Bạn đang đọc Tổng Tài Xin Đừng Cố Chấp – Chương 52
Lâm Trạch Dương cẩn thận đặt Uyển Tình vào trong xe thắt dây an toàn cho cô rồi mới lái xe rời đi.
Ngồi trên xe dưới tác dụng của thuốc, cả cơ thể cô không ngừng nóng lên.
Uyển Tình khó chịu ngọ nguậy không yên, tay còn sờ lung tung vào những nơi không nên…
Nhìn biểu hiện của cô anh đoán cô đã trúng mị dược, trong lòng càng tức giận hơn.
Anh không ngờ mình lại phạm một lỗi đến hai lần.
Lần trước là Tiêu Phong bây giờ lại…
Hai tay anh nắm chặt vô lăng, gân xanh hiện nên đủ thấy tâm trạng hiện giờ của anh.
Về đến biệt thự, anh bế cô bước nhanh vào.
Tiểu Hỷ thấy anh bế cô trở về, cô ấy vội vàng chạy đến.
Thấy khuôn mặt cô đỏ bừng, còn có cả khó chịu, cô lo lắng hỏi.
– Thiếu gia, cô ấy làm sao vậy? Sao lại thành như vậy…
Lâm Trạch Dương cũng không có trả lời, anh bảo cô ấy không cần lo lắng.
Anh sẽ chăm sóc cho cô.
Tiểu Hỷ rất thích cô, nhìn cô như vậy cô không yên tâm.
Nhưng thiếu gia đã nói như vậy cô ấy chỉ đành nghe lời, ánh mắt vẫn không tự chủ nhìn về phía cô vài lần rồi mới trở về phòng.
Lâm Trạch Dương đặt cô xuống giường.
Sau đó anh định đi gọi cho bác sĩ riêng của gia đình giúp Uyển Tình giải thuốc.
Nhưng khi anh vừa quay người chưa kịp bước đã bị cô ôm lấy từ phía sau.
Cả cơ thể bỗng chốc trở nên cứng nhắc, nhịp tim đập mạnh mẽ.
Uyển Tình dưới tác dụng của thuốc đã không còn lí trí.
Cô không còn biết bản thân đang nhảy vào hố lửa, chỉ cảm thấy bản thân thoải mái khi chạm vào anh.
Anh giống như nguồn nước mát lạnh trong sa mạc khiến cô không thể buông.
Lâm Trạch Dương dưới sự trêu chọc của cô sắp không chịu nổi nữa.
Hơn nữa người đang chạm vào cơ thể anh lại còn là người phụ nữ anh yêu.
Đây đúng là sự cám dỗ chết người!
Nội tâm anh vừa khao khát cũng kháng cự sự ngọt ngào bất ngờ này.
Anh không muốn mình trở thành tiểu nhân, thừa nước đục thả câu.
Nếu cô tỉnh dậy chắc chắn sẽ tức giận mà hận anh.
Anh cố gắng nhịn xuống để bản thân không làm ra chuyện hối hận.
Anh gỡ đôi tay đang đốt lửa trên người ra, muốn bước ra ngoài.
Nhưng đi được vào bước lại nghe thấy tiếng cô bị ngã.
Anh quay lại đỡ cô dậy, không ngờ cô lại ôm chặt lấy mặt anh, ép hai người mặt đối mặt.
Uyển Tình đôi mắt mơ màng cười ngây ngốc nhìn anh.
Sau đó không báo trước mũi chạm vào chóp mũi anh, môi chuyển qua khóe miệng, phủ lên môi dưới của anh.
Thấy người kia không phản ứng, cô nhăn mặt khó chịu, càng to gan hơn đưa lưỡi cạy mở hàm răng anh tuồn vào trong.
Lần này hành động của cô đã hoàn toàn đánh thức con thú cuồng dã trong tâm anh.
Nó thức dậy khiến anh không kiểm soát được bản thân, không còn để ý cái gì mà chính nhân quân tử nữa.
Người đàn ông đứng trước sự quyến rũ của người mình yêu cũng sẽ không còn là chính mình, bản tính nguyên thủy của đàn ông cũng sẽ lộ rõ.
Lâm Trạch Dương đưa ta luồn qua cổ cô, tay còn lại vòng qua eo kéo cả người cô áp sát vào mình khiến cho nụ hôn càng sâu hơn.
Sau đó hai người cùng ngã xuống giường.
Uyển Tình ôm lấy tấm lưng rắn chắc của người đàn ông, chìm đắm trong nụ hôn.
Lâm Trạch Dương đã hoàn toàn giải phóng mãnh thú trong tâm, anh đưa lưỡi vào phối hợp với cô quấn lấy nhau.
Đầu lưỡi quấn lấy lưỡi cô càng lúc càng áp sát khiến cho người ít kinh nghiệm như Uyển Tình cảm thấy có chút khó thở, phát ra tiếng kêu kháng nghị.
“Ưm…ư…”
Tiếng kháng nghị của cô không những không làm anh dừng lại mà còn như cổ vũ anh tiếp tục.
Nụ hôn của anh càng trở nên cuồng nhiệt hơn, đầu lưỡi khuấy đảo bên trong mút hết mật ngọt bên trong.
Anh buông môi cô ra, hôn nhẹ lên má, dùng mũi hít lấy hương thơm trên người cô.
Sau đó chuyển dần xuống cằm, lại xuống cổ, khẽ mút mạnh một cái để lại dấu ấn đỏ rực bắt mắt.
