Bạn đang đọc Tổng Tài Xin Đừng Cố Chấp – Chương 30
Anh ta bước lại gần cô, vô sỉ đưa tay lên vết thương trên miệng cô.
Đột nhiên bị một bàn tay chạm vào làm cô giật nảy mình né tránh, đến khi quay sang thì lại thấy tên cặn bã Tiêu Phong.
Cô đưa ánh mắt khinh bỉ nhìn anh ta, nhưng hắn lại làm như không thấy nở nụ cười dâm đãng.
– Tình Tình, em sao vậy, sao lại để bị thương như vậy, anh sẽ đau lòng lắm đó.
Lời nói sến súa của hắn làm cô buồn nôn, cô khó chịu nói:
– Hừ, thì ra là tên khốn nhà anh.
Sao nào, món quà lần trước chúng tôi tặng… anh có hài lòng không? Ha.
Không nhắc thì thôi nhưng hễ nhắc tới thì hắn ta liền nổi nóng.
Hôm đó sau khi kết thúc cảnh diễn ở đoàn phim, hắn trở về nhà nhìn thấy dòng chữ trên cửa phòng ngủ, hắn hoảng hốt nhìn ngó xung quanh.
Hắn tìm mãi không thấy gì, mọi thứ trong nhà rất bình thường, không mất, cũng không thiếu.
Nhưng đến khi mở tủ quần áo lấy đồ đi tắm thì ối giời ơi, sắc mặt lập tức trở nên đen xì như cái đít nồi.
Cả tủ quần áo trở nên vô cùng sống động.
Hắn không cần đoán cũng biết là tác phẩm của ai.
Thấy sắc mặt lúc trắng lúc hồng của hắn, cô biết hắn chắc chắn rất hài lòng với món quà đó.
Cô nghĩ thật không uổng công ba người bọn họ dày công chuẩn bị.
Tiêu Phong bị cô mỉa mai vô cùng tức giận, liếc nhìn thấy dáng người xinh đẹp thì nổi lòng tà dâm, muốn chiếm lấy cô.
Ánh mắt hắn thô tục nhìn khắp cơ thể cô, định đưa tay đụng vào người cô.
Cô lập tức né tránh, ánh mắt hắn nổi lên vẻ thích thú cùng dục vọng đen tối, cố ý ép sát cô vào ghế.
Vốn cô chỉ cần một cú đá là có thể đá bay hắn thậm chí phá hỏng cái thứ đang muốn hại người kia nhưng trong đầu cô lại nghĩ ra một kế hoạch, cô muốn hắn phải thân bại danh liệt.
Sau đó cô lập tức kêu lên:
– Á, cứu tôi với…
Tiêu Phong thấy cô đột nhiên hét toáng lên thì giật mình, hắn sợ người khác phát hiện nên vội vàng lấy tay che miệng cô lại, cô không ngừng chống trả hắn.
Trùng hợp hôm nay tập đoàn MN cũng được mời nên Vương An Vũ là người đại diện thay Vương lão tới.
Ngay lúc đầu khi cô cùng Lâm Trạch Dương bước vào thì anh đã nhìn thấy cô.
Lúc đó anh đã định tới gặp cô nhưng không ngờ cô lại cùng Lâm Trạch Dương nhảy mở màn nên anh để kết thúc mới đi gặp cô.
Nhưng sau khi bài nhảy kết thúc anh không thấy bóng dáng cô đâu nữa.
Tìm kiếm một hồi anh đi tới chỗ này thì nghe thấy tiếng kêu cứu, anh lập tức chạy đến thì thấy một tên đàn ông đang bịt miệng cô, anh tức giận chạy đến kéo hắn khỏi người cô, anh còn đấm một phát thật mạnh vào cái mặt đáng khinh của hắn, sau đó cởi áo ngoài khoác lên người cô, lo lắng ôm cô vào lòng che chở.
– Không sao rồi, đừng sợ… không sao…
Cô không ngờ anh lại ở đây.
Ngày đó sau khi tạm biệt họ cũng không liên lạc lại.
Giờ gặp lại đúng trong tình cảnh này, thật đúng là…
Cô có thể cảm nhận được sự quan tâm của anh, đáy lòng cảm thấy có lỗi.
Cô đã lừa anh, nhưng đã diễn thì phải diễn cho tròn vai đã, cô phải xử lí tên khốn kia trước.
Anh thật sự rất lo lắng cho cô.
