Bạn đang đọc Tổng Tài Xin Đừng Cố Chấp – Chương 71
Điều đầu tiên khi Lâm Trạch Dương trở về đó chính là để Tiểu Bạch đi điều tra việc liên quan đến Uyển Tình.
Anh nóng lòng muốn biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trong năm năm qua.
Tại sao cô lại quên mất anh? Tại sao cô lại ở cạnh nhà họ Vương?
Anh muốn biết Vương gia đã làm gì.
Mặc dù quan hệ của cô và họ rất tốt nhưng anh không ngờ họ lại làm nhiều việc như vậy cho cô.
Còn bên kia Uyển Tình vì đột nhiên bị vác đi mất mà công việc đã chất thành đống.
Trợ lí của cô cũng không thể lo hết mọi chuyện do có rất nhiều việc cần cô đích thân giải quyết.
Cô càng nghĩ càng bực cái tên kia.
Không những làm mất thời gian khiến công việc trì trệ mà còn làm cho những nhân viên trong công ty nhìn cô với ánh mắt khác lạ.
Thậm chí còn có người nhiều chuyện hỏi cô hết câu này với câu khác.
Đến cuối cùng khi cô sắp bùng nổ thì họ mới chịu buông tha (tuy là không tình nguyện).
Dù sao đi nữa những người này thường ngày đi làm mệt mỏi nên có biến là lại lập tức hóng hớt rồi lấy ra bàn tán lúc rảnh rỗi.
Khi nghe tin cô đã trở về, Vương An Vũ lập tức chạy đến.
Anh nhanh chóng đẩy cửa bước vào.
Lúc này cô đang ngập đầu trong đống tài liệu, giấy tờ trên bàn, thời gian không có nhiều đến nỗi đầu cũng không ngẩng lên xem là ai.
Nghe thấy giọng của anh trai, cô mới chậm dãi nhìn lên thấy anh đang bước về phía mình.
Cô chắc rằng anh đã nghe thấy chuyện vừa xảy ra.
Vương An Vũ lo lắng đi đến bên cạnh cô, xoay ghế để hai người đối mặt nhau.
Anh gấp gáp kiểm tra trên người cô có vết thương nào không, miệng liên tục hỏi.
– Tuyết Nhi, em không sao chứ? Cậu ta có làm gì em không? Có bị thương ở đâu không?
…
Uyển Tình cảm thấy có chút buồn cười trước bộ dạng quan tâm nhưng lại mang chút ngốc nghếch của anh.
Cô cười nói với anh.
– Anh, em không sao! Anh xem, không phải vẫn là đứa em gái đáng yêu của anh hay sao? Hì…
Thấy cô không vấn đề gì lòng anh mới nhẹ xuống.
Anh đã rất sợ khi nhìn thấy Lâm Trạch Dương, cô sẽ nhớ lại quá khứ bi thương của mình.
Nếu ai nói anh ích kỉ thì anh cũng chấp nhận.
Anh chỉ muốn cô mãi là đứa em gái vui vẻ, tự tin.
Cuộc đời này của cô sẽ do anh phụ trách!
Uyển Tình thấy người trong công ty rất kính nể người đàn ông đó nên nghĩ đó có thể là đối tác kinh doanh quan trọng hoặc nhân vật quyền lực trong thành phố.
Cô thắc mắc hỏi anh.
– Anh An Vũ, anh có biết người đàn ông đó là ai không? Hình như là người có địa vị không bình thường!
Vương An Vũ nghe cô hỏi đến vấn đề này nhất thời không biết trả lời làm sao.
Anh có chút ngập ngừng, lúng túng nói.
– Ờm… À… là đối tác của chúng ta và còn có quan hệ họ hàng với gia đình mình.
Ừm, theo vai vế, cậu ấy phải gọi em là chị.
Cô ngạc nhiên, không ngờ người đó lại là em họ của mình.
Nhưng cô có điều không hiểu nên hỏi anh.
– Nếu là như vậy, sao cậu ta không nhận ra em?
Vừa ứng phó xong một câu hỏi thì một câu nữa lại tới làm cho Vương An Vũ trở tay không kịp.
Anh đứng lặng suy nghĩ một lúc mới nói.
