Đọc truyện Tống Thì Hành – Chương 524: Một đêm thật dài (2)
Đêm đã về khuya.
Triệu Phúc Kim đứng dậy dập tắt ngọn nến chuẩn bị đi nghỉ tạm.
Mấy tháng trước, Triệu Hoàn muốn để cho nàng và thái gia cắt đứt quan hệ rồi sau đó tái giá với con của Trương Bang Xương. Điều này hiển nhiên lại là một cuộc hôn nhân chính trị. Triệu Hoàn muốn qua cách này để trấn an tinh thần đám cựu thần. Trên thực tế từ sau trận thắng tại Yến sơn, tiếng nói của phái nghị hòa ở trong triều lại càng yếu. Mà trước đó, Triệu Hoàn đuổi đám người Mai Chấp Lễ càng khiến cho phái nghị hòa thêm lo lắng.
Quan gia nắm triều đình phải điều chỉnh cho cân bằng.
Triệu Hoàn hiểu rất rõ cái chuyện này nên một mặt bắt đầu sử dụng phái chủ chiến nhưng mặt khác cũng không muốn vất bỏ phái nghị hòa.
Uông Bá Ngạn bị bệnh chết ở Lôi châu còn Bạch Thì Trung thì cũng không ở Khai Phong.
Phái nghị hòa bị tổn thương, những người cầm đầu đều bị thất thế, chỉ còn lại một mình Cảnh Nam Trọng vẫn cố gắng chống đỡ.
Trong hoàn cảnh như vậy, việc trấn an phái nghị hòa là một chuyện hết sức quan trọng.
Vốn Triệu Hoàn muốn gả Triệu Đa Phúc nhưng khi Triệu Cát quay về triều đình liền kiên quyết phản đối chuyện này khiến cho Triệu Hoàn phải thay đổi ý định. Sau khi suy nghĩ, y liền chuyển múc tiêu về phía Triệu Phúc Kim. Tính tình của Mậu Đức Đế Cơ hết sức dịu dàng, lại thêm Thái Điều đã chết cho nên trở thành một quả phụ. Nếu gả nàng cho con của Trương Bang Xương cũng không có gì quá tủi cho nên y càng tích cực thúc đẩy việc này.
Nào ngờ Triệu Phúc Kim lại kiên quyết phản đối, thậm chí còn lấy việc xuất gia để đấu tranh.
Triệu Phúc Kim xuất gia khiến cho Triệu Hoàn đành phải tạm thời thay đổi ý định.
Vì nếu bức Triệu Đa Phúc, chẳng may có chuyện gì thì một vị hoàng đế như y cũng không còn mặt mũi.
Đế vương là người vô tình nhất.
Triệu Kim Phúc khẽ than một tiếng rồi để nguyên quần áo nằm xuống, nhắm mắt lại.
Sở dĩ nàng xuất gia ở đây là vì nơi này gần với ngõ Quan Âm…Lúc trước Triệu Phúc Kim không biết tại sao lại chọn viện Quan Âm nhưng bây giờ nghĩ lại có lẽ liên quan tới cái tên tiểu oan gia kia. Có điều viện Quan Âm tuy nhỏ nhưng cũng có sự đặc biệt. Triệu Phúc Kim không ngờ được có một ngày nàng và Lý Sư Sư lại cùng ở chung một ngôi chùa.
Triệu Phúc Kim là một tài nữ, Lý Sư Sư lại giỏi cầm kỳ thi họa. Cả hai người ở chung với nhau, những lúc rảnh rỗi liên ngâm thơ, đánh đàn hết sức vui vẻ. Chỉ tiếc tiểu Ất lại ở phủ Yến Sơn. Thiếu đi một người tri kỷ, Lý Sư Sư cũng thường xuyên cảm thấy nuối tiếc.
Trong lúc mơ màng, Triệu Kim Phúc đột nhiên cảm giác có người đẩy cửa phòng. Nàng mở mắt rồi ngồi dậy. Chỉ thấy một bóng người đột nhiên lẻn vào trong phòng.
Triệu Phúc Kim hoảng sợ đang định mở miệng quát thì nghe có tiếng người nói:
– Đế Cơ đừng lên tiếng. Dân phụ không có ý ác.
Là phụ nữ?
Triệu Phúc Kim ngẩn người cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Ngay sau đó, người vừa vào liền châm cây nến trong phòng.
– Cửu nhi tỷ! Là ngươi?
Triệu Phúc Kim nhìn thấy rõ thì không khỏi thở phào.
Chu Yến Nô là vợ Ngọc Doãn. Mặc dù Triệu Phúc Kim và Yến Nô không biết nhau, giữa hai người cũng chưa từng gặp mặt. Nhưng viện Quan Âm và ngọ Quan Âm chỉ cách một bức tường. Chưa nói viện Quan Âm trên danh nghĩa là sản nghiệp của Ngọc Doãn. Yến nô thường xuyên tới viện Quan Âm dâng hương. Đặc biệt sau khi Ngọc Doãn xuất chinh, số lần nàng tới viện Quan Âm lại càng nhiều thêm.