Từ trên người cô anh thấy được bóng dáng cô em gái đáng yêu ngày nào của mình, nên từ lâu đã coi cô như em gái mình, anh không muốn cô bị người khác khi dễ như vậy.
Nhiều người thấy có tiếng động liền vây quanh xem, chẳng mấy chốc đã thu hút rất nhiều người đến, không chỉ vậy mà còn có một vài phóng viên do nhà họ Y mời tới.
Họ Y cố ý mời phóng viên tới vì hôm nay Lâm Trạch Dương sẽ đích thân tham dự, như vậy sẽ cho nhà họ không ít mặt mũi trên giới kinh doanh.
Có người nhanh chóng nhận ra người bị đánh ngã dưới đất kia chính là nam diễn viên mới nổi, họ không ngờ hôm nay lại có được thu hoạch bất ngờ như vậy.
Tiếng máy ảnh, đèn nháy liên tục vang lên, Tiêu Phong thấy tình hình không ổn che mặt muốn chạy trốn nhưng Vương An Vũ là sao có thể để cho hắn dễ dàng chạy thoát như vậy.
Anh ra lệnh bảo an bắt hắn lại.
Hắn bị hai người bảo an giữ lại không thể chạy thoát những vẫn điên cuồng giãy giụa.
Chuyện đã ồn ào như vậy chủ nhân bữa tiệc không thể không ra mặt, tất nhiên Lâm Trạch Dương cũng bị thu hút.
Anh tiến lại gần thấy một người đàn ông đang bị hai bảo an khống chế còn gần đó anh nhì thấy Vương An Vũ đang che chở cho một cô gái.
Tuy mặt cô đã bị chiếc áo che kín nhưng qua bộ vấy anh vẫn nhận ra đó là cô.
Anh thấy chắc chắn đã có chuyện xảy ra với cô liền vội vàng đi tới.
Anh giơ tay kéo áo chùm đầu cô xuống, khi nhìn rõ khuôn mặt xinh đẹp giờ lại in năm dấu vân tay, môi bị rách chảy máu, anh cảm thấy đau lòng cho cô, đồng thời cũng tự trách bản thân mình đưa cô tới đây nhưng không bảo vệ cô chu toàn, để cô phải chịu ấm ức.
Anh bế cô rời khỏi nhưng trước khi đi anh nhờ Vương Anh Vũ giúp anh xử lí chuyện ở đây, còn anh sẽ đưa cô trở về.
Vương An Vũ cũng không nói gì thêm, anh biết bây giờ cô cần rời khỏi chỗ này.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên khi thấy Lâm tổng tài lại quan tâm cô gái đó như vậy, còn tự tay bế cô ấy rời đi nữa.
Y Thanh Dao mới đầu nhìn thấy bộ dạng cô như vậy thì còn vô cùng vui sướng nhưng rất nhanh sau đó liền tức giận khi nhìn Lâm Trạch Dương quan tâm, che chở cô như vậy.
Sau khi rời khỏi anh bế cô thẳng ra xe, đặt cô xuống ghế phụ rồi vòng qua ngồi vào ghế lái.
Lúc anh định khởi động xe thì giọng nói trong trẻo của cô vang lên.
– Tổng giám đốc, tôi tự về được.
Nói rồi cô xoay người vặn cửa xe nhưng anh đã nhanh tay khóa lại khiến cô không mở được.
Cô tức giận trừng mắt nhìn anh, ý muốn hỏi anh đang làm trò gì.
Anh cũng không để ý thái đội tức giận của cô, anh tức giận hỏi:
– Chuyện gì đã xảy ra? Cô không biết bảo vệ bản thân sao, tự dưng lại chạy chỗ khuất đó làm gì?
Anh lo lắng cho cô sợ cô xảy ra chuyện nên càng nói càng không khống chế được giọng nói khiến cô giật mình.
Chỉ là nghĩ đến cảnh vừa rồi, nếu không phải Vương An Vũ tới kịp thì có lẽ cô đã xảy ra chuyện lớn rồi, lúc này anh thật không dám nghĩ tới nữa.
Uyển Tình bị anh to tiếng cũng trở nên mất bình tĩnh liền nói hớ.
– Anh ta thì có thể làm gì được tôi chứ.
Anh nghe cô nói vậy thì càng tức hơn, nếu không làm được gì cô sao mặt mũi lại thành như vậy?
Cô cũng cảm nhận được sự lo lắng của anh trong mắt anh, lòng cũng mềm xuống.
