Tổng Tài Yêu Thủy Tinh

Chương 7


Bạn đang đọc Tổng Tài Yêu Thủy Tinh – Chương 7


Sáng sớm, tiếng chiu hót líu lo làm Giang Lăng đang ngủ say thức giấc.
Anh mở mắt ra, chỉ cảm thấy sảng khoái tinh thần, trong mộng không còn cảnh ba tái nhợt mệt mỏi, cũng không có lúc ba qua đời tê tâm liệt phế đau khổ, càng không có trơ mắt nhìn mẹ thân theo gã đàn ông khác, vô tình rời đi không quay đầu lại . . . . . .
Tối hôm qua ngủ đặc biệt biệt hương vị ngọt ngào, tự khi hiểu chuyện tới nay, đây được coi là đêm ngủ tốt nhất.
Cánh tay theo ý thức hướng bên cạnh duỗi một cái, là trống không, Giang Lăngbỗng nhiên kinh hoàng, ngồi bật dậy.
Không sai, chính là tối hôm qua, anh và cô kết hôn, cô thành vợ của anh. Sau đó, ở nơi này trên cái giường lớn, anh không nói lời gì muốn cô, trên giường vẫn như cũ sót lại màu đỏ ấn ký tối hôm qua triền miên , chỉ là, cô lại không có ở đây bên cạnh anh.
Giang Lăng ngực chợt cứng lại, đây thật là lần đầu tiên trong đời, anh cư nhiên khát vọng sau khi tỉnh lại có thể nhìn thấy cô dịu dàng cười lúm đồng tiền.
Bên cạnh đổi qua rất nhiều phụ nữ, anh luôn là tận hứng sau liền quay người rời đi, chưa từng có giống như giờ phút này sao mãnh liệt nguyện vọng, muốn cùng một người lẳng lặng tựa sát đến bình . . . . . .minh
“Bà nội, cẩn thận một chút.”
Ngoài cửa sổ truyền đến thanh âm trong trẻo dịu dàng, Giang Lăng nhảy xuống giường, kéo màn cửa sổ ra ——
Trong vườn hoa, bà nội thân thể hơi chuyển biến tốt ngồi ở trên xe lăn, đang được Nghê Thủy Tinh đẩy đi ra bên ngoài hít thở không khí trong lành,đang chuyên tâm chăm sóc những khóm hoa hồng.
Giang Lăng si ngốc nhìn chằm chằm Nghê Thủy Tinh, cô hồn nhiên không hay biết, vẫn như cũ cùng bà nội cười nói.
Trong nắng sớm ban mai dịu nhẹ, trên người cô mặc một bộ màu trắng quần áo , tựa như một đóa hoa hồng trắng tinh khiết, xinh đẹp khiến người ta khó dời tầm mắt.
Anh không biết cô rốt cuộc là làm ma pháp gì, chẳng những khiến cho bà nội vui vẻ, ngay cả anh mình cũng. . . . . .
Nghĩ tới đây, Giang Lăng cảm thấy giật mình hoảng hốt, sắc mặt âm trầm xuống. Anh tại sao có thể động lòng với loại phụ nữ bụng dạ khó lường này?
Chẳng lẽ anh quên ba trước khi mất dạy bảo gì sao? Ngàn vạn không thể tin tưởng bất kỳ người phụ nữ nào, nhất là những người phụ nữ ngoài mặt càng thanh thuần càng vô tội, nội tâm thường thường càng ác độc vô tình, tựa như mẹ đó. . . . . . Anh tại sao có thể bị bề ngoài cô điềm đạm đáng yêu mê hoặc đây?
Hừ lạnh một tiếng, Giang Lăng để xuống rèm cửa sổ xuống, lần nữa khôi phục mặt không biểu cảm lãnhkhốc.
Làm vợ của Giang mỗ, phải trả giá thật lớn đấy!
“Thủy Tinh,cái thằng cháu thối của bà đối với cháu như thế nào?”
Trong hoa viên, bà nội ngồi ở xe lăn, cười he he hỏi Nghê Thủy Tinh.
Nghê Thủy Tinh nụ cười thoáng một cái liền đỏ, “Tốt lắm ạ!”
