Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!

Chương 51: Vết máu lúc nửa khuya!


Đọc truyện Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu! – Chương 51: Vết máu lúc nửa khuya!

Nhìn ra vẻ mông lung trong ánh mắt của Hoắc Duật Hy, Hàn thúc khẽ hắng giọng: “Giờ này cũng trễ rồi, tiểu thư con nên về phòng nghỉ ngơi, để thiếu chủ biết con thức khuya, cậu ấy lại không vui.”

“Hàn thúc, người đừng lo. Con còn muốn hóng gió thêm một chút, khi nào hắn đến con liền về phòng, giả ngủ là được.” Hoắc Duật Hy vừa nói vừa giơ hai tay lên che mắt lại, vô cùng tinh nghịch.

Hàn thúc mỉm cười, lắc lắc đầu hết cách, ông nói thêm hai tiếng dặn dò thì để cô ở lại mà lui xuống tầng.

Thật ra cùng Hàn thúc nói xong câu chuyện kia, trong lòng cô đã sớm ngũ vị tạp trần. Nhìn ánh sáng của những ngọn đèn len mình qua từng tán cây ngô đồng, đổ bóng xuống nền những đốm trắng xen lẫn đen như hoa nhỏ nở về đêm, vừa lung linh vừa mờ ảo.

Rốt cuộc, phượng hoàng của hắn là ai? Là cô gái tên Tiểu Tinh Linh, hay là cái người hắn gọi là Bảo Bối?

Nhưng cũng không thể phủ nhận một điều, mấy ngày gần đây hắn đối với cô vô cùng hòa hoãn. Thậm chí khiến cô tưởng rằng giữa hai người không có đoạn thời gian khắc nghiệt trước đó. 

Tư Cảnh Hàn, người đàn ông này rốt cuộc đang nghĩ gì? Đây là nghi vấn bấy lâu nay cô vẫn không nhận được câu trả lời.

Bỗng, từ phía cổng chính có động tĩnh, một chiếc xe thương vụ màu đen chạy vào, băng qua con đường có những hàng cây xinh đẹp rồi dừng đỗ hẳn ở sân chính biệt thự. Có một cận vệ tiến lên mở cửa, người đàn ông tuấn lãng bước ra hướng đại sảnh đi vào.

Hoắc Duật Hy thấy thế vội chạy theo một hướng khác về phòng ngủ, ngay cả dép lê cũng xếp gọn gàng lại mới đắp chăn ngay ngắn, nhắm mắt lại.

“Cạch”

Không qua bao lâu, cửa phòng được mở ra.

Biết chắc chắn người đến là Tư Cảnh Hàn nên cô càng không dám nhúc nhích.

Người đàn ông đi vào, nhìn một loạt căn phòng đều chỉnh tề, dép lê đặt đúng chỗ, Hoắc Duật Hy cũng nằm đúng tư thế thì cởi áo ngoài, rồi đi vào phòng tắm.

Có tiếng nước chảy, Hoắc Duật Hy len lén mở mắt, quả nhiên hắn không có đóng cửa phòng tắm, cô ngó thấy được một phần da thịt cánh tay đang chuyển động của người đàn ông thì hơi dịch người một chút, mắt mở to quan sát.

Không bao lâu, tiếng nước từ vòi sen cũng tắt, cô hết hồn, xoay về chỗ cũ. Mùi hương thoang thoảng trên người người đàn ông ngày một gần, cho đến khi một bên giường lún xuống, cô càng thêm căng thẳng.

Tư Cảnh Hàn nhìn đồng hồ, đã gần 11 giờ, hắn đưa tay chạm vào chiếc đèn ngủ để giảm ánh sáng, rồi mở chăn nằm xuống.

Người bên cạnh hắn nằm mãi cũng không thấy người đàn ông chạm tới mình, trong lòng hơi nghi hoặc. Cô vờ trở mình để nhắc nhở hắn bên cạnh còn có một người.

