Bạn đang đọc Tổng Tài Xin Đừng Cố Chấp – Chương 101
CHOANG!!!
– Một lũ phế vật! Cút! Nếu không tìm ra thì đừng có xuất hiện ở đây!
Từ lúc Uyển Tình cùng với Tiểu Mình và Tiểu Nam mất tích đã được một thời gian dài.
Lâm Trạch Dương đã hoàn toàn mất kiên nhẫn.
Âu Dương Hàn nhìn anh như vậy thầm nghĩ nếu còn không tìm thấy chắc Lâm Trạch Dương sẽ phát điên mất!
Lâm Trạch Dương đã xem đi xem lại máy giám sát không biết bao nhiêu lần, hai mắt cũng đã đỏ lên nhưng một chút dấu vết cũng không tìm thấy.
Vì để phòng trừ xảy ra bất trắc anh đã cho người lắp thêm rất nhiều máy quay, tăng thêm gấp ba lần vệ sĩ, nhưng cuối cùng vẫn không tránh khỏi số mệnh.
Anh lại một lần nữa để mất cô! Không những vậy lần này còn có cả hai đứa con bảo bối là Tiểu Minh và Tiểu Nam nữa.
Mẹ của Lâm Trạch Dương nhìn con trai như vậy càng thêm xót xa, nghĩ đến con dâu mình và hai đứa cháu nội, tâm tình lại trùng xuống hơn.
Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ cục diện bế tắc.
Lâm Trạch Dương vội vàng bắt máy.
– Louis, tìm được gì rồi?
– Lâm tổng, tôi vừa điều tra ra trong khách sạn đó còn có một tầng hầm bí mật! Điều này chỉ có chủ tịch trước đã qua đời, nhà thầu và cả…!ông chủ gia tộc.
Nghe đến gia tộc này, mi tâm anh nhíu chặt lại, các khớp tay nắm chặt điện thoại.
Đúng như anh suy đoán, là Tạ Tú Linh, người đàn bà độc ác đó!
Dưới sự chỉ dẫn của Louis, Lâm Trạch Dương và mọi người đã tìm được nơi đang giam giữ ba người.
Thì ra là ở dưới phòng thay đồ, cho nên máy quay mới không ghi được gì.
…
Lúc này bên dưới tầng hầm Uyển Tình đang rơi vào tình thế nguy nan.
Khắp người toàn vết thương không có sức chống cự bị ba tên đàn ông giữ chặt chân tay đè dưới đất, chỉ có thể dùng chút sức lực nhỏ bé còn lại mà giãy dụa.
Tiểu Minh và Tiểu Nam, hai đứa khóc đến thương tâm nhưng không thể thoát ra khỏi sự khống chế của mấy tên đàn ông lực lưỡng.
Đang lúc tuyệt vọng, Uyển Tình nghe thấy một tên thuộc hạ hớt hải báo cáo rằng có người đột nhập.
Còn chưa kịp nói hết câu đã bị một lực phía sau đạp mạnh ngã dúi mặt xuống đất.
Lâm Trạch Dương cuối cùng đã đến.
Uyển Tình như thấy được hi vọng, nước mắt lăn dài nhìn anh.
Lâm Trạch Dương nhìn thấy tình trạng thảm thương của người mình yêu, trái tim như bị người nào đó cầm dao đâm mạnh vào.
Anh tức giận tiến đến hất mạnh đám đàn ông kia ra, người của anh nhanh chóng bắt chúng lại.
Lâm Trạch Dương đau lòng khoác áo cho cô, đỡ cô ngồi dậy.
Uyển Tình nhớ đến hai con vẫn trong tay Tạ Tú Linh, cô vội bắt lấy cánh tay anh, cầu xin anh cứu lấy con.
Tạ Tú Linh nhìn Lâm Trạch Dương đôi mắt không kiềm được nỗi nhớ nhung cùng mong đợi.
Đến nước này rồi, cô ta vẫn cho rằng Uyển Tình là nguyên nhân của mọi chuyện.
Nếu không có cô thì cô ta cùng Lâm Trạch Dương đã sống hạnh phúc bên nhau, chắc chắn cũng sẽ có những đứa con dễ thương thuộc về hai người.
Nghĩ đến đây, Tạ Tú Linh dùng ánh mắt căm phẫn nhìn Uyển Tình, hàm răng siết chặt lại.
– Đinh Uyển Tình, cô có muốn cứu con mình không? Nếu có…!vậy thì…
Một cây súng được ném tới trước mặt Uyển Tình.
– Đó.
Cầm lấy.
Một là cô chết.
Hai là…!mấy đứa trẻ đáng yêu này? Hửm?
Tạ Tú Linh chỉ muốn nhìn cô chết, nếu không mối hận trong lòng sẽ không bao giờ kết thúc!
