Tổng Tài Truy Thê 36 Kế Chưa Đủ

Chương 17: Dứt Khoát Ly Hôn Đi


Bạn đang đọc Tổng Tài Truy Thê 36 Kế Chưa Đủ – Chương 17: Dứt Khoát Ly Hôn Đi


Suốt đêm, Thi Nhân không thể ngủ yên giấc, buổi sáng thức dậy, sắc cô càng kém cỏi hơn.

Cô suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định nói thẳng với Tiêu Khôn Hoằng.

“Mới sáng ra mà cô đã khao khát nhìn tôi làm gì? Tôi chỉ là kẻ tàn phế, không thể thỏa mãn nhu cầu của cô đâu.” Tiêu Khôn Hoằng bỏ lại câu này rồi trực tiếp rời đi, Thi Nhân cũng không có cơ hội lên tiếng.

Hai người xuống phòng khách.

Nhưng Tiêu Khôn Hoằng không ăn sáng mà trực tiếp rời đi.

Thi Nhân đành phải kiên trì đi theo.

“Tôi không thích ngồi chung xe với người khác.” Tiêu Khôn Hoằng lại bỏ mặc cô rời đi.

Chiếc Bentley màu đen nhanh chóng phóng đi.

Thi Nhân đành phải gọi taxi đến công ty.


Suốt chặng đường, cô luôn suy nghĩ làm thế nào để bàn chuyện này với Tiêu Khôn Hoằng.

Thà rằng đề nghị ly hôn sớm một chút, còn tốt hơn là bị anh ta phát hiện mình đang có thai.

Đắc tội nhà họ Tiêu, sao cô còn có thể dẫn mẹ rời đi? Nhưng hình như Tiêu Khôn Hoằng không đến công ty ngay lập tức, cô chờ mãi mà không thấy anh ta xuất hiện.

.

Trong bệnh viện tư.

Tiêu Khôn Hoằng ngồi trong phòng khám, sắc mặt khó coi: “Tại sao lại không có phản ứng?”
“Điều này chỉ có chứng tỏ bệnh của anh còn chưa khỏi hẳn.”
“Không thể nào! Rõ ràng tôi có cảm giác mà.”
“Nhưng vừa rồi tôi đã đưa y tá xinh đẹp nhất cho anh, thế mà anh vẫn tĩnh tâm như hòa thượng ấy.

Nói đi, rốt cuộc là cô gái nào đã khiến anh khỏi hẳn? Chẳng lẽ vóc dáng còn gợi cảm hơn cả y tá của tôi?”
Tiêu Khôn Hoằng im lặng.

Sự thật lại hoàn toàn trái ngược.

Vóc dáng của Thi Nhân rất bình thường, non nớt như trái cây chưa chín, làn da hơi trắng, nhưng vòng eo mềm mại như nước.

Anh ta vừa nghĩ đến đây, thân thể bỗng có biến hóa.

Bác sĩ sợ ngây người: “Anh ba, vừa rồi anh nghĩ đến cảnh tượng dơ bẩn nào vậy?”
Sắc mặt Tiêu Khôn Hoằng rất khó coi.

Chẳng lẽ anh chỉ có thể phản ứng với Thi Nhân thôi sao? Anh nhíu mày nói: “Trong quán bar hôm đó, rõ ràng tôi cũng ngủ một người phụ nữ mà.”
“Lần đó anh bị bỏ thuốc, có lẽ là tình huống đặc thù.

Nếu vất vả lắm mới tìm được một người phụ nữ có thể chữa khỏi cho anh thì cứ giữ lại đi.


Nhưng em rất tò mò rốt cuộc người đó là ai?”
“Những kẻ biết quá nhiều thường không thể sống lâu.” Tiêu Khôn Hoằng đen mặt bỏ lại một câu rồi rời đi, tâm trạng vô cùng bực bội.

Tại sao lại là cô ta chứ?
Thi Nhân ngồi trong văn phòng hắt xì, cứ cảm thấy sau lưng lạnh buốt, chắc là tại nhiệt độ điều hòa quá thấp.

Không lâu sau, Tiêu Khôn Hoằng mới đến công ty.

Anh ta vào văn phòng, thấy Thi Nhân không khỏi nhíu mày: “Sao cô lại đây? Ra ngoài!” Lúc này anh ta không muốn nhìn thấy cô.

“Anh Hoằng, tôi có lời muốn nói với anh.” Thi Nhân hít sâu một hơi.

Tiêu Khôn Hoằng hờ hững nhìn cô, như thể muốn nhìn thấu con người cô.

“Anh Hoằng, nếu anh không thích tôi thì tôi đồng ý ly hôn với anh, sẽ không xuất hiện trước mặt khiến anh chướng mắt nữa.” Thi Nhân nổi dũng khí nói xong, nhưng anh ta vẫn không có phản ứng gì, khiến cô hơi thấp thỏm.

“Cô lại muốn bày trò gì nữa?”
“Anh Hoằng, tôi nói nghiêm túc đấy.

Người đắc tội anh không phải là em trai ruột của tôi, lần trước tôi…”
“Tôi không có hứng thú với chuyện của cô.” Tiêu Khôn Hoằng ngắt lời cô: “Trước kia cô từng đến quán bar Moonlight bao giờ chưa?”
Quán bar Moonlight u? Chẳng lẽ anh ta phát hiện điều gì? Thi Nhân nín thở, ra vẻ bình tĩnh nói: “Tôi vẫn luôn du học ở nước ngoài, hầu như chưa từng về nước, không đến quán bar mà anh nói.”

Tiêu Khôn Hoằng đương nhiên biết cô vẫn luôn du học ở nước ngoài.

Chẳng qua anh vẫn muốn hỏi một chút, dù sao bây giờ anh chỉ gặp hai người phụ nữ có thể khiến anh có cảm giác.

“Muốn ly hôn cũng được, nhưng cô phải ngủ với tôi một lần.” Anh phải chứng minh xem có đúng là mình chỉ có thể “ngóc đầu” với cô hay không.

Thi Nhân sững sờ, khó tin hỏi: “Anh Hoằng, chẳng phải anh vẫn luôn ghét tôi sao?”
“Tôi rất ghét cô, nhưng không trở ngại tôi ngủ cô.

Huống chi bây giờ cô là người vợ hợp pháp của tôi, hầu ngủ cũng là nghĩa vụ vợ chồng.”
Thế này thì quá hoang đường! Thi Nhân cắn răng, đang định từ chối thì anh ta lại nói trước: “Cô có thể từ chối, nhưng tôi cũng có quyền từ chối cô.

Dù sao người bị kiềm chế bởi cuộc hôn nhân này cũng chỉ có một mình cô mà thôi.”
Người đàn ông này thật vô liêm sỉ!
Văn phòng rất tĩnh lặng, khí thế vô hình đè nén khiến cô không thở nổi.

Cô nên chọn con đường nào đây? Khuất nhục hầu hạ anh ta sao? Nhớ lại căn phòng đầy đạo cụ kia, Thi Nhân không khỏi nổi da gà..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.