Bạn đang đọc Tổng Tài Xin Đừng Cố Chấp – Chương 103: Ending
Trong suốt mấy ngày nằm viện để quan sát thêm Uyển Tình vẫn luôn tận tâm chăm sóc anh, cùng anh trải qua tất cả các cuộc kiểm tra.
Có điều sau khi xuất viện rồi, thái độ của cô với Lâm Trạch Dương lại không nóng không lạnh làm anh ảo não không thôi.
Lâm Trạch Dương không có tâm trí làm việc, anh phiền muộn vứt tệp tài liệu xuống bàn, tay cầm lấy điện thoại định gọi cho cô nhưng vừa mới nhấn lại tắt đi.
Suy nghĩ một lát anh khoác áo, dứt khoát đi tìm cô.
…
Cốc cốc cốc!
– Vào đi!
Cánh cửa mở ra, bóng dáng tiêu sái của Lâm Trạch Dương bước vào.
– Sao lại là anh?
Uyển Tình kinh ngạc hỏi.
Lâm Trạch Dương nhăn mày nói.
– Em không hoan nghênh à?
– Ừm…!hừm…!Không có! Chỉ là…!anh không ở công ty sao lại đến đây?
– Nhớ em!
Lâm Trạch Dương nói lời sến sẩm mà mặt không đỏ, rất tự nhiên mà nói, hơn nữa ánh mắt nhìn cô còn sáng long lanh…
Uyển Tình cảm thấy Lâm Trạch Dương càng ngày càng dẻo miệng, mở ra toàn là lời khiến người ta phải xấu hổ.
Lâm Trạch Dương đang sốt ruột muốn rước vợ về nên đương nhiên anh phải thay đổi.
Nếu cứ như trước, giữ nguyên bộ mặt lạnh lùng, khí thế bức người thì sớm muộn cũng dọa cho người ta chạy mất.
Không chỉ thế những tên đàn ông bên cạnh cô đều không đáng tin, vậy nên cách tốt nhất chính là nhanh chóng mang cô đến cục dân chính.
– Anh về đi.
Bây giờ em có cuộc họp quan trọng không thể tiếp anh được.
Uyển Tình nói xong liền vội vã cầm lấy tập tài liệu trên bàn rồi rời đi, bỏ mặc anh đứng đó một mình.
Lâm Trạch Dương vừa mới đến thì cô đã đi mất, anh chỉ có thể quay trở về.
Đến bây giờ anh vẫn chưa biết phải làm thế nào để thuyết phục cô về với mình.
Đột nhiên Lâm Trạch Dương nghĩ đến người anh em đào hoa của mình liền gọi điện cho anh ta.
Âu Dương Hàn nhận được điện thoại của anh ngay lập tức đã đến Lâm thị.
Vừa mở cửa ra đã to mồm.
– Hey, không ngờ cậu vẫn còn nhớ đến người anh em như tôi đấy.
Tôi còn tưởng cậu giờ chỉ nhớ đến vợ con thôi chứ!
Dạo gần đây mấy người bọn họ không hề tụ tập, hỏi Lâm Trạch Dương lúc nào cũng bảo bận.
Còn Lạc Thiên không hiểu sao lại tự mình đề cử đến khu phía bắc Châu Phi.
Trước đây cậu ta còn tránh không kịp, giờ lại sẵn sàng đâm đầu vào.
Lâm Trạch Dương muốn nhanh giải quyết việc quan trọng nên không để ý thái độ cợt nhả của Âu Dương Hàn.
Anh nói.
– Cậu bảo tôi phải làm sao thì cô ấy mới đồng ý lấy tôi đây?
– Ừm…!vậy cậu đã nói chuyện này với cô ấy chưa?
– Rồi!
– Cậu nói như thế nào?
– Thì…!thì nói thôi.
– Đừng bảo với tôi là cậu cứ thế mà nói trực tiếp đấy nhá!
Lâm Trạch Dương gật đầu xác nhận.
– Cậu khùng à?
Âu Dương Hàn kích động trước sự thẳng quá mức của Lâm Trạch Dương mà lỡ miệng.
Anh ta nhanh chóng hạ tông giọng lại.
– Cậu…!không tỏ tình, không nến không hoa, không nhẫn kim cương gì sao?
– Ừm!
Âu Dương Hàn hết nói nổi.
Hôn nhân là chuyện cả đời, đối với người phụ nữ nó có ý nghĩa vô cùng quan trọng.
Muốn người ta gắn kết cả đời với mình mà lại ăn nói cộc lốc như vậy, kẻ nào não có vấn đề mới đồng ý.
Trước sự ngây ngô đến đáng yêu của Lâm Trạch Dương trong chuyện tình cảm, cuối cùng Âu Dương Hàn chỉ có thể dành cả buổi để giảng dạy lí thuyết căn bản cho anh.