Nghĩ đến tối hôm qua điên cuồng, cô liền xấu hổ không biết nên như thế nào đối mặt anh, vì vậy thừa dịp lúc anh ngủ len lén xuống giường, tránh khỏi sau khi tỉnh lại hai người bốn mắt tình huống nhìn nhau lúng túng.

“Ha ha. . . . . . Vậy thì cố gắng lên,sinh cho bà mấy thằng chắt mập vào!”
Bà nội cười đến vui vẻ, thấy Giang Lăng cùng Nghê Thủy Tinh rốt cuộc ở chung một chỗ, tâm nguyện bà cuối cùng được đền bù.
Ánh mắt của bà không sai, Nghê Thủy Tinh là một cô gái tốt dịu dàng điềm tĩnh , đối đãi người khóe léo lại săn sóc, nếu như một ngày mình không có ở đây, cũng có người bên cạnh chia ngọt sẻ bùi với cháu trai, bà mới có thể yên tâm rời đi.
“Thủy Tinh, cháu có trách bà dẫn cháu tới Giang gia không?”
“Làm sao lại như vậy?” Nghê Thủy Tinh liền vội vàng lắc đầu, “Dĩ nhiên không trách bà, bà tại sao muốn hỏi cái vấn đề này?”
Bà nội gò má từ trước đến giờ luôn vui vẻ, đột nhiên xuất hiện một tia buồn rầu, “Thủy Tinh, cháu của bà là một người đàn ông tốt, chỉ là có lúc, nó đối với người khác đề phòng quá nặng, không cách nào dễ dàng tin tưởng tình cảm, cho nên, cháu đối với nó nhất định phải có kiên nhẫn.”
“Cháu biết rồi.” Nghê Thủy Tinh thấp giọng nói xong, chậm rãi đẩy bà nội bước chậm ở trong vườn hoa hồng.
Cô không phải là không có cảm giác, Giang Lăng tựa hồ có khúc mắc rất sâu, đem chính mình cùng người chung quanh xây thanh một bức tường ngăn cách, lãnh đạm xa cách, ai cũng không vượt qua nổi chướng ngại vô hình kia , xâm nhập đến sâu trong nội tâm của anh.
“Bà biết rõ hai người lần này kết hôn, hơn phân nửa nguyên nhân là bởi vì bệnh tình của bà, thật là uất ức cho cháu. Nhưng bà hi vọng, cháu vẫn có thể ở bên cạnh nó, cứ coi như bà tư tâm đi!” Bà nội thở dài một cái.
Nghê Thủy Tinh trầm mặc, không dám nói cho bà biết, hiệp định giữa Giang Lăng và mình, cô không muốn làm cho bà nội thất vọng.
Cho dù cô nguyện ý ở bên cạnh anh, thế nhưng anh lại chưa chắc nguyện ý nhìn đến sự tồn tại của cô, hiện tại chỉ là vì bà nội mới hết sức nhẫn nại đi?
Dù sao anh như đinh chém sắt nói qua, cô không phải loại hình anh sẽ ra tay . . . . . . Nghĩ đến đây, Nghê Thủy Tinh tinh thần có chút chán nản.
“Thật ra thì Giang Lăng sẽ không tin tưởng tình cảm, đều là bởi vì ba của nó, cũng chính là con trai bà. Mỗi người đều có mạng khắc tinh của mình, con trai bà từ nhỏ thuận buồm xuôi gió, thông minh cái gì cũng có thể làm, ai ngờ cuối cùng lại vừa ngã vào khắc tinh trên tay mình.”
Bà nội than nhẹ một tiếng, trong con ngươi già nua có vài phần thương tâm nồng đậm .
“Ở hai mươi tám tuổi năm ấy, nó quen biết khắc tinh của mình —— một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. con trai bà đối với cô gái đó vừa thấy đã yêu, không để ý cô ta ở trong quán rượu làm vũ nữ bối cảnh phức tạp, cũng không để ý bà phản đối mãnh liệt, đơn giản chỉ cần muốn cùng cô ta kết hôn.
