Bạn đang đọc Tổng Tài Xin Đừng Cố Chấp – Chương 5: Một Ngày Giông Bão
Trong phòng họp Uyển Tình cảm thấy hôm nay Lâm Trạch Dương rất kì lạ, hình như đang rất tức giận, hàn khí toả ra làm cho giám đốc chi nhánh đang báo cáo đổ mồ hôi hạt, mọi người chỉ mong cuộc họp nhanh kết thúc.
Nhưng đột nhiên anh đứng dậy quát lớn đuổi hết tất cả ra ngoài.
Mọi người sợ hãi không biết chuyện gì xảy ra nhưng vẫn co cẳng lên nhanh chóng ra khỏi phòng.
Họ biết tổng giám đốc tính khí thất thường, đắc tội với anh thì sẽ không có kết cục tốt, vậy nên tránh càng xa càng tốt.
“36 kế chạy là thượng sách”
Sau khi tất cả ra khỏi phòng, cô đứng ở ngoài chờ nửa tiếng mới thấy anh ra khỏi phòng.
Bộ dạng của anh suy sụp, hai con mắt đỏ ngầu làm cô không khỏi sợ hãi vô thức lùi về sau.
Thấy được hành động của cô anh nhanh chóng thu lại cảm xúc sải bước về văn phòng tổng giám đốc không để ý đến cô nữa.
Tuy cô nhận ra sự khác thường của anh nhưng không biết tại sao lại như vậy.
Lúc này trong đầu cô nghĩ đến có phải vì Tạ tiểu thư không vì cô không còn nghĩ đến người nào có bản lĩnh lớn như vậy nữa.
Nhưng suy nghĩ đó nhanh chóng biến mất, điều đó là không thể, vì cô biết bọn họ rất yêu, rất yêu nhau.Cô chỉ bất lực cười gượng.
Nhưng cuộc sống vẫn tiếp tục, việc hôm nay vẫn phải hoàn thành.
Nghĩ vậy cô liền thu lại tâm trạng tiếp tục làm tròn trách nhiệm thư kí của mình.
Ngày hôm nay trôi qua thật vất vả.
Trong phòng giám đốc u ám, tất cả những người vào báo cáo công việc đều bị sự tức giận của anh vùi dập không thương tiếc.
Tội nghiệp nhất là cô bé mới vào làm việc buổi đầu tiên khi mang tài liệu vào thấy bộ dạng đáng sợ, giọng nói lạnh lẽo như tu la địa ngục liền bị doạ cho phát khóc chạy ra ngoài.
Uyển Tình thấy vậy chỉ biết thở dài an ủi trấn tĩnh cô bé rồi cầm tài liệu đi vào.
Khi cô bước vào phòng anh cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ lạnh lùng hỏi:
– Cô có việc?
– Tổng giám đốc tập tài liệu này cần chữ kí của anh.
Anh tiếp nhận tài liệu trên tay cô nhanh chóng đọc xong rồi liền đặt bút kí.
Đưa tài liệu cho cô, anh nói:
– Cô ra ngoài được rồi.
Cô có chút chần chừ muốn hỏi anh rốt cuộc hôm này có chuyện gì nhưng lại do dự.
Lâm Trạch Dương thấy cô vẫn còn đứng đó liền ngước mắt lên dường như muốn hỏi sao cô còn chưa đi.
Cuối cùng cô lấy hết can đảm giọng nói cẩn trọng:
– Tổng giám đốc anh hôm nay rất lạ, là liên quan đến Tạ tiểu thư sao?
Anh nhìn chằm chằm cô cất giọng lạnh lùng như đang đè nén sự tức giận:
– Thư kí Đinh, từ khi nào cô nhiều chuyện vậy.
Cô nghĩ mình có quyền đó.
Trách nhiệm của cô chỉ là làm tốt công việc, không được vượt quá giới hạn.
Nếu không…!hậu quả cô tự chịu.
Những lời nói của anh làm cô có chút chột dạ, giống như tâm tư lâu nay của bản thân đang dần bị bóc trần.
Cảm giác này làm cô bối rối không yên.
Cô vội vàng ra khỏi phòng làm việc.
Cô sợ ở thêm một lúc nữa sẽ không chịu được mà để anh nhìn thấu.
Cô không muốn tình cảm của cô bị anh nhìn thấy.
Dù anh không yêu cô, không quan tâm cô nhưng cô cũng không muốn anh nhìn thấy sự yếu đuối của mình.
Trước mặt anh hay bất cứ ai cô cũng muốn làm một người phụ nữ độc lập, mạnh mẽ.
Bản tính này được hình thành từ những bất hạnh của tuổi thơ, sự bất lực khi mẹ bị cha hành hạ, bị họ hàng chửi rủa.
Khi đó chỉ vì quá yếu đuối, dù hiểu rõ những tủi nhục của mẹ nhưng điều cô có thể làm chỉ là khóc trong âm thầm.
Nhìn mẹ đau, nhìn mẹ khóc, nhìn mẹ vật lộn với cuộc sống đầy cay đắng mà cô không thể làm gì, cảm giác đó như con tim đang bị giày xéo, từng lưỡi dao sắc nhọn từng nhát, từng nhát một.
Thấu hiểu tất cả nên cô luôn ép mình nhất định phải mạnh mẽ, không thể để ai nhìn thấy con tim yếu đuối, hèn nhát trong quá khứ.
Anh không yêu, không quan tâm thì cô vẫn là cô.
Cô vẫn sẽ sống thật tốt, sống thật kiên cường để bảo vệ những người cô yêu thương.