Đọc truyện Tống Thì Hành – Chương 54: Oanh oanh yến yến thúy thúy hồng hồng (hạ)
Mưa phùn sau một đêm đã gột rửa thành Đông Kinh sạch sẽ.
Sáng sớm, mưa đã tạnh.
Nhưng trong không khí vẫn tràn ngập hơi nước mỏng manh khiến thành Đông Kinh như bao phủ ở bên trong một tầng lụa mỏng.
Ngọc Doãn thức dậy luyện công ở trong viện như thường ngày.
La Hán Thung kia nay đã luyện được thuần thục, dần dần tiến vào bậc cao, đối với việc nắm giữ sức mạnh dường như đề cao hơn nhiều so với lúc trước, khiến cho sau hai đợt quyền cước, Ngọc Doãn cảm giác tinh thần rất sảng khoái.
Hắn lấy Kê Cầm từ trong phòng ngủ mang ra ngoài.
Lúc sáng sớm, Đông Kinh lại khôi phục cuộc sống sôi động.
Trong ngõ nhỏ phố lớn người đi đường qua lại tấp nập, toát lên cuộc sống phồn vinh, chỉ có điều sự phồn vinh này cũng khó lâu dài.
Tiếng kêu hát quanh quẩn ở bên tai.
Thỉnh thoảng truyền đến tiếng trẻ nhỏ chơi đùa, tiếng các cô gái thì thầm to nhỏ, thỉnh thoảng có phát ra tiếng cười vui như chuông bạc êm tai. Không ngờ cảnh vật này kết hợp với phong tình này làm người ta giống như đi lại trên thanh minh trong Hà Đồ.
Sự phồn hoa và náo nhiệt cuối thời Bắc Tống…
Ngọc Doãn bước chậm trên phố dài, suy nghĩ ngổn ngang.
Nhìn những cảnh tượng sống động này mà trong nội tâm lại không cảm thấy vui sướng chút nào.
Dân chúng Phủ Khai Phong có biết người Kim đang mài đao soàn soạt sắp giết đến đây không? Sự phồn hoa của Khai Phong, sự thối nát của Tĩnh Khang luôn khiến lòng hắn bất an.
Đối mặt cảnh tượng này Ngọc Doãn chỉ muốn la to: “Tỉnh lại đi, người Kim sắp cầm đao giết đến đây rồi.”
Nhưng, ai sẽ tin tưởng?
Chỉ sợ ngay cả Yến Nô chưa chắc đã thừa nhận lời nói của mình.
Xuất thân phố phường đã định trước Ngọc Doãn không thể đi vào quan trường. Cho dù là tiến vào, cũng không chắc có thể quen được…
Đúng rồi, không bằng thông qua Trần Đông một chút?
Hắn ta là Thái Học Sinh, kết giao rộng rãi, giao thiệp với người cũng vượt xa Ngọc Doãn.
Có lẽ nhắc nhở hắn ta một chút, hoặc là mượn miệng của hắn nhắc nhở một chút để Quan gia sớm chuẩn bị?
Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu không có cách nào xóa đi được.
Vô tình, Ngọc Doãn đã đi tới phố Mã Hành.
Cửa hàng Ngọc gia đã khai trương, đám người Hoàng Tiểu Thất đang bận việc ở trên bàn. Ngọc Doãn bất ngờ thấy một người quen, là La Nhất Đao. Chỉ thấy ông mặc áo ngắn, tay cầm dao cắt thịt liên tục không ngừng…
– Tứ Lục thúc, sao thúc lại đến đây?
La Nhất Đao ngẩng đầu lên, nở nụ cười trên gương mặt nhăn khô.
– Lâu rồi không đến, việc làm ăn của Tiểu Ất ca cũng tốt lắm… Dù gì ta cũng không có việc gì làm, rảnh rỗi đến phát điên, cho nên mặt dày đến đây, không biết chỗ Tiểu Ất ca có thiếu người làm hay không?
Ngọc Doãn có chút ngơ ngác. Nhưng rồi rất nhanh hắn hiểu được.
Trước kia La Nhất Đao từ chối công việc là lo lắng cho tiền đồ của La Đức.
Mà nay, La Đức không còn tiền đồ nữa, dĩ nhiên La Nhất Đao không còn băn khoăn, vì thế nên quay lại.