“Cưới xong, hai người qua một đoạn ngày ngày hạnh phúc ngọt ngào, người phụ nữ kia còn vì nó sinh một bé trai, chính là Giang Lăng. Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, người đàn bà kia cuối cùng vẫn khó sửa đổi tính tình lẳng lơ phóng đãng, cặp kè với một gã ít hơn mình năm tuổi, một tên đàn ông mồm mép, vì vậy rời nhà bỏ con, cùng tên khốn kia bỏ trốn , đến bây giờ cũng không có tin tức.
“Con trai bà vì vậy mà giận đến phẫn nộ đột quỵ, bệnh không dậy nổi, không lâu liền bệnh qua đời, thời điểm nó đi, chỉ có bốn mươi bảy tuổi, mà Giang Lăng chỉ có mười bốn tuổi. Đối với bà cùng Giang Lăng mà nói, đây thật là một đả kích nặng nề trí mệnh. Chuyện này, vừa là bí mật Giang gia , cũng là sỉ nhục Giang gia a!”
“Bà nội. . . . . .” Nghê Thủy Tinhtrong lòng khẽ đau nhói, cô không ngờ tới, mẹ Giang Lăng là người như vậy, khó trách anh đối với phụ nữ tựa hồ rất có địch ý.
“Có lẽ là do chuyện này đả kích Giang Lăng quá lớn, nó trở nên không hề tin tưởng tình cảm, hơn cũng không dễ dàng bỏ ra tình cảm. Những năm gần đây, nó chơi rất điên cuồng, bà cũng vậy không đi quản nó khỉ gió, nhưng bây giờ nó kết hôn, lại cùng cháu cùng nhau ở đây, bà thật sự vô cùng hi vọng hai người các cháu có thể đến già đầu bạc, vĩnh viễn hạnh phúc.”
Bà nội vỗ vỗ mu bàn tay Nghê Thủy Tinh, hiền lành nhìn cô.”Thủy Tinh, cháu có thể đồng ý bà, vĩnh viễn ở bên cạnh nó không?”
“Cháu biết rồi, bà nội.” Nghê Thủy Tinh kiên định gật đầu một cái.

Chỉ cần anh cần cô, cô liền nguyện ý cùng người đàn ông này đến thiên trường địa cửu
!
“Vậy bà yên tâm rối.” Bà nội khẽ mỉm cười, trong mắt tràn đầy vui mừng.
Kim chỉ giờ chỉ nửa đêm mười hai giờ.
Bà nội sớm ngủ rồi, người giúp việc cũng đi nghỉ ngơi, biệt thự to như vậy, giờ phút này cũng chỉ có phòng của Nghê Thủy Tinh của vẫn sáng đèn.
Cô đang đợi anh, chờ không biết từ lúc nào, anh mới có thể trở về.
Tối hôm qua trí nhớ lửa nóng còn sở sờ ở trước mắt, hôm nay, bóng dang anh khống thấy đâu.
Anh trễ như thế vẫn chưa về, là bận về việc.. Chuyện của công ty đây? Hay là tránh né không muốn cùng cô gặp mặt?
Đột nhiên, lầu dưới truyền đến tiếng động cơ xe hơi , Nghê Thủy Tinh chợt nhảy ngồi bật dậy, đi xuống lầu dưới. . . . . .
Anh đã trở lại!
Không để ý đêm khuya gió rét, Nghê Thủy Tinh chạy tới ngoài cửa phòng khách, chỉ thấy một người bóng dáng cao lớn nhảy ra cửa xe, đột nhiên, cả người nằm ở trên xe bất động.
Nghê Thủy Tinh sợ hết hồn, vội vàng chạy tới, “Giang Lăng, anh làm sao vậy?”
Kết quả, lại gần ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.”Anh uống say rồi ?”
“Tôi không sao!”
Nếu không phải trên người anh nồng đậm mùi rượu, cô thật đúng là không nhìn ra anh uống say rồi, anh không có đỏ mặt, vẻ mặt trầm ổn như cũ, thậm chí còn rất là tỉnh táo liếc cô một cái, chỉ là ánh mắt kia không bằng thường ngày lãnh đạm sắc bén, ngược lại có vẻ có chút mê hoặc hỗn độn.
“Cẩn thận một chút, ” thấy người đàn ông ngồi thẳng lên, tựa hồ muốn đi về phía trước, bước chân lại lảo đảo xiêu vẹo, thiếu chút nữa ngã xuống, Nghê Thủy Tinh thở nhẹ một tiếng, liền vội vàng tiến lên vịn anh.
