, vội vàng hỏi.

Nhưng đúng lúc này lại nghe tiếng ca hồn hậu âm vang từ trên đường vọng tới.

Ngọc Doãn hát vang khiến xung quanh giật mình.

” Thái sơn thiên nhưỡng gian, ngật như úc tiêu thai. Quyết sơ tạo hóa thủ, phách thử hà hùng tai

Thiên môn nhất hà cao, thiên hiểm nhược khả giai. Tích tô dữ lũy khối, phân minh kiến cửu cai. ..”

Giọng hát của Ngọc Doãn không quá hay, hơi khàn khàn nhưng lại vang vọng khắp nơi. Việc hắn dùng tiếng hò dài mang theo hào khí hùng hồn khiến mọi người bất giác đều rung rẩy.

Không ngờ tiếng đàn dữ dội như thế, thái sơn lồng lộng như ngay ở trước mắt.

Trong đám đông, Trần Đông và Lý Dật Phong cùng biến đổi sắc mặt, hoảng sợ nhìn Ngọc Doãn rất lâu mà không bình tĩnh được.

Còn trong mắt Yến Nô thì tràn ngập tình cảm dịu dàng.

Đây là phu quân của nô, ai nói huynh ấy chỉ là một kẻ bán thịt, phu quân của nô là tài tử giỏi nhất trên đời này!


– Thơ hay!

Lý Thanh Chiếu lộ vẻ xúc động, khẽ tán thưởng.

Sắc mặt Mã Nương tử lại trở nên vô cùng cổ quái, sao nàng không nghe ra lời thơ hay chứ? Nhưng nếu lời khen ngợi của Lý Thanh Chiếu lan truyền ra ngoài, chỉ sợ từ nay giá trị con người Tiểu Ất không có ai có thể vượt nổi.

Mà trên phố dài, Ngọc Doãn vẫn hồn nhiên say sưa.

Dường như hắn đã quên mất mình đang đấu cầm với người ta, tinh thần trong trong nháy mắt đã đạt tới sự chỉnh thể vô cùng.

“Gió lốc cửu vạn lý, không thể vu kỳ hài. Tần hoàng uy linh, mậu lăng diệc hùng tài. . . Ha ha ha ha cáp, thúy hoa biết không về, thạch đàn mãn thương đài. Cổ kim nhất cúi đầu và ngẩng đầu, cảm cực người thời nay ai. . .”

Haizz, Ngọc Doãn hát đến đây khẽ thở dài, như có một ma lực khiến những người xung quanh đều nảy sinh sự bi ai.

Lý Thanh Chiếu vô thức xiết chặt song cửa sổ, cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.

Tuy nàng là bậc thầy thơ ca nhưng tình cảm phóng khoáng…

Thân thể mềm mại của nàng run rẩy theo tiếng hát sâu thẳm của Ngọc Doãn. Cả người Lý Thanh Chiếu nổi da gà, sự cảm thụ kỳ lạ này khiến nàng khó dùng lời để diễn tả được, chỉ có thể tập trung tinh thần như sợ bỏ lỡ một câu, kinh ngạc nhìn Ngọc Doãn, răng cắn chặt bờ môi mọng đỏ.

– Thơ đó là ai sáng tác?

Lý Dật Phong đột nhiên quay lại hỏi Trần Đông.

Trần Đông lắc đầu, tâm trạng tình cảm đều bị tiếng đàn kia, tiếng ca kia cuốn hút…

– Có lể là Tiểu Ất sáng tác?

– Sao có thể?

-Có gì mà không thể…Hắn có thể viết được chữ đẹp, sao không thể sáng tác được bài thơ hay?

– Điều này…

Lý Dật Phong cứng họng.

Phùng Siêu đã túa mồ hôi trán chảy xuống gương mặt.

Tuy rằng y cố gắng khống chế làn điệu Lưu Thủy nhưng thực tế đã bị Ngọc Doãn đoạt lấy.


“Kỳ khống vong đăng đốn, ý khiếp tự trì hồi. Dạ túc ngọc nữ từ, bôn băng dũng khứ lôi.

Kê minh đăng nhật quan, tứ vọng vô phân mai. Lục long xuất phù tang, phiên động thanh hà đôi.

Bình sinh hoa tung du, tư sơn vị vong hoài. Thập niên vọng tề lỗ, cô vân chỉ tằng nhai. . . ha ha ha ha!”

Lần thứ hai Ngọc Doãn cười to, không ngờ tiếng đàn như thế kia mà bất chợt lại có làn điệu xuất chúng như thế.

Phùng Siêu biến đổi sắc mặt, cố gắng khống chế nhưng tay không tự chủ đã theo làn điệu cao vời của Ngọc Doãn, thoáng cái đã chuyển tới trên “Cao Sơn”. Chỉ là lúc này không mấy ai để ý tới bài nhạc của y nữa, tâm trạng mọi người đều bị Ngọc Doãn cuốn hút. Khúc nhạc đã đạt được hiệu quả kỳ diệu, là có lời ca tuyệt vời.

Quả nhiên, tiếng cười Ngọc Doãn qua đi, nhưng vẫn còn vang dài lên câu cuối cùng.

“Thanh bích lạc lạc vân gian khai. Nhãn tiền hữu cú đạo bất đắc, đãn giác hung thứ cao thôi ngôi. . .”