Dĩ nhiên, chỉ cần cứu được con mình, bảo Uyển Tình làm gì, cô cũng sẽ đồng ý! Uyển Tình cúi người cầm lấy khẩu súng.
Lâm Trạch Dương vội vàng cầm lấy tay cô, ngăn không cho cô làm điều dại dột.
Đối với sự lo lắng của anh, cô khẽ mỉm cười nhẹ nhàng, đặt bàn tay lên tay anh nhẹ nhàng trấn tĩnh.
Lâm Trạch Dương quay sang thoả hiệp với Tạ Tú Linh.
Anh quyết đoán nói.
– Tạ Tú Linh, rốt cuộc cô muốn tôi làm gì thì mới chịu tha cho họ? Nếu hôm nay nhất định có người phải chết.
Thì để tôi! Tôi sẽ là người đó!
Tạ Tú Linh thấy anh vì Uyển Tình mà có thể không màng tính mạng, trong lòng càng khó chịu, càng thêm thống hận Uyển Tình.
Nếu đã muốn hi sinh vì nhau như vậy thì cô ta cũng không nương tay gì nữa!
– Được…!được! Yêu nhau lắm đúng không? Vậy thì…!nếu mày bắn chết anh ta, thì tao sẽ đồng ý tha cho ba người.
Còn anh…!Lâm Trạch Dương, anh hãy xem, người phụ nữ này…!rốt cuộc có bao nhiêu thật lòng!
Mục đích của Tạ Tú Linh, chính là muốn chứng minh, Uyển Tình không xứng đáng để cho Lâm Trạch Dương phải làm nhiều việc như vậy.
Uyển Tình không ngờ Tạ Tú Linh lại ra điều kiện như vậy.
Lâm Trạch Dương hay Tiểu Minh, Tiểu Nam, cô đều không muốn mất đi.
Đây đúng là một quyết định khó khăn nhất trong cuộc đời này! Còn khó hơn khi cô quyết định sinh mạng của bản thân!
Bàn tay cô run rẩy cầm khẩu súng, do dự không biết nên nâng lên hay đặt xuống.
Lâm Trạch Dương cũng nhìn ra cô không nỡ, như vậy thôi cũng khiến anh mãn nguyện rồi.
Nếu hi sinh tính mạng của bản thân mà cứu được những người mà anh yêu thương thì coi như đây là điều cuối cùng anh có thể làm cho họ, bù đắp cho những sai lầm, thiếu sót trong bao năm đã qua.
Lâm Trạch Dương nắm lấy tay cô chĩa họng súng vào người.
Uyển Tình sợ hãi vội rút tay nhưng Lâm Trạch Dương nắm chặt không buông.
Cuối cùng, anh bóp cò, tiếng súng kinh hoàng vang lên.
Nhìn dòng máu tươi chảy ra, Uyển Tình đứng người, khẩu súng trên tay rơi xuống đất, tiếp theo đó là cơ thể Lâm Trạch Dương từ từ ngã xuống.
Lúc này cô mới hoàn hồn, ngồi sụp xuống ôm lấy anh.
Cổ họng nghẹn đắng, muốn khóc nhưng không thành tiếng.
Tiểu Minh và Tiểu Nam cũng bị dọa cho sợ hãi phát khóc, sắc mặt xanh mét.
Phía sau người của Lâm Trạch Dương chớp lấy cơ hội tấn công từ phía sau thành công chế ngự tất cả đám người kia.
Bọn họ nhanh chóng mang hai đứa trẻ ra khỏi nơi này, tránh để chúng nhìn thấy điều không nên thấy.
Lâm Trạch Dương nằm trong vòng tay của Uyển Tình cảm thấy thật ấm áp.
Nhìn thấy cô đau lòng, lệ đẫm mặt nhưng anh lại hạnh phúc mỉm cười, khó nhọc nói.
– Em…!như vậy, là đang quan tâm tôi sao? Đừng khóc! Tôi…!sẽ đau lòng! Em hãy nhớ…!”Anh, yêu, em”!
Ba chữ này luôn là điều mà Lâm Trạch Dương vẫn thấy hối tiếc nhất vì không thể nói ra sớm hơn.
Như vậy thì anh đã có thể ở bên cô lâu hơn, yêu cô nhiều hơn,…
Uyển Tình nghe thấy ba chữ này cô càng khóc lớn hơn.
Cô đã muốn nghe từ rất lâu rồi, nhưng cô không muốn lại trong tình huống này.
Cô muốn anh, phải đứng thẳng trước mặt cô dõng dạc tuyên bố “Anh yêu em!”.
Lâm Trạch Dương nói xong câu này cũng đã sức cùng lực kiệt, hai mắt anh chậm rãi nhắm lại, tay buông thõng xuống.