Giang Lăng cũng không cậy mạnh nữa, để cô đỡ trở lại phòng ngủ.
Tối nay anh thật sự có chút uống nhiều , tuy nói là trên công việc cần thiết xã giao, vốn dĩ anh cũng có thể khống chế tửu lượng tốt lắm, vậy mà tối nay, vừa nghĩ tới sự tồn tại của cô, trong lòng anh liền có phiền não không nói ra lời, bất tri bất giác đổ nhiều mấy chén.
Đem Giang Lăng đỡ lên giường xong, vì để cho anh cảm giác thoải mái một chút, Nghê Thủy Tinh giúp anh cởi giày da cùng áo khoác xuống, cởi ra cà vạt, buông ra cổ áo dựng đứng. . . . . .
Đột nhiên, một cỗ hơi thở nồng nặc nước hoa bay tới, đồng thời, cô xem thấy áo sơ mi tuyết trắng bên cổ áo in không ít dấu son môi màu hồng , mặc dù không rõ ràng, lại rõ ràng có thể thấy được, bao gồm cổ của anh. . . . . .

Nghê Thủy Tinh cả người ngây dại! Thì ra là, anh trễ như thế về, là cùng người phụ nữ khác ở chung một chỗ. . . . . .
Cái này cũng không kỳ quái, giữa bọn họ vốn chính là khế ước hôn nhân, mà anh lại một người phong lưu, xì căng đan không ngừng, không phải người mẫu chính là minh tinh điện ảnh, đều là mỹ nữ trong mỹ nữ, mà cô, chẳng qua cô là cô gái bình thường trong muôn vàn người đẹp. . . . . . Mà chính mắt chứng kiến đến sự thật tồn tại, cô vẫn có cảm giác bị đả kích lớn .
“Ư. . . . . .” Giang Lăng hơi có vẻ khó chịu cau mày, bất an bỗng nhúc nhích.
Nghê Thủy Tinh phục hồi lại tinh thần, liền tranh thủ một bên chuẩn bị xong khăn lông ướt lấy ra, nhẹ nhàng lau qua trán cùng hai gò má của anh, hy vọng có thể giảm bớt sự khó chịu của anh.
Ở cô tỉ mỉ chăm sóc , Giang Lăng mi tâm nhíu chặt của dần dần chậm rãi giãn ra. . . . . .
Anh nhắm mắt nằm ở trên giường tựa hồ hoàn toàn biến thành một người khác, bình thường trên mặt căng thẳng lãnh khốc đường cong trở nên nhu hòa, hơi giống một đứa trẻ hồn nhiên cùng khí phách, làm cho người ta tim đập thình thịch.
Nghê Thủy Tinh yên lặng nhìn anh, cũng chỉ có ở tại thời khắc như vậy, cô mới dám lớn mật nhìn anh chăm chú, tựa hồ muốn trên mặt anh mỗi nét dáng vẻ cũng nhớ kỹ trong lòng.
Không nhịn được vươn tay, nghĩ chạm tới gò má trên khuôn mặt anh , nhưng nghĩ đến cái câu”Cô căn bản không phải loại hình sẽ khiến tôi ra tay” kia, đầu ngón tay không khỏi co rúm lại một chút, lại thu trở lại.
Cô cùng người đàn ông này ở giữa khoảng cách, ấy là xa xăm không thể chạm. . . . . .
Đây là một loại khoảng cách làm cho người ta cảm giác thống khổ, không cách nào vượt qua khoảng cách. Cô rũ mí mắt xuống, nghĩ đứng dậy rời đi, tay lại bị người một người bắt được.
Cô bỗng nhiên quay đầu lại, đối diện với người đàn ông tròng mắt đen thật sâu, u không lường được , trái tim nháy mắt lộ vẻ sợ hãi kinh hoàng, tựa hồ bị một mũi dao đâm trúng, đau rát đau. . . . . .
Tại sao, chỉ là như vậy nhìn anh, ngực của cô liền tràn đầy đau đớn không cách nào hô hấp ?
“Em luôn chờ tôi?” Giang Lăng mở miệng, cổ họng khàn khàn.