Cô nói sự thật cho anh:
– Thật ra… Lâm tổng, anh không cần lo lắng quá đâu.
Chuyên vừa rồi là tôi cố ý thôi.
Lâm Trạch Dương nghe cô nói vậy thì cũng có thể, vì lần trước ở quán bar anh cũng đã thấy bản lĩnh của cô.
Vậy thì hôm nay không có lí do gì mà cô không hạ gục được cái tên yếu ớt đó.
Nhưng anh không hiểu tại sao cô lại phải làm như vậy.
Cô tiếp tục giải thích.
– Thật ra anh ta là bạn trai của bạn tôi, nhưng lại có người thứ ba bên ngoài bỏ rơi cô ấy.
Với lại vừa rồi hắn cũng có ý đồ xấu với tôi nên tôi chỉ thuận nước đẩy thuyền dạy cho hắn một bài học thôi.
Ngừng một chút cô quan sát sắc mặt của anh đã hòa hoãn hơn liền nói tiếp.
– Tổng giám đốc thật xin lỗi vì đã gây phiền phức cho anh.
Cô tưởng anh không định nói nhưng lại nghe thấy giọng của anh.
– Có đáng không?
– Dạ?
Anh lặp lại một lần nữa.
– Cô làm như vậy có đáng không? Vì bạn mà cô có thể làm đến mức như vậy sao.
Cô nghe anh hỏi như vậy, cô không do dự trả lời anh.
– Đáng, tôi thấy nó rất đáng!
Cô cảm thấy rất đáng! Hắn ta làm tổn thương người cô yêu thương cũng giống như cắt một nhát trên người cô.
Lâm Trạch Dương trầm mặc một lúc mới lên tiếng.
– Nói địa chỉ nhà cô đi.
Cô nghe anh hỏi địa chỉ nhà liền từ chối:
– Không, Lâm tổng, tôi tự về được.
Anh quay đầu nhìn chằm chằm cô không nói.
Cô biết điều nói địa chỉ cho anh.
Chiếc xe dừng trước một con hẻm nhà trọ nhỏ, tối tăm.
Thấy cô bảo nhà mình ở đây, mi tâm anh níu chặt lại, nhìn con hẻm sâu hun hút không thấy gì kia anh lo lắng nhìn sang cô, chỉ thấy cô đang tháo nút thắt an toàn vặn cửa xuống xe.
Anh không yên tâm để cô một mình đi vào con ngõ kia nên xuống xe cùng cô.
Cô thấy anh cũng xuống thì thắc mắc nhìn anh, chỉ thấy anh hắng giọng nói.
– Tôi khát nước rồi.
Một câu rất rõ ràng, cô bối rối không biết trả lời thế nào.
Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt híp lại nguy hiểm kia cô không dám không nghe lời, vì vậy cô đồng ý.
Đứng trước cửa nhà, cô cầm chìa khóa mở cửa.
Bên ngoài rõ ràng âm u đáng sợ nhưng khi vào trong không ngờ lại ấm áp như vậy.
Cô ái ngại nhìn anh, nói.
– Lâm tổng, anh ngồi đây đi tôi lấy nước cho anh.
Cô đi vào trong bếp lấy nước, Lâm Trạch Dương nhìn quanh nhà cô, không tìm thấy vết tích gì là có đàn ông trong nhà, đây rõ ràng là nhà của một cô gái sống một mình.
Uyển Tình lấy xong nước mang ra cho anh.
– Thật ngại quá, nhà tôi chỉ có nước lọc thôi.
Anh tiếp nhận ly nước trong tay cô uống, nhưng sau đó không khí lại rơi vào tĩnh lặng.
Anh cũng cảm thấy cái lí do khát nước này đúng là không khả thi, đó cũng chỉ là cái cớ để anh có thể đưa cô về nhà an toàn thôi.
Trầm lặng một lúc, Lâm Trạch Dương đứng dậy nói mình phải về.
Khi cô đưa anh ra cửa đột nhiên anh nói.
– Chuyện hôm nay tôi sẽ xử lí, cô nghỉ ngơi đi.
Nhìn anh rời đi, trong đầu không ngừng lặp lại câu nói cuối cùng kia.
Uyển Tình nghe anh nói mình sẽ xử lí chuyện hôm nay thì có chút vui mừng cảm giác như anh đã bắt đầu quan tâm cô.
Bất tri bất giác, mầm non đang héo dần trong tâm cô dường như đang tươi tốt trở lại.