Theo lý mà nói thì Triệu Phúc Kim nhìn lần đối mặt với Yến Nô Chỉ có điều gặp nhau trong phòng thì đây là lần đầu tiên…
Triệu Phúc Kim đang cảm thấy thắc mắc không hiểu canh ba Yến Nô vào chùa có chuyện gì? Nhưng không để cho nàng kịp mở miệng hỏi từ bên ngoài lại có một người con gái nhìn hơi xinh xắn đi vào. Người đó thi lễ với Triệu Phúc Kim rồi sau đó Yến Nô xoay người đi ra ngoài. Một lát sau, có một người đàn ông từ bên ngoài đi vào.
– Tiểu Ất?
Nhìn thấy rõ gương mặt của người đó, Triệu Phúc Kim ngây người.
Tại sao Ngọc Doãn lại xuất hiện ở đây? Chẳng phải hắn đang ở trại Túc Trữ cùng ở một chỗ với Thái tử hay sao?
Mặc dù xuất gia, Triệu Phúc Kim không để ý tới chuyện bên ngoài nhưng đối với Ngọc Doãn thì nàng lại chú ý. Hơn nữa, thân là người trong hoàng thất, từ thưở nhỏ đã đứng trong sự tranh giành quyền lực lại được gả cho con của một vị quan có quyền lực cao nhất trong triều, Triệu Phúc Kim lại càng thêm nhạy bén.
Chẳng lẽ Kinh thành có chuyện gì hay sao? Ngọc Doãn ở đây chắc chắn là có chuyện xảy ra. Hơn nữa đêm khuya hắn xuất hiện ở viện Quan Âm mà chưa nhận lệnh thì rõ ràng là tự tiện lén trở về. Đây là một tội lớn, nếu bị Ngự Sử môn phát hiện thì Ngọc Doãn chắc chắn cũng phải bị lột da. Tại sao lại mạo hiểm trở về như vậy? Tạo phản sao?
Triệu Phúc Kim hoàn toàn tin tưởng Ngọc Doãn. Cho nên nàng đoán chắc chắn có chuyện gì quan trọng xảy ra khiến cho Ngọc Doãn phải mạo hiểm trở về phủ Khai Phong. Hơn nữa, hắn sợ rắc rối nên mới phải đang đêm lén tới đây để tìm nàng.
Trong đầu Triệu Phúc Kim nhanh chóng phân tích tình hình. Nàng đang định nhắc Ngọc Doãn chùa này còn có người, cần phải phái người canh gác thì nghe Ngọc Doãn nói với thiếu phụ xinh xắn kia:
– Thỉnh cầu Lý nương tử vất vả. Ta và Đế Cơ có chuyện quan trọng cần bàn, không muốn có ai quấy rầy. Có điều không nên để cho có người chết, cần hết sức yên tĩnh.
Lý Tiểu Thúy gật đầu rồi xoay người ra khỏi phòng. Cái chuyện này đối với nàng thật sự quá đơn giản. Thân là một người giỏi dùng độc trong chốn giang hồ, thuốc mê nàng có rất nhiều. Triệu Phúc Kim xuất gia ở viện Quan Âm tuy nói là trở mặt với Triệu Hoàn nhưng Triệu Hoàn cũng không thể nào để cho Triệu Phúc Kim sống kham khổ. Cho nên trong viện Quan Âm còn có mười mấy nữ nhân hầu hạ Triệu Phúc Kim. Đám tỳ nữ đó mặc dù khôn khéo nhưng cũng không uy hiếp được Lý Tiểu Thúy.
– Cửu Nhi tỷ! Phiền muội ra ngoài canh gác. Có người tới thì báo cho biết. Lý nương tử giải quyết đám người bên ngoài xong sẽ giúp Cửu Nhi tỷ canh gác. Cố gắng không ảnh hưởng tới tính mạng người khác.
Yến Nô và Lý Tiểu Thúy nghe lời mà ra ngoài. Lúc này, Triệu Phúc Kim cũng ngồi thẳng lại.
– Thần! Ngọc Doãn! Bái kiến Đế Cơ.
– Tiểu Ất! Thế này là thế nào? Trong viện Quan Âm không có Đế Cơ mà chỉ có Diệu Ngọc thôi.
Diệu Ngọc là pháp danh xuất gia của Triệu Phúc Kim cùng với cái tên Diệu Âm của Lý Sư Sư lại càng tăng thêm sức mạnh. Nàng xuống giường, đốt một ngọn nến rồi giơ tay ý bảo Ngọc Doãn ngồi xuống.