Anh vẫn không quên dấu hôn lần trước.
Anh chỉ muốn cô thuộc về riêng anh, bất cứ ai cũng không được động vào.
Bàn tay to bóp nhẹ ngực cô.
Anh cảm giác khi chạm vào cũng không tệ… ừm… rất vừa tay.
Từng thứ trên người hai người được cởi ra, không còn gì cản trở, hai cơ thể quấn lấy nhau không kẽ hở.
Giờ đây cả hai đều có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đối phương.
Uyển Tình bị thuốc hành hạ, bây giờ cũng đã được thoải mái.
Nhưng ham muốn lại càng mạnh mẽ hơn, không có dấu hiệu thuyên giảm.
Lâm Trạch Dương nhìn người phụ nữ xinh đẹp, kiều diễm dưới thân, đáy lòng xuất hiện sự thỏa mãn.
Anh không ngờ có một ngày cô sẽ nằm dưới thân anh, cơ thể ửng hồng, run rẩy vì anh.
Anh sợ làm đau cô nên không dám trực tiếp đi vào.
Anh kiên nhẫn dẫn dụ cô rơi vào mê tình.
Anh không ngừng trêu chọc cô, đưa ngón tay vào thăm dò, một ngón lại thêm hai.
Đến khi bên dưới ướt đẫm có thể dung nạp được thứ kia, anh mới giải phóng mình.
Bên dưới đã sớm căng cứng khó chịu.
Anh cúi người nhẹ nhàng hôn cô như một nụ hôn trấn an, nhấc một chân cô lên vai rồi mới từ từ đi vào bên trong cơ thể cô.
Lần đầu tiên thường rất đau, Uyển Tình không chịu nổi, cảm giác đau đớn khiến cô cong người, mặt nhăn lại khó chịu.
Lâm Trạch Dương biết cô đau, lòng cũng không dễ chịu gì.
Nhưng súng đã lên nòng, đã đi vào một nửa, nếu giờ và rút lui cả hai đều sẽ không thoải mái.
Anh thương xót cúi người hôn cô, dịu dàng giúp cô phân tán sự chú ý, liếm vành tai trêu chọc cô.
Như vậy khi anh đi vào sẽ bớt đau.
Nhân lúc cô tình mê ý loạn, anh đẩy mạnh vào trong.
Nhưng anh lại gặp sự cản trở, cơ thể trở nên cúng nhắc.
Anh tưởng cô đã có bạn trai, chuyện này khó mà tránh khỏi.
Lúc ấy anh cảm thấy ghen tị không thôi, trái tim khi nghĩ đến cô cùng người đàn khác làm chuyện thân mật liền muốn nổ tung.
Anh cũng đã chuẩn bị tâm lí cho chuyện này, nhưng cô lại không…
Đáy lòng xuất hiện sự vui sướng vô tận! Anh mạnh mẽ đi vào.
– “Á…aaa…” Uyển Tình kêu lên đau đớn.
Lâm Trạch Dương hôn lên bụng cô, bên dưới tiếp tục đưa đẩy, nói khẽ bên tai dụ dỗ cô.
– “Ngoan.
Nghe lời anh, lát nữa sẽ hết đau.
Thả lỏng người đi… Em kẹp chặt quá!…!Ân…”
Lúc đầu anh còn khống chế được bản thân.
Nhưng càng lúc cơ thể càng không theo điều khiển của anh.
Anh giống như kẻ ăn chay lâu năm chưa từng được nếm trải mùi đời!
Cả cô và anh đều dành lần đầu tiên cho nhau.
Tiết tấu dần nhanh hơn, bên dưới ra vào mãnh liệt, phát ra âm thanh làm người ta đỏ mặt.
Uyển Tình không chịu nổi cảm giác kích thích này, hai chân thon dài quấn chặt eo anh, cô thở dốc van xin.
– “Aaa…!Đau…Đừng…dừng lại đi…!ưm…”
Lâm Trạch Dương nghe cô liền nổi lên xấu.
Anh nở nụ cười thì thầm bên tai cô, còn cố ý thổi nhẹ làm cơ thể cô run lên.
“Hửm? Như vậy sao?…”
Anh ngừng động, nhưng không có rút ra.
Cảm giác trống rỗng khiến cô khó chịu, vặn vẹo người, bên dưới càng trướng đau hơn.
Cô càng căng thẳng bên dưới càng co rút dữ dội khiến anh suýt chút buông cờ trắng đầu hàng.
Cô bật khóc mắng anh.
– “Tên khốn…!huhu…!lưu manh…!Hic…”
Lâm Trạch Dương nghe cô không ngừng khóc lóc miệng còn mắng mình, anh kéo ra sau đó lại mạnh mẽ đẩy vào khiến cô không kịp phòng bị thét lên.
Đây là trừng phạt nhỏ dành cho cô.
Không biết qua bao lâu Uyển Tình thật sự không chịu nổi nữa, hốc mắt nóng ướt, mở miệng cầu xin anh.
Nhưng với một người ăn chay gần ba mươi năm như anh, mới một lần e rằng không đủ.
Anh lật người cô đổi tư thế khác, tiếp tục công việc.
Bên ngoài màn đêm lạnh lẽo nhưng trong phòng lại vô cùng nóng bỏng.
Hình ảnh người đàn ông cùng người phụ nữ lăn lộn trên giường, khắp nơi đều là hương vị của hoan ái.