Bạn đang đọc Tổng Tài Xin Đừng Cố Chấp – Chương 42
Nghe ra được ý trong câu nói đó, lại thấy anh ép sát từng bước lại gần mình, cô hoảng sợ mất đi dáng vẻ bình tĩnh thường ngày.
Rất tốt! Trong lòng Lâm Trạch Dương đang rất vui mừng, anh chính là thích dáng vẻ này của cô.
Uyển Tình sợ hãi cô nhớ đến một chuyện, cô nói với anh.
– Tôi… tôi có bạn trai rồi.
Câu này đã thành công kích thích anh, làm cho tâm trạng của anh xuống dốc, trở nên u ám, lạnh lẽo.
Anh như gằn giọng nói ra từng chữ.
– Cô, yêu anh ta?
Uyển Tình nghe anh hỏi vậy thì gật đầu, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào mắt anh, cô nói.
– Đúng.
Yêu, tôi rất yêu anh ấy, yêu anh ấy tám năm rồi.
Tôi yêu anh ấy từ ánh nhìn đầu tiên, từ khi tôi chỉ là cô bé mười tám tuổi.
Anh ấy là mối tình đầu, cũng là mối tình duy nhất.
Nghe những lời nói kiên định của cô, nghe cô nói mình yêu người đó tám năm.
Tám năm nói dài không dài nhưng nói ngắn cũng không ngắn, cô gặp hắn khi đang ở độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời, anh tự hỏi liệu anh có đủ khả năng để khiến cô bên mình mà từ bỏ đi tình yêu sâu nặng đó.
Trái tim anh vì lời của cô mà đau nhói, cảm giác ghen tị với người đàn ông đó, trách ông trời tại sao lại không cho anh gặp được cô sớm hơn, nếu như vậy có thể người bên cô bây giờ có lẽ là anh, người cô yêu cũng là anh.
Lâm Trạch Dương đau khổ dằn vặt, nhưng Uyển Tình lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Lời trong lòng được nói ra dù biết cả đời này anh sẽ không bao giờ hiểu nhưng cô như trút được gánh nặng, cô nở nụ cười thỏa mãn.
Nhưng nụ cười này rơi vào trong mắt anh lại cảm thấy vô cùng chói mắt.
Nó cũng giống như những lời nói kia đâm thêm một nhát vào trái tim anh khiến nó không ngừng rỉ máu, rất đau!
Đáy lòng đau đớn, nhưng anh không thể buông tay, bảo anh trơ mắt nhìn cô cùng người đàn ông khác bên nhau, anh, Lâm Trạch Dương này không làm được.
Cái anh có nhiều nhất chính là tiền và quyền lực, từ trước đến giờ không có gì mà anh không có được, vì vậy cả cô cũng không ngoại lệ.
Sau khi trong lòng hạ quyết tâm giành lại cô, anh lạnh lùng ra lệnh.
– Chia tay đi.
Một câu nói không cho phép từ chối, Uyển tình không biết anh định làm gì, tại sao sau một cơn say anh lại thay đổi như vậy.
Dù không biết lí do là gì nhưng cô không muốn tiếp tục cùng anh dây dưa đoạn tình cảm đơn phương đau khổ này.
Cô mạnh mẽ, kiên quyết từ chối.
– Lâm tổng, tôi yêu ai là chuyện của tôi.
Anh không có quyền can thiệp, xin anh tránh ra!
Lâm Trạch Dương không chịu nghe lời cô không những vậy mà còn cố ý tiến sát lại gần cô, cánh tay rắn chắc vòng qua eo cô kéo cô sát vào mình, sau đó đột nhiên cúi người xuống, đôi môi lạnh lẽo áp lên môi cô.
“Ưm…”
Uyển Tình bị hành động của anh làm cho hoảng sợ, hai mắt mở lớn, cô không tin những gì đang diễn ra là thật.
Không phải là chưa từng hôn anh, nhưng lần đó là trong trạng thái anh say rượu không tỉnh táo.
Còn lần này là sao? Anh rất tỉnh táo, anh phải biết rõ mình đang làm gì.
Vì quá bất ngờ cô để mặc cho anh hôn, nhưng khi lấy lại tinh thần, cô hoảng hốt đưa tay đẩy anh, chân làm động tác muốn đá anh nhưng lại dễ dàng bị anh đoán được, cô thất bại.
Sức của cô làm sao so được với người đàn ông cường tráng như anh, trong nháy mắt sức lực của cô cũng dần cạn kiệt chỉ có thể yếu ớt chống trả.
Lâm Trạch Dương bây giờ đã bị ghen tuông làm mờ lí trí cũng không để ý hành động của mình đang xúc phạm cô.
Đôi môi anh khao khát bao lâu nay lại một lần nữa được nếm thử vậy nên càng trở nên cuồng dã mút lấy môi cô, cạy mở hàm răng cô đưa lưỡi vào khuấy đảo hút hết mật ngọt bên trong.
Một tay anh giữ lấy eo cô, tay kia giữ mặt cô ép cô quay về phía mình, không cho phép trốn tránh.
Uyển Tình bị anh đối xử như vậy càng nghĩ trong lòng càng uất ức, cô tuyệt vọng ngừng giãy dụa, giọt nước mắt mặn chát rơi xuống.
Lâm Trạch Dương cảm nhận được vị mặn của nước mắt, trái tim chấn động buông cô ra.
Nhìn cô khóc anh cũng rất đau, anh vừa rồi đã mất đi lí trí làm ra hành động thật khốn nạn.
Uyển Tình được buông lỏng, cô tức giận giơ tay tát thật mạnh vào mặt anh.
CHÁT!!!
Không khí trầm xuống, cả căn phòng rơi vào im lặng, có thể nghe rõ tiếng thở dồn dập kích động của cô.
Trong lòng cô khủng hoảng cực độ, tất cả những gì cô cảm nhận được chỉ sự xúc phạm, uất ức với những gì anh đã làm.
Uyển Tình chạy ra ngoài, khi tay vừa chạm vào cửa thì nghe thấy giọng nói uy hiếp của Lâm Trạch Dương vang lên.
– Đinh Uyển Tình, làm người phụ nữ của tôi.
Cô có ba ngày suy nghĩ rồi trả lời tôi.
Uyển Tình nghe anh nói vậy nhưng cô không thèm quan tâm, mở cửa ra ngoài, cô bây giờ chỉ muốn thoát khỏi anh.