– Tứ Lục thúc nguyện ý trở về, Tiểu Ất cầu mà không được.
La Nhất Đao đáp lời, ánh mắt nhìn lướt qua Kê Cầm trong tay Ngọc Doãn, chợt cười.
– Hôm nay Tiểu Ất ca lại muốn chơi đàn sao?
– Không có việc gì nên tiêu khiển.
– Ta có nghe người ta nói, Tiểu Ất ca chơi đàn rất tuyệt, đáng tiếc vô duyên được thấy, hôm nay lại có thể được sướng tai rồi.
Ngọc Doãn cười ha ha, lấy một tấm ghế dài từ trong cửa hàng, dựa vào lan can, ngồi xuống.
Hắn cầm lấy cái cung, thử kéo trên Kê Cầm một chút, cảm giác âm điệu có chút không đúng, vì thế liền điều chỉnh dây đàn. Ngay lúc hắn điều chỉnh dây đàn, cửa hàng Ngọc gia vốn rất náo nhiệt chợt yên tĩnh lại.
Rất nhiều cô gái ăn mặc lộng lẫy tự động tiến đến.
Không đợi các cô gái mở miệng, Ngọc Doãn đã bắt đầu đàn.
Tiếng đàn như tiếng khóc như lời tố cáo vang lên trên khắp phố Mã Hành, vô cùng đột ngột nhưng lại phù hợp với hoàn cảnh. Hôm nay Ngọc Doãn đánh một điệu hát dân gian, tiếng đàn có chút bi thương, nhưng tiếng đàn này lại thu hút rất nhiều người đứng xem, chẳng bao lâu, trước cửa cửa hàng Ngọc gia đã tụ tập hơn trăm người.
Cảm giác này thật tốt!
Không gì trói buộc, tự do tự tại.
Mà quan trọng hơn là, ở thời đại này có thể tìm được tri âm.
Dường như mỗi người đều là đại gia âm nhạc. Cho dù là người buôn bán nhỏ trong phố xá kia cũng có thể bàn luận về âm nhạc, so với kiếp trước, sự đau khổ vì không tìm được tri âm mà ở thời đại này lại dường như thích hợp với mình hơn.
Tiếng đàn xa thẳm, đau thương tiêu điều.
Tựa như bầu không khí hôm nay khiến lòng người cảm nhận được áp lực.
Khi một khúc đã chấm dứt nhưng lại không một ai lên tiếng, mất hơn nửa ngày cũng không biết là ai ở trong đám đông kêu lên một tiếng “hay”, lập tức khiến cho tất cả đều ồ lên hoan hô.
– Tiểu Ất chơi đàn quả thật là có một không hai.
Một cô gái bước tới cúi thấp người vái chào:
– Trước đây trên phố lưu truyền nhưng ta vẫn luôn không tin, hôm nay nghe được mới biết lời đồn không hề giả. Trong Phủ Khai Phong này có thể sánh ngang với Tiểu Ất e rằng chỉ có một người là Phùng Siêu. Nhưng vừa rồi Tiểu Ất chơi đàn hình như có chút sầu lo, không biết vì sao trong lòng lại sầu lo?
Nói xong nàng cũng không chờ Ngọc Doãn trả lời, liền đi tới trước bàn thịt, bảo tiểu Thất lấy một cân thịt nạc tinh, đặt xuống một xâu tiền, rồi thản nhiên đi.
Cô gái này là ai?
Trong sự thẳng thắn lại có chút khí khái đại trượng phu.
Tuy nhiên, cô ấy thật sự hiểu tâm ý của mình…Vừa rồi trong tiếng đàn của Ngọc doãn mơ hồ có cảm xúc bất an và lo lắng, không ngờ cô ấy lại nghe được, có thể thấy âm luật của nàng không hề tầm thường.
– Tỷ nhi vừa rồi kia là ai?
– Muốn chết hay sao? Đó là phu nhân của Vũ Lễ Lang.
– Ai là Vũ Lễ Lang?
– Còn lải nhải hỏi ai là Vũ Lễ Lang? Đương nhiên là Hàn Vũ Tiết…Ngươi còn dám gọi là tỷ nhi?
Hàn Vũ Tiết?
Ngọc Doãn không kìm nổi quay đầu thấp giọng hỏi:
– Hàn Vũ Tiết là ai?