– Uh… Tại vì… em ở nước ngoài từ nhỏ nên không nhận ra cũng là chuyện bình thường… ha… bình thường mà…
Trong lời nói của anh, cô nghe ra được anh vẫn còn có chuyện giấu diếm mình, nhưng cô không trực tiếp vạch trần.
Chuyện này cô sẽ tự đi điều tra sau.
…
Kết thúc một ngày bận rộn, cô trở về căn nhà ấm áp của mình.
Để thuận tiện cho việc đi lại cô đã thuê một căn hộ ở giữa đoạn đường trường học và công ty.
Mọi hôm khi trở về nhà sẽ có tiếng ríu rít chơi đùa của trẻ con nhưng hôm nay cả hai đứa trẻ đều ở lại nhà Vương lão.
Ông rất thương hai đứa trẻ, ngày ngày đều muốn gặp chúng.
Trở về nhà nhưng lại có cảm giác trống vắng, cô mệt mỏi cởi áo ngoài ra trên người chỉ còn lại chiếc áo len bó sát người tôn lên những đường cong mê người.
Thật sự không ai nhìn ra cô đã là mẹ của hai đứa trẻ.
Nửa tiếng sau cô từ phòng tắm bước ra, trên đầu tóc vẫn còn ướt, từng giọt từng giọt khẽ nhỏ xuống thẫm ướt phía trên chiếc áo choàng tắm.
Bỗng nhiên tiếng chuông cửa vang lên.
Vừa mở ra, Uyển Tình nhìn thấy một người đàn ông một thân tây trang đứng ngay trước cửa nhà.
Nhìn kĩ phát hiện ra là người đã vác cô khỏi công ty, em họ của cô – Lâm Trạch Dương.
– Sao lại là anh?
Lâm Trạch Dương thấy cô ra mở cửa cho người gõ cửa lúc tối nhưng lại không chút cảnh giác nào như vậy thì nhíu mày, trong lòng nghĩ cô đúng là không biết sợ là gì.
Vào lúc như này ở nhà có người tới cửa cũng phải đề phòng chứ! Sao có thể ăn mặc như này được?
Vì vừa mới tắm xong, quần áo vẫn chưa mặc chỉ khoác có chiếc áo choàng tắm, một tay mở cửa còn tay kia vẫn đang cầm cái khăn lau tóc.
Anh có thể nhìn thấy khe hở mê người lấp ló sau lớp áo kia.
Bộ dạng này thật khiến cho người ta muốn phạm tội!
Chưa kịp đợi cô phản ứng, Lâm trạch Dương bỗng dưng ôm lây cô xoay người một cái vào trong nhà đóng cửa lại rồi ép người cô dựa vào cánh cửa lạnh lẽo.
Ánh mắt nhìn cô như hổ đói! Điều này khiên cho lòng cô dâng lên nỗi sợ hãi, hoảng hốt.
Cô không hiểu anh bị cái gì.
Lẽ nào vẫn chưa biết quan hệ của hai người?
Khi cô vừa định mở miệng nói rõ mọi chuyện thì đã bị một bờ môi mỏng mềm mại phủ lên môi.
“Ưm…” Cô cả kinh mở lớn mắt, trái tim như ngừng đập mất vài giây, cả cơ thể trở nên cứng nhắc.
Rõ ràng hai người là chị em họ mà bây giờ họ đang làm cái quái gì thế này?
Lâm Trạch Dương đã xác nhận thân phận của cô.
Trong báo cáo tuy còn nhiều thứ chưa tra rõ nhưng cũng đủ để anh chắc chắn người phụ nữ này chính là người anh yêu nhất.
Mặc dù kết quả không khác điều anh nghĩ nhưng lúc đó anh vẫn cảm thấy vui sướng không thôi, trái tim lạnh giá được hồi sinh một lần nữa.
Vì vậy mà anh đã không kịp chờ đợi mà tìm đến bên cô, không suy nghĩ nhiều mà hôn cô.
Nụ hôn anh mang theo bao nhớ nhung nhưng cũng đầy chiếm đoạt.
Đầu lưỡi không ngừng ở trong trêu đùa, thưởng thức vị ngọt say đắm sau bao ngày xa cách.
Uyển Tình thấy anh càng hôn càng mãnh liệt trong lòng không kìm được sợ hãi, chân tay không ngừng đánh vào người anh.