“Ừ!” Nghê Thủy Tinh nhàn nhạt lên tiếng, cầm lên trà xanh mới vừa rồi pha, bưng đến trước mặt anh, “Khát nước chứ?”
“Cám ơn.” Giang Lăng ngồi dậy, nhận từ tay của cô, uống một hơi cạn sạch.
“Vậy. . . . . . anh sớm nghỉ ngơi một chút. . . . . .”
Nghê Thủy Tinh đứng lên, Giang Lăng lại lôi kéo cô không thả.”Em muốn đi đâu ?”
“Em đi phòng khách ngủ.” Nghê Thủy Tinh cắn cắn môi dưới.
“Kết hôn mới ngày thứ hai, cô lại muốn đi phòng khách ngủ?” Giang Lăng cười lạnh nói, tay hơi dùng sức, cô liền cả người đổ vào trong ngực anh, bị anh vững vàng ôm chặt.
“Buông em ra!” Nghê Thủy Tinh quay đầu đi không nhìn anh, anh trên áo sơ mi cùng cổ lưu lại dấu môi son để cho cô đau lòng.
“Nếu như tôi nói không?” Giang Lăng cúi đầu nhìn Nghê Thủy Tinh trong ngực , đôi mắt xinh đẹp xanh triệt như nước, lông mi dài khẽ run rẩy, tựa như cánh bướm dưới ánh mặt trời .
Một cỗ xung động nhỏ từ bụng kéo lên, lý trí không có phản ứng kịp trước, thân thể liền tuần hoàn theo bản năng, chợt hôn lên cô, đôi tay càng thêm không an phận nhanh chóng cởi nút áo cô ra,chạy loạn trên người cô.
“Tôi muốn em. . . . . .” Anh khẽ liếm lấy cô môi dưới mềm mại , lại trằn trọc thăm dò vào khoang miệng cô, cuồn cuộn nổi lên đầu lưỡi quấn quýt, bắt đầu không ngừng vuốt ve.
Chỉ chốc lát sau, lửa nóng hôn liền lan tràn tới cổ thon dài cùng tuyết trắng vú cô .

Vẻ đẹp của cô hảo cùng mềm mại làm anh toàn thân nhiệt huyết sôi trào, mạch bởi vì khát vọng lấy được cô mà cuồng loạn nhảy lên, loại này đột phát kích tình, là chính anh luôn luôn thành thạo chưa bao giờ trải qua.
Chỉ cần hơi dính đến thân thể của cô, anh tựa hồ không cách nào khống chế sự vọng động của mình.
“Ừ. . . . . . Giang Lăng. . . . . .” Nghê Thủy Tinh bất an ở trong lòng anh run rẩy, muốn đẩy anh ra, lại bị anh ôm chặt, không thể động đậy.
Cô không muốn anh đang ôm nữ nhân khác xong, lại tới ôm cô, nhưng là thực lực yếu đuối không cách nào cùng anh cường tráng chỗ chống lại, mà thân thể của cô vừa nhạy cảm như vậy, bị anh nhẹ nhàng một cái sờ, liền lập tức có phản ứng.
“Không cần. . . . . .” Cô lắc đầu liên tục, một giọt nước mắt trong suốt im hơi lặng tiếng lướt qua khóe mắt.
“Đừng sợ,anh sẽ không làm đau em.” Cô buồn bã thê nước mắt làm anh đau lòng, anh liếm sạch nước mắt trên khóe mắt cô , đưa mắt nhìn cô hồi lâu, lại chậm rãi ngậm môi của cô.
Cô giãy giụa nữa mấy cái, liền không phản kháng nữa, mặc anh muốn làm gì thì làm.
Thân thể cô tuyết trắng xinh đẹp giống như tràn đầy lực hút vô cùng, để cho anh lần nữa điên cuồng, đắm chìm trong đó, mà không cách nào tự kềm chế.
Trong phút chốc, hai thân thể tựa như dấy lên lửa thiêu hừng hực. . . . . .
“A. . . . . . Giang Lăng. . . . . . Chậm một chút. . . . . .” Khi anh đói khát đòi hỏi , trong óc của cô căn bản không cách nào suy tư.