La Nhất Đao cười nói:
– Đó là Hàn Thế Trung Hàn Vũ Tiết ba năm trước đây dẫn năm mươi kỵ bên sông Hô Đà đánh bại người Kim…Sao Tiểu Ất ca lại quên được nhỉ? Lúc trước Hàn Vũ Tiết ở sông Hô Đà đánh người kim đại bại, sau đó ngươi còn nói hận không thể dẫn ngựa khêu đèn cho Hàn Vũ Tiết. Ha hả, cô gái kia chính là phu nhân của Hàn Vũ Tiết.
Lương Hồng Ngọc sao?
Ngọc Doãn ngẩn ra, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại.
Nhưng lúc này không biết cô gái đã đi nơi nào rồi, không còn thấy bóng dáng.
Thật sự là Lương Hồng Ngọc?
Chính là Lương Hồng Ngọc nổi trống trợ chiến ở Hoàng Thiên Đăng đánh người Kim đại bại đó sao? Ngọc Doãn giật mình.
Trước có Nhạc Phi, mà nay lại có Lương Hồng Ngọc.
Khí tức Tĩnh Khang đập vào mặt khiến trong lòng của hắn lập tức lại thêm vài phần lo âu…
– Tiểu Ất ca, việc kinh doanh hôm nay thật tốt.
Qua bình minh, cửa hàng Ngọc gia dần dần quay về sự tĩnh lặng.
Ngọc Doãn chỉ đàn một khúc rồi không đàn tiếp nữa, điều này cũng khiến rất nhiều chị em đến xem đều nảy sinh sự tiếc nuối. Nhưng nếu Ngọc Doãn có thể đàn một lần, thì nhất định sẽ có lần thứ hai. Điều này cũng khiến cho xung quanh cửa hàng Ngọc gia có không ít chị em qua lại, có khi là ngưỡng mộ danh tiếng mà đến, có người thì thường trú tại lầu Bạch Phàn.
Tuy nhiên không ai tới yêu cầu Ngọc Doãn đàn thêm một khúc, để tránh có chút đường đột.
Nhưng rất nhiều người vẫn mang hy vọng Ngọc Doãn sẽ đàn tiếp. Đáng tiếc suốt một buổi trưa Ngọc Doãn không hề động đến Kê Cầm.
Nhưng việc nhiều chị em qua lại đã mang lại việc kinh doanh tốt cho cửa hàng Ngọc gia.
Sau lúc rảnh rỗi, Hoàng Tiểu Thất kiểm lại một chút, không ngờ phát hiện thịt tươi hôm nay bán được hơn hai phần ba, chính ngọ sẽ sẽ có một giờ cao điểm nữa nếu không có thịt tươi chẳng phải là việc làm ăn hỏng rồi sao.
Hoàng Tiểu Thất vội nói cho Ngọc Doãn, Ngọc Doãn ngẫm nghĩ một chút, liền bảo Hoàng Tiểu Thất đi xung quanh cửa hàng, ổn định giá thu mua chút thịt tươi lại đây. Không thể để giữa trưa không có thịt tươi. Hoàng Tiểu Thất đáp lời vội vàng đi.
Ước chừng thời gian qua một chung trà, thấy hắn khênh một đầu heo hơi trở về.
– Vừa rồi ở phố Phan Lâu gặp một người quen, vốn nói cấp cho lầu Thiên Kim Nhất Tiếu, không ngờ lầu Thiên Kim Nhất Tiếu lầu lại giảm cho một con heo hơi. Người kia đang đau đầu không biết phải quay về báo cáo kết quả công tác như nào, vừa lúc gặp phải ta liền bán tám mươi quan, ta lập tức đưa tiền cho hắn…
Lầu Thiên KimNhất Tiếu?
A!
Sao lại quên chuyện này được.
Hôm qua nói với Trương Chân Nô sau này lầu Thiên Kim Nhất Tiếu này sẽ mua heo hơi từ đó.
Vốn tưởng rằng nói đùa, nhưng hiện tại xem ra là thật rồi. Sau giờ ngọ phải đi lầu Thiên Kim Nhất Tiếu một lần, nếu thật sự có thể đạt thành cuộc mua bán này, cũng là một tốt. Ít nhất có thể kiếm thêm được một hai xâu tiền.