Nhưng sức lực của cô luôn không thắng nổi anh, một chân muốn đưa lên đá anh lại bị anh kẹp chặt ở giữa, hai tay cũng không làm được gì, chỉ có thể cào cấu vai anh.
Miệng phát ra những tiếng kêu ngắt quãng.
– “Buông…!ưm… buông…ra.
Anh…”
Dần dần cô bị nụ hôn của anh làm cho đầu óc mụ mị, lí trí mấy lần suýt đánh mất nhưng vẫn cố gắng để bản thân không trầm luân vào sai lầm.
Cuối cùng sự phản kháng của cô dần trở nên yêu ớt, hai tay đặt trước ngực anh không còn sức đẩy anh ra.
Dù trong tiềm thức luôn nhắc nhở hai người là chị em họ nhưng cơ thể lại hành động ngược lại.
Cô cảm thấy mình đúng là điên rồi, thực sự điên rồi!
Giọt nước mắt rơi trên má cô, cô khóc không phải chỉ vì hành động vô lễ của anh, mà còn khóc vì bản thân lại có thể làm ra những chuyện trái với luân thường đạo lí.
Lâm Trạch Dương nếm được vị mặn trong khoang miệng liền biết cô lại khóc.
Chuyện cũ năm năm trước lại hiện lên rõ như mới xảy ra ngay hôm qua.
Anh chậm rãi mở mắt nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của cô không tránh khỏi đau lòng cho cô.
Tất cả là do anh quá vội vàng nên làm cô hoảng sợ rồi!
Anh nhẹ nhàng buông cô ra rồi lùi lại một bước tạo ra khoảng cách giữa hai người.
Anh muốn đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp nhưng cô lại tránh đi, bàn tay đang đưa lên dừng lại giữa không trung.
Mắt anh khẽ động, trái tim có trăm ngàn đau đớn, lẳng lặng thu tay về.
Anh nói.
– Tôi…
CHÁT!!!
Uyển Tình bất ngờ đưa tay lên tát anh, khuôn mặt anh lệch sang bên hơn nữa khóe miệng còn bị rách chảy máu, cho thấy lực đạo không hề nhẹ.
Lâm Trạch Dương nhẹ nhàng đưa tay lau máu nơi khóe miệng, đầu hơi cúi thở ra một hơi, anh định tiếp tục nói thì lại bị giọng nói phẫn nộ của cô cắt ngang.
– Đồ khốn! Cậu có biết mình vừa làm cái gì không hả?
Cô tức giận đưa tay chà mạnh lên môi, bộ dạng vô cùng ghét bỏ, giống như hận không thể sát trùng cho sạch.
Đôi mắt cô chứa đầy giận dữ nhìn anh nói.
– Chẳng lẽ… cậu…!không biết chúng ta… là chị em họ sao?
Lâm trạch Dương dở khóc dở cười, không ngờ bây giờ anh lại có một thân phận mới “đặc biệt” như vậy.
– Chị em? Em đang đùa tôi đấy à? Hừ… haha…
Thấy biểu hiện của anh cô nghĩ là anh chưa biết, cô mệt mỏi nói.
– Đúng! Tôi là em gái của anh An Vũ – Vương Tuyết Nhi.
Cho nên, tôi đương nhiên là chị họ của cậu…!Được rồi, cậu đi đi! Sau này chúng ta đừng gặp lại nữa.
Tôi không muốn nhìn thấy cậu! Đi đi! Điiiii….
Câu nói cuối cùng, sự bình tĩnh của cô cũng đã không còn, cô lớn giọng đuổi anh ra khỏi nhà, còn đưa tay kéo anh ném ra ngoài rồi đóng mạnh cửa cái rầm.
Sau khi đuổi được người đi rồi, cả cơ thể nhẹ nhàng trượt xuống dựa vào cửa, cô cuộn người ôm lấy mình, cúi mặt xuống phát ra những tiếng khóc ấm ức.
Lâm Trạch Dương ở bên ngoài cách một lớp cửa nghe thấy tiếng khóc nhỏ mang theo kìm nén của cô, trong lòng cũng không dễ chịu là bao, trái tim cảm giác như bị ai đó xé ra từng mảnh thật đau nhói! Anh đứng dựa bên tường với cô cho đến khi không còn tiếng khóc mới rời đi.