Quả nhiên, nam nhân thơm mát đã vươn tay ôm lấy cô, nhưng kèm theo đó là một giọng nói trầm thấp vang lên:

“Lần sau còn thức khuya, liền phạt!”

Ách! Hắn biết cô vờ ngủ rồi? Dễ phát hiện vậy sao?

Hoắc Duật Hy rù rì lên tiếng: “Sao anh biết tôi chưa ngủ?”

“Tư thế ngủ chỉnh tề, không phải là thói quen lúc em ngủ say.”

Cô lập tức ngẩn đầu, nhìn người đàn ông, nhưng hắn đang nhắm mắt. 

Câu nói vừa rồi của hắn là gì chứ? Lúc cô ngủ say thì tư thế có làm sao?

“Anh có ý gì?”

“Ngủ đi.”

“Anh nói rõ ràng đi.”

“Nghe lời!”

Với dáng vẻ của Tư Cảnh Hàn như vậy, Hoắc Duật Hy cũng không dám làm lớn thêm. Chọc hổ cũng chớ nên chọc lúc nó đang ngủ mà!


Hơn nữa theo cô biết về người đàn ông này, hắn đặc biệt thích yên tĩnh khi ngủ, nhất là hắn đang ngủ bị người khác chọc đến thì tính khí vô cùng tệ.

Trên cao ngàn vì sao ganh đua lấp lánh, có tiếng lá ngô đồng du dương, Hoắc Duật Hy ngủ say liền bộc lộ hết bản chất khi ngủ, cô không ngừng xoay người đổi tư thế, đưa lưng về phía Tư Cảnh Hàn, cả người cong lại nhưng hai tay không quên kéo lấy cánh tay của hắn ra trước mặt ôm vào trong ngực, xem như một cái gối ôm.

Giữa mỗi lúc mọi thứ đều yên ắng và êm đềm, bỗng nhiên người đàn ông trên giường đột ngột mở mắt, hắn ngồi bật dậy, đưa tay bật đèn, hơi kéo Hoắc Duật Hy ra, nhìn xuống bụng của mình thì khuôn mặt tuấn mĩ đông lại.

Trên áo choàng ngủ màu trắng sạch sẽ, ở vị trí bụng của hắn có một mảng đỏ thẳm, lại nhìn sang Hoắc Duật Hy đang đưa lưng về phía mình vẫn ngủ say sưa không hay biết gì.

“Ư…” Bị kéo dậy, cô lim dim mở mắt, mờ mịt không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

“Tư Cảnh Hàn, có chuyện gì sao?”

Giọng nói vốn còn đang ngáy ngủ của cô bị vẻ mặt âm trầm của người đàn ông đánh tan. Nhìn đến trên bụng của hắn có một vết máu, cô hơi giật mình. Lại cảm thấy không đúng, rồi nhìn xuống chỗ bản thân vừa ngồi lên cũng đỏ một mảng.

“A…”

“Hoắc Duật Hy…” Người đàn ông rít tên cô qua từng kẽ răng. Hoắc Duật Hy mặt lúc đỏ lúc xanh, “Tôi, tôi không cố ý, làm sao tôi biết cái đó…họ hàng của tôi lại tới sớm như vậy.”

Tư Cảnh Hàn không nói nhiều đã đứng dậy, đi về phía cô, đưa tay xốc ngang cô trên vai đi vào phòng tắm.

Hoắc Duật Hy đứng trên bồn cầu nhìn Tư Cảnh Hàn, đợi hắn nói chuyện.

“Thay đồ đi.”

Hắn bỏ lại một câu này định quay ra ngoài, nhưng bị cô kéo lại. Hắn nghi hoặc nhìn cô, Hoăcs Duật Hy thấy vậy thì vuốt vuốt tóc, đảo mắt một vòng mới e dè nói:

“Cái đó…lần trước tôi dùng hết rồi, anh có thể nói với hầu gái trong biệt thự giúp tôi một tiếng không?”

Vẻ mặt của Tư Cảnh Hàn nghe xong câu này của cô đúng là biến sắc lập tức, hắn rất ít khi thể hiện cảm xúc nhiều như vậy. Lần này là biến đổi lớn quá kiểm soát của hắn rồi!