Còn có bên lầu Bạch Phàn muốn ba trăm cân thịt chín, cũng phải làm mới được.
Ngọc Doãn và Tiếu Chi Nhi không qua lại, nhưng lại không có ân oán gì
Nếu bọn họ muốn đưa tiền đến, đương nhiên Ngọc Doãn không thể bỏ qua. Hết cách, ai bảo hắn thiếu nợ người ta?
– Tiểu Thất, ngày mai ngươi tìm người đến!
– Muốn vời người?
– Cũng không hẳn…Sau buổi trưa ta muốn đi bàn chuyện một chút, nếu đàm phán tốt, sợ rằng phải gia tăng số lượng thịt tươi. Một mình ngươi chưa chắc có thể hú ý được, cần tìm người giúp đỡ mới tốt. Tốt nhất là biết chữ đấy, có thể thông hiểu số học là tốt nhất. Đến lúc đó tất nhiên sẽ có tiền giao hàng, ta lo lắng ngươi bận không qua nổi.
– Có chuyện này sao?
Hoàng Tiểu Thất lập tức hưng phấn.
Ngọc Doãn cười cười, gật đầu cầm Kê Cầm lên.
Ngay lúc hắn chuẩn bị đánh một khúc, La Nhất Đao lại đột nhiên mở miệng:
– Tiểu Ất ca, Đại ca nhà ta biết chữ, hơn nữa toán học vô cùng tốt. Không biết Tiểu Ất ca có cho nó một cơ hội không để nó đến đây làm việc?
– Là thúc nói La Đức sao?
Ngọc Doãn ngẩn ra, ngẫm nghĩ một chút, liền hiểu.
La Đức nay đã bị thư viện đuổi ra ngoài, sợ là ngay một lúc không tìm được việc.
Trong nhà La Nhất Đao lại không có điền sản, nếu chỉ dựa vào một mình ông làm lụng vất vả, chỉ sợ cũng nuôi nổi.
Để La Đức hỗ trợ, vấn đề không lớn.
Nhưng không biết tên đó có bằng lòng hay không?
Ngọc Doãn nói:
– Nếu Đại Lang bằng lòng, ta đương nhiên vui mừng.
Tuy nhiên còn phải đợi sau buổi trưa ta đi đàm phán đã rồi mới quyết định. Hơn nữa, Đại Lang bằng lòng làm việc ti tiện vất vả này sao? Ta lại lo lắng, hắn chưa chắc đã bằng lòng. Tứ Lục thúc không ngại trở về thảo luận với hắn.
– Nó mà không dám bằng lòng!
La Nhất Đao giận tím mặt:
– Người lớn đến thế kia, chẳng lẽ cứ phải để bố nó nuôi sống cả đời sao?
Tiểu Ất ca chớ lo lắng.
Nếu nó không bằng lòng, ta trở về đánh gã chân chó của nó.
La Nhất Đao đến mức này rồi, Ngọc Doãn đương nhiên không có cách nào cự tuyệt nữa.
Vì thế, hắn gật đầu, xem như đồng ý việc này.
Ngồi thẳng người, Ngọc Doãn đang định đàn một khúc, chợt thấy một người đàn ông trung niên hiên ngang bước tới trước mặt hắn.
Quần áo áo xanh, đầu đội khăn vuông.
Trên người còn đeo một cầm túi.
Người đàn ông đó sau khi đứng lại, trầm giọng nói:
– Ngọc Tiểu Ất sao?
Ngọc Doãn ngẩng đầu, nhìn người nọ, gật đầu nói:
– Đúng là ta.
– Ta là Phùng Siêu, nghe nói ngươi tài đánh đàn vô song, cho nên đặc biệt tới xin lãnh giáo, không biết Tiểu Ất có dám ứng chiến.
Phùng Siêu?
Ngọc Doãn cảm thấy tên này rất quen tai, nhưng không nhớ ra đã nghe ở đâu.
Đang định trả lời, đã thấy Phùng Siêu tay kéo ghế dài quay tròn nguyên tại chỗ rồi sau đó chân sau nhếch lên, ngồi xuống ghế dài, đồng thời ông ta gỡ túi cầm xuống, lấy Kê Cầm ra, cái cung rung lên, tiếng đàn vang lên.
Sắc mặt Ngọc Doãn biến đổi…