Từ hai câu “sừng sững” kia ngân ra, dây đàn của Kê Cầm trong tay Ngọc Doãn bất chợt đứt đoạn.

Mà dây đàn của Phùng Siêu hầu như chẳng phân biệt được trước sau, bị đứt thành hai đoạn.

Mặt y xám như tro tàn, ngơ ngác nhìn Kê Cầm trong tay. Cầm khúc Lưu Thủy đã không nảy sinh hiệu quả của nó. Sở dĩ dây đàn của y bị đứt là bởi vì đi theo khúc Cao Sơn của Ngọc Doãn, không thể nào khống chế được tâm tình nên mới xảy ra kết cục như vậy, nói các khác, y…thua!

Cả người Phùng Siêu như mất đi hồn phách, đứng ngây ra ở nơi đó.

Mà lúc này người vây xem đã hoàn toàn quên mất đi sự tồn tại của Phùng Siêu mà chỉ hướng về Ngọc Doãn, không ngớt trầm trồ khen ngợi.

Lý Dật Phong nhìn tình cảnh hỗn loạn như vậy, rất lâu không nói nên lời.

Hơn nửa ngày gã đột nhiên nói:

– Ta phát hiện ra Tiểu Ất thật sự là một người thích gây rắc rối.

– Đúng vậy, tựa như từ lúc chúng ta biết hắn, mỗi lần gặp hắn là lần đó vô cùng náo động. Đại Lang, có ý định giới thiệu với lệnh tôn không?

– Đây cũng là một cơ hội.

Lúc này tinh thần Ngọc Doãn lại có chút hoảng hốt.

Hắn nhắm mắt lại, bên tai ong ong.

Yến Nô vội vã đi tới đỡ lấy cánh tay hắn. Hơn nửa ngày Ngọc Doãn mới bình ổn lại được, ngẩng đầu lên thấy Phùng Siêu hồn siêu phách lạc đứng trước mặt, cũng có một cô gái đứng bên cạnh đang đỡ y.

Hai người có thể nói đều đã hao hết tinh thần.

Bất kể là Ngọc Doãn hay Phùng Siêu đều đã đạt tới cực hạn rồi.

Không chỉ là thân thể, mà tinh thần cũng tiêu hao….Ngọc Doãn đưa Kê Cầm cho Yến Nô, còn Phùng Siêu cũng đưa Kê Cầm cho cô gái bên cạnh.

– Đa tạ tiên sinh chỉ giáo.

Ngọc Doãn chắp tay vái chào trong tiếng hoan hô sấm dậy,


Phùng Siêu lắc đầu, khẽ nói”

– Phải là ta cảm ơn Tiểu Ất, nếu không có Tiểu Ất, ta thật sự chỉ là ếch ngồi đáy giếng.

– Luận tài nghệ, là Ngọc Doãn thua, chỉ là mượn chút kỹ xảo nên may mắn mà thắng.

Phùng Siêu lắc đầu mỉm cười:

– Đấu cầm vốn là vậy, chính là thi triển thủ đoạn. Ta nghỉ ngơi dưỡng sức tới đây vốn là muốn đánh Tiểu Ất trở tay không kịp, nhưng kết quả ta lại thua, thua tâm phục khẩu phục.

Dứt lời, Phùng Siêu chắp tay vái chào.

Ngọc Doãn khom người đáp lễ.

– Đây chắc chắn sẽ trở thành một giai thoại.

Lý Dật Phong đột nhiên nói:

– Từ nay về sau, rất nhiều người biết đến cái cái tên Ngọc Tiểu Ất.

– Đúng vậy, vậy ngươi ta còn không qua chúc mừng?

Lý Dật Phong và Trần Đông tiến đến chúc mừng Ngọc Doãn.

Phùng Siêu dưới sự nâng đỡ của Tiếu Chi Nhi chậm rãi rời đi. Lúc này, đã không còn ai để ý tới hai người họ nữa, thắng làm vua thua làm giặc, Phùng Siêu thua, hơn nữa thua tâm phục khẩu phục, không có bất luận sự bất mãn gì.

– Chi Nhi cô nương, ta phải đi rồi, sợ là đã không thể nào giúp Chi Nhi được nữa.

Trong mắt Tiếu Chi Nhi ánh lệ, nhưng trên mặt lại nở nụ cười tươi:

– Nếu Siêu ca nhi đi, Chi Nhi ở lại đây còn có ý nghĩa gì nữa? Cũng như năm xưa nô từng nói: Nô ta một tiểu xướng giỏi nhất, mà Siêu ca nhi cũng là nhạc công giỏi nhất. Hôm nay nhạc công giỏi nhất đã đi, đương nhiên cũng không còn tiểu xướng giỏi nhất nữa. Không biết Siêu ca nhi có bằng lòng dẫn nô cùng rời khỏi nơi phồn hoa này hay không?

– Muội…

Phùng Siêu ngẩn ra, ngơ ngác nhìn Tiếu Chi Nhi.

Mất một lát y bất chợt mỉm cười!

– Siêu ca nhi cười gì?

Phùng Siêu nói:

– Ta cảm giác dường như chưa hề mất đi gì cả!

– Thật sao?

Tiếu Chi Nhi cũng cười….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.