Cô gái đứng trên bồn cầu nói yêu cầu này ra rồi cũng thấy là điều không thể. Tư Cảnh Hàn cũng liệt vào loại người trọng sĩ diện, đâu giống Mặc Lạc Phàm nói cái gì cũng được, mấy chuyện xấu hổ đi làm chỉ sợ người khác không biết mà thôi.

Vấn đề là cô đâu thể mang bộ dạng rách rưới này chạy đi gõ cửa phòng lúc người khác đang nghỉ ngơi mà đòi băng vệ sinh. Gọi một cuộc điện thoại lúc nửa đêm đòi cái kia cũng cảm thấy đủ ngại, nhưng cô cũng đâu thể ngồi ở đây chờ tới sáng, gặp tình huống này đúng là khó xử mà.

Cuối cùng vẫn là người đàn ông có phản ứng trước, giọng của hắn vang lên trong đêm rất trầm, có chút lạnh: “Thay đồ trước đi.”

“Nhưng mà cái đó…”

“Tôi đi mua.”

Hoắc Duật Hy nghe xong, tai của cô sắp phát thủng! Cô không nghe lầm chứ?!

Chỉ là cô chưa thể hiện hết sự kinh ngạc của bản thân, hắn đã đi mất hút. 

Tư Cảnh Hàn ra đến phòng ngủ lại rẽ hướng vào phòng thay quần áo, cởi chiếc áo choàng tắm trên người ra. 

Nhìn bệch đỏ trên đó, hắn thấy da đầu lại căng lên. 

Đưa mắt thấy trong số quần áo Hoắc Duật Hy dùng 500 vạn đi quậy phá mua về đã được chuyển tới có một chiếc quần jean đen cao cấp, thì đưa tay lấy mặc vào.

Không biết lúc mua Hoắc Duật Hy nghĩ gì, loại quần áo nào cũng có, cả nam và nữ, mặc được hay không đều được cô đem về. 

Lúc đi ra, hắn không quên đem theo cho Hoắc Duật Hy một bộ quần áo sạch. Cô thay không lâu, đi vào phòng ngủ thì được Tư Cảnh Hàn gọi qua: “Lại đây ngồi, không được chạy lung tung.”

Cô lí nhí đi đến, ngồi xuống chỗ được hắn lót khăn giấy. Bây giờ mới để ý quần áo hắn đang mặc trên người, ngoài quần jean đen là một chiếc áo hoodie màu trắng, nhìn hắn chẳng khác gì một sinh viên tân thời. 


Mà cũng phải, bây giờ nữa đêm ra đường chẳng lẽ hắn thay tây trang ngay ngắn rồi đi mua băng vệ sinh cho cô? Hắn không lấy khẩu trang đeo vào hay ngụy trang thành người khác đã là tốt lắm rồi.

Sắp xếp xong rồi, Tư Cảnh Hàn cầm chìa khóa đi ra ngoài. Lúc hắn vặn nắm cửa, Hoắc Duật Hy chợt nhớ một điều, cô lên tiếng nói vọng theo: “Cái đó, anh mua cho tôi…loại cũ tôi vẫn hay dùng.”

“Ừ.”

Hoắc Duật Hy nghe hắn trả lời thì xấu hổ ôm mặt, thật muốn đập đầu chết đi cho rồi. Nhưng mà nói cũng nói ra rồi, có thay đổi được nữa đâu.

____________

Ngoại thành về đêm không được các dãy nhà chắn gió nên thường rất lạnh, lúc này số lượng xe qua lại cũng ít đến đáng thương. Nhìn đồng hồ một cái sắp 2 giờ sáng.

Tư Cảnh Hàn lái xe đến một cửa hàng tiện lợi 24 giờ đã là 15 phút sau đó, ở quanh đây thì đông đúc hơn hẳn vì đã vào khu vực nội thành, nhưng cũng cách trung tâm thành phố khoảng 10km. Gần đây có một trường đại học nên số lượng sinh viên lui tới rất nhiều, đặc biệt về đêm là lúc các hoạt động sôi hơn cả.