Cũng may trước khi đi ngủ nàng không thay quần áo nếu không thì bây giờ…Ngọc Doãn do dự một chút rồi ngồi xuống mà đi thẳng vào vấn đề:
– Thần tới đây hôm nay cũng là bất đắc dĩ…Do thần phát hiện được một âm mưu tày trời, có người định mưu đồ với quan gia. Cho nên đang đêm thần phải tới Chân Định nhưng không may lại không gặp được Thái Tử mà phải tới quấy rầy Đế Cơ.
– Nói rồi. Ở đây không có Đế Cơ.
Triệu Phúc Kim nói với giọng oán trách nhưng nét mặt lại không hề có chút tức giận.
Dừng một chút, nàng nói nhỏ:
– Có phải Đạo Quân cố ý đoạt ngôi vị hoàng đế?
– A?
Triệu Phúc Kim mỉm cười nói nhỏ:
– Tiểu Ất một lòng suy nghĩ cho Quan gia đúng là trung thần lương đống. Có điều chuyện này bần ni cũng có nghe thấy. Nghĩ tới quan gia cũng biết. Đạo Quân muốn trèo lên ngai vàng thật sự là không thỏa đáng. Nhưng đây là chuyện cha con. Tiểu Ất là một người ngoài không cần phải tham dự vào chuyện này. Quan gia đã chuẩn bị tất cả. Điện Tiền Ti Thái Úy Vương Tông Trụ dẫn đám Điện Tiền Ti phụng mệnh tới mai phục ở núi Tây Đài, chuẩn bị bắt hết đám nghịch tặc. Cho nên kinh thành sẽ không có chuyện gì xảy ra. Tiểu Ất cứ yên tâm.
Triệu Phúc Kim nói hết sức nhẹ nhàng, bâng quơ không giống như đang bàn luận về cô phụ và huynh trưởng của mình. Nhưng Ngọc Doãn có thể nhìn thấy trong mắt nàng có chút ai oán…Nghĩ tới thì không phải là nàng không quan tâm mà là tâm đã chết.
Một bên là phụ thân, một bên là huynh trưởng. Nàng nên giúp đỡ cho người nào?
Triệu Phúc Kim vốn là một người phụ nữ đầy tỉnh cảm nhưng gặp chuyện thế này cũng đành phải trốn tránh…Đây cũng là một nguyên nhân khác khiến cho nàng phải xuất gia. Có điều cũng chẳng mấy người biết mà chỉ cho là nàng đối mặt với Triệu hoàn mới làm vậy. Nói thẳng ra Triệu Phúc Kim lựa chọn tránh phụ thân mình và huynh trưởng…
– Tính tình của Quan gia hơi lạnh lùng. Có điều trong ngày lễ lớn, Đạo Quân muốn đoạt lấy ngôi đế vương là chuyện không thể. Nhưng Quan gia muốn giết chết Đạo Quân cũng không có gan. Quan gia cũng không dám động tới tính mạng của Đạo Quân mà cùng lắm chỉ dám nhốt lại. Như vậy cũng tốt. Mặc dù không làm được Đế Vương nhưng Đạo Quân có thể yên tâm sống tới cuối đời. Đánh đàn vẽ tranh, chơi cờ cũng là chuyện tốt, không phải lo lắng thứ gì. Nói không chừng còn có thể sống lâu trăm tuổi.
Triệu Phúc Kim nói tới đây liền nở nụ cười. Chỉ có điều Ngọc Doãn có thể nhận thấy nụ cười đó ẩn chứa một sự chua xót và bất đắc dĩ. Nhất thời, Ngọc Doãn không biết phải nói như thế nào chỉ biết ngồi ngây người tại đó mà phân tích những tin tức Triệu Phúc Kim đưa cho mình.
– Nhưng thật ra tiểu Ất mạo muội trở về như vậy đúng là không sáng suốt. Nếu như bị người của Ngự Sử môn bắt được sẽ không bỏ qua cho ngươi. Trước đây ngươi ở phủ Yến Sơn bộc lộ tài năng nên khiến cho nhiều người ghét. Trước kia ngươi chiến đấu tốt lại càng đắc tội với nhiều người trong triều…Tiểu Ất! Nghe ta khuyên nhanh chóng rời khỏi Đông Kinh mà về trại Túc Trữ. Còn nữa nếu tương lai Quan gia thu binh quyền của ngươi thì cứ giao không phải do dự. Nắm binh quyền trong tay như nắm cả thiên hạ. Nhưng thực tế nắm nó lại chẳng khác nào cầm trong tay một quả pháo có thể nổ bất cứ lúc nào. Giao binh quyền ra là một chuyện tốt. Trong triều có Thái tử sẽ không một ai dám làm gì ngươi. Tương lai khi Thái tử đăng cơ đó là ngày ngươi thăng tiến rất nhanh.