…
Ba ngày sau.
– Tiểu Minh, Tiểu Nam, hai đứa muốn dẫn mẹ đi đâu vậy? Sao còn phải bịt mắt nữa?
– Mẹ, mẹ đợi chút đi.
Sắp tới rồi ạ!
Tiểu Nam vui vẻ nói.
Sau khi đưa cô đến đúng vị trí, hai đứa trẻ ăn ý nháy mắt cùng buông tay cô ra rồi chạy mất.
Uyển Tình thấy tay trông không, cô còn chưa hiểu chuyện gì, vừa định kéo khăn xuống thì bàn tay đã bị ai đó lắm lấy.
Lâm Trạch Dương nhẹ nhàng giúp cô tháo khăn , còn ân cần vuốt lọn tóc bị gió làm rối giúp cô.
Nhìn thấy Lâm Trạch Dương đầu tiên, sau đó là cảnh sắc đẹp đẽ tràn ngập ánh sáng lung linh cùng hương thơm tinh khiết của những đoá hoa.
Uyển Tình bị cảnh tượng này làm cho choáng ngợp.
Nơi này thật sự rất đẹp, vẻ đẹp khiến người ta phải mê đắm.
Trong khi Uyển Tình còn đang cảm thán, bỗng Lâm Trạch Dương quỳ một gối xuống, bàn tay rộng lớn nắm lây bàn tay nhỏ nhắn của cô, ánh mắt chân thành nhìn cô.
Âu Dương Hàn cùng với Thiên Ái, giá đình họ Lâm và gia đình của Uyển Tình đứng nấp một bên âm thầm quan sát hai người.
Âu Dương Hàn cười rạng rỡ, tay còn làm động tác cổ vũ về phía Lâm Trạch Dương.
Anh ta đã dành rất nhiều thời gian, còn cất công giúp anh viết sẵn một bài tỏ tình thấm đượm tình yêu để người anh em này có thể cầu hôn thành công, rước người đẹp về nhà.
Âu Dương Hàn ánh mắt mong đợi nhìn anh.
Lâm Trạch Dương đã tốn rất nhiều công sức cho ngày hôm nay, bây giờ đã đến bước cuối cùng.
Thành bại là ở đây!
– Anh…!a…!nh…
Âu Dương Hàn cảm xúc đang dâng trào thì bị Lâm Trạch Dương làm cho tụt huyết áp.
Không ngờ Lâm tổng tung hoành thương trường, bây giờ lại…!đang nói lắp!
Lâm Trạch Dương cảm thấy cổ họng như bị ai đó chặn lại, lời phát ra ngắt quãng không rõ, trái tim không kiểm soát mà đập mạnh, tay hơi run lên, anh vội hít thở sâu rồi nói tiếp.
– Anh…
“Anh.” Âu Dương Hàn sốt ruột nói theo anh, dường như muốn nhắc bài cho nhanh, nhưng khoảng cách này, lời thì thầm của anh ta chỉ theo cơn gió mà bây ngược về đâu đó thôi.
Ba Lâm nhìn con trai mình nói lắp trong lòng hả hê, nói nhỏ với vợ.
– Đấy, bà xem.
Khoản này thằng nhóc kia vẫn thua tôi! Haha…
Lâm phu nhân quắc mắt nhìn ông như muốn nói đã không giúp gì được mà còn ở đó cười.
Bà đang căng thẳng muốn chết mà lãi già này còn có tâm trạng so sánh.
Quay trở lại với hai người kia, Lâm Trạch Dương hơi bối rối, điều chỉnh lại tâm tình tiếp tục lời tỏ tình.
– Em…!có đồng ý lấy anh không?
“Ôi giời!” Mấy người kia cảm thán thất vọng.
Cả một bài tỏ tình mà Lâm Trạch Dương lấy có mỗi câu cuối.
Uyển Tình chỉ chờ câu này của anh, tình cảm của anh cô đã thấy, cô cũng muốn hai đứa con trai của mình có được một gia đình hoàn chỉnh.
Uyển Tình e thẹn gật đầu đồng ý, khẽ đưa tay cho anh.
Lâm Trạch Dương trái tim thấp thỏm thở phào một cái.
Anh sợ mình nhận được là lời từ chối, bây giờ đã nhận được câu trả lời như ý nguyện, đáy lòng rộn ràng vui sướng, nhanh đeo chiếc nhẫn cầu hôn vào ngón áp út của cô.
Lâm Trạch Dương kích động đứng dậy ôm chầm lấy Uyển Tình, khoé miệng không kìm được nở nụ cười hạnh phúc nhất trong suốt cuộc đời.
…