Bạn đang đọc Tổng Tài Xin Đừng Cố Chấp – Chương 2: Với Anh Cô Chỉ Là Thư Kí
Tối nay Uyển Tình sẽ phải cùng Lâm Trạch Dương dự tiệc làm cô thấp thỏm không yên.
Đã hai năm làm việc ở Lâm thị nhưng đây là lần đầu tiên cô đi cùng anh đến những nơi như thế này vì mọi lần đều là vị hôn thê của anh đi cùng.
Nhưng không biết tại sao lần này họ không đi chung mà mấy hôm rồi cũng không thấy cô ấy đến tìm tổng giám đốc.
Mọi lần khi thấy họ bên nhau trái tim cô giống như bị dao đâm, từng chút từng chút một làm vết thương trong lòng cô càng thêm sâu cũng làm cô hiểu rõ cô và anh là hai người của hai thế giới khác nhau, sẽ không bao giờ có kết quả.
Trái tim càng đau đớn, hi vọng với anh cũng sẽ dần tan biến khiến cho cô có can đảm từ từ buông bỏ đoạn tình cảm đơn phương này.
…
– Này, tối nay cậu cùng anh chàng trong mơ của mình đi dự tiệc mà không chuẩn bị gì hết hả? Phải làm cho người ta sáng mắt nhìn rõ vẻ đẹp của cậu chứ, không thì biết đâu lại tìm được chân ái có được một anh chàng đẹp trai giàu có, yêu thương cậu hơn người kia.
Lúc đó thì…
Ôi! Chàng hoàng tử và công chúa lọ lem của chúng ta sẽ nắm tay nhau, đi đến thiên đường hạnh phúc bất diệt.
Nghe giọng điệu phát sến của cô bạn thân Thiên Ái, Uyển Tình cảm thấy thật buồn cười.
Tính cách hoạt bát, đáng yêu này của cô ấy có lẽ được hình thành khi có một gia đình vô cùng hạnh phúc – một mái ấm tình thương thật sự.
Nhiều lúc cô cũng không hiểu tại sao hai con người với hai tính cách khác biệt như bọn họ lại có thể làm bạn nhiều năm như vậy.
Những lúc cô đau khổ, vấp ngã, ngoài mẹ ra thì người bạn thân này chính là nơi để cô nương tựa.
Có cô ấy cuộc đời cô như có thêm một điểm sáng.
– Đừng giỡn nữa.
Bây giờ mình xin hỏi ý kiến của đại minh tinh siêu siêu cấp thời trang.
Tối nay mình nên mặc gì đây?
– Hì, hỏi đúng người rồi đó.
Để chị lo.
Đi thôi.
…
Cửa hàng thời trang
– Nhanh nhanh, cậu mau vào thử đi.
– Nhưng mà tớ thấy cái này nó sao ấy.
Cảm giác hơi thoải mái thì phải.
– Cái này thoải mái? Tớ thấy mấy bộ đồ công sở của cậu chắc thoải mái lắm.
Hứ.
Hình như giận thật rồi.
Đúng vậy Thiên Ái chỉ tiếc là rèn sắt không thành thép.
Với cái tính bảo thủ, cố chấp này không biết bao giờ mới gả đi được.
Cô chỉ biết lắc đầu thở dài
– Bạn của tôi ơi.
Cậu nghe lời mình một lần này thôi mà.
Nghe lời mình chắc chắn không sai đâu đảm bảo giúp cho cậu gả đi được.
Mãi vì một người chi bằng một lần vì mình tìm một con đường mới, ha.
Hốc mắt Uyển Tình như chực trào.
Bao năm vẫn vậy cô ấy vẫn luôn bên cô lúc cô cần nhất.
Sau khi cô đi vào cũng đã sắp mười năm phút rồi, Thiên Ái ở ngoài cổ sắp dài đến tận phòng thay đồ rồi mà vẫn chưa thấy cô ra.
Đang lúc cô chuẩn bị vào tìm thì thấy Uyển Tình bước ra.
Wow…
Sự thay đổi này cũng quá lớn đi.
Ông bà ta nói đâu có sai “người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân”.
– Thiên Ái, này cậu sao vậy? Nước miếng kìa, lau đi.
– Đâu làm gì có.
Miệng thì nói không có nhưng vẫn đưa tay lau lung tung trên mặt trông thật đáng yêu.
– Hì hì, bị lừa rồi nha.
Cậu ngạc nhiên như vậy làm gì chứ.
– Thế mà suốt ngày cứ nói mình không đẹp.
Đấy cậu tự nhìn đi, sớm biết thế mình đã không giúp cậu rồi.
Nhìn xem bây giờ cậu đẹp hơn mình rồi.
Hu hu không biết đâu.
– Được rồi, được rồi bà cô của tôi ơi, cậu đẹp nhất, mình sao bằng cậu.
Cậu mếu còn đẹp hơn mình nữa là.
Ngoan.
– Hic, mình không phải trẻ con.
– Ừ thì lớn rồi nhưng vẫn thích dỗi.
Bọn mình xong rồi mau về thôi, tối mình còn phải về sớm bắt xe đến bữa tiệc nữa, không biết có bị kẹt xe không.
– Anh ta không đón cậu.
Xí, đồ mặt lạnh, mắt trên đỉnh đầu.
Thật là đáng ghét vậy cậu cũng yêu.
Người ta là tổng giám đốc sao phải quan tâm đến một thư kí nhỏ bé như mình chứ.
Nghĩ đến đây nét mặt cô không khỏi trùng xuống.
Hai người họ không có quan hệ thân thiết gì.
Với anh cô chỉ là thư kí, còn cô…