Không biết kích tình, cường đại đến làm cho cô toàn thân run rẩy, nguyên thủy dục hỏa đánh tới dồn dập, đốt cháy tất cả lý trí, trong lúc vô tình, cô bắt đầu kìm lòng không được theo bản năng nghênh hợp cử động của anh, cũng vuốt ve hai vai cường tráng anh. . . . . .
Tựa hồ bởi vì nguyên nhân uống say, Giang Lăng động tác trở nên cực kỳ điên cuồng. Anh tựa như một con ngực bứt dây cương, đối với bộ ngực tuyết trắng mềm mại cô say mê, cơ hồ là nhiệt liệt mút vào đầu vú đỏ thẫm , giống như nơi đó sẽ rỉ ra ngọt sữa tươi, phát ra”Chậc chậc” thanh âm.
“A! A. . . . . . Nơi đó không cần. . . . . . Ừ. . . . . .” Nghê Thủy Tinh không chịu nổi đùa bỡn như vậy, yêu kiều lắc đầu liên tục, thanh âm mị ý tràn đầy không nói ra được, nguyên bản càng thêm kích thích đàn ông nhiệt huyết sôi trào.
Giang Lăng cảm thấy toàn thân nóng lên, không nhịn được cắn một chút đầu vú cô, nhưng lực đạo rất khéo léo, chẳng những sẽ không thương, ngược lại truyền đến khoái cảm, từ đầu vú nhảy lên tới đầu.
“A. . . . . .” Nghê Thủy Tinh thở gấp một tiếng, toàn thân cũng mềm nhũn.
Giang Lăng thở hổn hển, đầu lưỡi dời lên trên, lần nữa hôn môi của cô, đồng thời tay cũng không nhàn rỗi, chậm rãi xuống phía dưới, linh hoạt trượt vào tư mật u xử của cô.”Thì ra là em đã ướt như vậy. . . . . .”
Chạm tay có thể đạt được, đầu ngón tay vừa ướt vừa nóng, Giang Lăng cười nhẹ một tiếng, nhìn gò má của cô hồng hồng, trong nội tâm kích động không thôi. Vốn là cố ý về muộn, cũng cùng nữ nhân khác vui đùa, là muốn hướng cô thị uy, nhưng vừa thấy được cô, lại lập tức hoa thành con sói hung dữ.
Giang Lăng cũng không cách nào giải thích loại mâu thuẫn này trong lòng này của mình, vừa nghĩ muốn yêu cô, rồi lại không nhịn được bắt nạt cô; vừa muốn thương tổn cô để cho cô thương tâm, lại không đành lòng thấy trong con ngươi cô vẻ ảm đạm. . . . . .
Anh có thể đối với bất luận kẻ nào độc ác, nhưng duy chỉ có cô gái nhỏ này, cuối cùng trong lúc vô tình đi vào tim của anh, tóm gọn lý trí của anh .
Anh kháng cự thậm chí căm ghét loại cảm giác này, rồi lại giữa lúc bất tri bất giác bị cô hấp dẫn. Mâu thuẫn tâm tình trong nội tâm hai đầu kéo co, động tác của anh không khỏi thô lỗ , vừa hôn càng sâu, vừa lấy ngón tay dài nhanh chóng ra vào u huyệt cô, qua lại khuấy động.
“A. . . . . . A. . . . . . Ừ. . . . . .” Người đàn ông động tác mặc dù thô lỗ, lại mang cho cô kích tình khác thường , Nghê Thủy Tinh ngẩng đầu lên, phát ra vừa mê người vừa buồn bực rên rỉ.
“Chỗ của emthật nhạy cảm, vừa ướt vừa nóng, hơi vừa động, liền cắn thật chặt ngón tay của anh không thả. . . . . .”
“Không cần. . . . . .” Anh lời nói trắng trợn làm cho cô đỏ bừng cả mặt.
“Không cần? Đợi lát nữa em sẽ quấn anh, muốn không ngừng” trên khóe môi người đàn ông tạo thành nụ cười khêu gợi, động tác nhanh chóng bỏ đi quần áo còn sót lại lẫn nhau , chỉ chốc lát sau, hai thân thể trần truồng liền dính sát hợp ở chung một chỗ


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.