Bạn đang đọc Tổng Tài Xin Đừng Cố Chấp – Chương 40
Mà sau khi hai người kia rời đi, họ lái xe đến một góc khác, Âu Dương Hàn lập tức hỏi Lạc Thiên.
– Thiên, thư kí của Trạch Dương là cô ấy sao?
Lạc Thiên đang bận kết nối gì đó, không nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của anh ta, anh thừa nhận.
– Ừ, đúng đó.
Là cô ấy.
Sao? Ổn chứ?
Lạc Thiên rất vừa ý với người mình chọn nhưng Âu Dương Hàn mặt nhăn mày nhó nói.
– Không phải cô ấy les sao?
Lúc này nghe nói vậy Lạc Thiên đang kết nối điện thoại liền ngẩng đầu lên, anh nhìn anh ta với vẻ mặt khó hiểu, phủ nhận lời vừa rồi.
– Cậu mới gặp cô ấy, sao lại nói vậy? Tôi quen cô ấy hơn hai năm nay, tôi chắc chắn cô ấy rất thẳng.
Yên tâm đi.
Nếu cậu còn không tin thì chúng ta xem cái này đi.
Thấy Lạc Thiên đưa điện thoại đến trước mặt mình, Âu Dương Hàn tò mò nhìn vào màn hình, trên đó xuất hiện hình ảnh của cô và anh.
Anh ta ngạc nhiên nói to:
– Cậu gắn máy quay lúc nào vậy?
Chỉ thấy Lạc Thiên bình tĩnh nói:
– Lúc đợi cô ấy tới đó.
Thấy anh ta trừng mắt nhìn mình như biến thái, anh bĩu môi nói:
– Sao, không muốn xem? Vậy thôi…
Xong đưa điện thoại về phía mình chuẩn bị tự xem thì Âu Dương Hàn vội nói.
– Đừng, tôi cũng muốn xem.
Sau đó, hai người cùng xem, vừa xem vừa bình luận như xem phim ngôn tình thật.
Lạc Thiên:
– Ha ha, cô ấy lột sạch đồ của cậu ấy thật kìa.
Ha ha ha…
Âu Dương Hàn:
– Cô gái này đúng là không sợ chết.
Lát nữa dậy cậu ta không điên lên mới lạ.
Chẹp.
Lạc Thiên vui vẻ nói:
– Tôi đã bảo là mắt nhìn người của tôi tuyệt đối không sai mà.
Cô ấy làm thư kí cho cậu ta hơn hai năm nhưng tinh thần lúc nào cũng cứng như thép khiến người khác phải bội phục.
Âu Dương Hàn nghe vậy cũng tán thưởng cô:
– Tinh thần thép của cô ấy tôi cũng thấy rồi.
Hôm ở quán bar của tôi cô ấy còn quậy một trận lớn nữa.
Lạc Thiên nghe anh nói vậy thì kinh ngạc hỏi lại:
– Quậy? Sao có thể? Bình thường cô ấy rất điềm đạm, trầm ổn đó.
Thấy anh không tin mình Âu Dương Hàn liên lên tiếng phản đối:
– Tôi không biết cô ấy điềm đạm, bình tĩnh tới mức nào nhưng rõ ràng người hôm đó đánh cho ba tên háo sắc một trận tơi bời chính là cô ấy.
Nghe đến đây anh ta kinh ngạc há hốc mồm, đôi mắt mở lớn, không tin vào tai mình, anh cúi đầu nhìn chằm chằm vào cô gái trong điện thoại.
Bỗng điện toại anh ta vang lên ngắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.
Reng reng… reng reng…
Nhìn số điện thoại trên máy, anh ta không dám nghe cứ để nó tiếp tục kêu, kêu được một hồi thì ngắt, anh ta thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng sau đó “Reng reng…”
Âu Dương Hàn ở bên cạnh thấy anh không nghe máy liền ở bên cạnh nhắc nhở.
– Điện thoại kêu, cậu không nghe đi.
Lạc Thiên nhăn mặt nhìn sang anh nói:
– Có người đến hỏi tội.
Sau đó bất đắc rĩ ấn nút nghe, từ trong điện thoại nghe được giọng nói khủng bố vang vọng lên.
– Thằng nhóc thối! Con lặn ở đâu mà giờ mới nghe máy hả?
Lạc Thiên bị tiếng thét chói tai làm cho nhức đầu bèn để điện thoại ra xa, sau khi hết nghe tiếng mẹ quát, anh nhỏ giọng nói.
– Mẹ…
– Mẹ gì mà mẹ, còn không mau lăn về đây để xem mẹ xử cái tội nói dối của con thế nào.
Hừ.
Tút tút… Nhìn máy ngắt kết nối, anh khổ sở không thôi.
Anh ta biết chắc chắn mẹ đã gọi cho Tiểu Bạch – thư kí của Lâm Trạch Dương nên chuyện anh ta nói dối đương nhiên là không giấu được.
Đúng vậy, sau khi Cảnh Điềm trở về, mẹ của Lạc Thiên lại thấy cô về một mình, khuôn mặt còn mang sự lo lắng, bà hỏi thì cô nói Lâm Trạch Dương có chuyện.
Nhưng không ai hiểu con bằng mẹ, cộng thêm tính cách của anh trước giờ không thích đi bệnh viện, bà liền hiểu ra chắc chắn thằng nhóc thối nhà mình lấy cớ bỏ rơi con người ta.
Bà không hiểu tại sao thằng con mình lại không thích cô gái trước mặt, chạy trốn hôn sự mà bà mong muốn.
Vì vậy, sau khi khuyên nhủ cô hãy lên phòng nghỉ ngơi, bà đã lập tức gọi điện cho thư kí của anh là Tiểu Bạch.
Từ trong miệng cậu ta bà xác định được thông tin, Lâm Trạch Dương đúng là uống say nhưng không đến nỗi nhập viện, hiện giờ đang ở biệt thự riêng của anh.
Lạc Thiên nghĩ đến sắp phải về nhà, anh có thể nhìn thấy trước tương lai tăm tối, u ám của mình, anh cảm thấy mình thật thê thảm.
Nhưng Âu Dương Hàn – người anh em của anh lại làm như không thấy sự khổ sở của anh, khuôn mặt cười cười vui sướng khi người ta gặp họa, cố ý trêu đùa nói.
– Cậu còn không nhanh lên, mẹ gọi về rồi đó.
Haha.
Lạc Thiên trừng mắt nhìn anh sau đó ủ rũ bước xuống xe của Âu Dương Hàn bắt chiếc xe khác trở về nhà, để lại một mình anh ta ở trong xe cười đến nỗi bụng thắt lại vẫn không dừng được.
Anh ta cùng ba người kia lớn lên đương nhiên cũng rất hiểu tính cách của các phụ huynh.
Anh vẫn luôn biết Cảnh Điềm là cô gái mà mẹ Lạc Thiên chọn làm dâu, anh cũng rất yêu quý cô bé đó, coi cô như em gái của mình mà yêu thương, chỉ mong cô sẽ tìm được hạnh phúc.
Nhưng chỉ tiếc cái tên Lạc Thiên kia lại không biết điều đến thế, có cô gái tốt trước mặt không thèm nhìn, mà cứ tìm mãi tận nơi đâu.