Hắn đỗ xe ven đường, chiếc Bugatti lập tức thu hút ánh nhìn của những người xung quanh. Tư Cảnh Hàn không để tâm nhiều lắm mà sải bước dài đi vào trong cửa hàng. 

Người giữ cửa hàng là một cô gái trẻ tuổi, thấy hắn vào thì lập tức đỏ mặt, đôi mắt sáng rỡ, hô hấp khó nhọc đến không nói được một câu xin chào hoàn chỉnh.

Cô chắc rằng từ lúc sinh ra đến giờ chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào đẹp trai đến như vậy, ngoài vóc dáng cao lớn thì ngũ quan tinh tế đến không thể bắt bẻ, khí khái tuy lạnh lùng nhưng lại thêm phần cao quý. Ngay cả minh tinh, người mẫu gì đó cũng không thể sánh bằng nam nhân này.

Nhưng cô càng cả kinh hơn khi thấy nam nhân đẹp trai hơn minh tinh lại lái sang kệ đồ dùng của phụ nữ, mà còn dừng hẳn trước hàng băng vệ sinh đủ màu sắc, khiến cô đứng tim không thể nói thêm lời nào.

Tư Cảnh Hàn khuôn mặt lạnh lùng từ đầu tới cuối, nhưng lúc lựa chọn bước khỏi xe trong lòng của hắn đã không lạnh lùng được nữa. Nhớ đến trước đây dù thế nào Hoắc Duật Hy cũng chuẩn bị sẵn thứ này trong nhà, cô chính là kiểu mua dự trữ, hễ giảm giá là bất chấp giá nào cũng phải lôi hắn đến siêu thị để mua. Nhưng cho dù vậy, hắn chỉ cần đẩy xe hàng, còn cô thì chọn, chứ chưa đến nỗi như ngày hôm nay, một mình hắn đến cái cửa hàng này tự tay chọn lựa.

Người đàn ông thầm thở dài một hơi, sau đó chầm chậm đưa tay ra, mất khoảng mấy giây mới có thể cầm nổi một gói lên, hắn đưa dư quang ánh mắt nhìn quanh, cũng may trong cửa hàng không có vị khách nào khác, lại đưa gói nhỏ kia lên quan sát kĩ hơn. Hắn biết Hoắc Duật Hy đã dùng loại nào, nhưng mấy năm rồi, thứ này có đổi mẫu mã hay không làm sao hắn biết, cho nên vẫn nên đọc trước đã.

Đọc xong mấy dòng chữ trên gói nọ, hắn để xuống, đôi dép lê hơi di chuyển, đồng tử màu lam chớp một cái, mi dày như cánh quạt quạt một cái, lại cầm mấy gói nữa lên.

Lúc này, cửa hàng lại xuất hiện thêm một người nữa, là một nam sinh viên.

Tư Cảnh Hàn hết hồn, hắn đặt vội đặt gói băng vệ sinh trong tay xuống, nhưng người mới vào kia ngó nghiêng tới lui rồi cũng rụt rè đi về phía của hắn đang đứng. Điều này làm cô gái giữ cửa hàng muốn ngoác miệng ra, hôm nay bọn đàn ông có hẹn với nhau ra đến cửa hàng này để mua cái này sao?

Đối với sự tình đột ngột phát sinh, Tư Cảnh Hàn chuyển sang biểu cảm lạnh nhạt như không chú ý sự tồn tại của cậu sinh viên kia, mà cố thản nhiên lựa chọn tiếp. Ấy vậy, cậu ta lại nhìn hắn, thấy hắn cầm gói màu nào thì cậu ta cũng đưa tay cầm theo. Hắn đọc thì cậu sinh viên kia cũng đọc nhưng hơi lúng túng, có vẻ như là lần đầu đi mua loại đồ này, có lẽ là cho bạn gái. Khi Tư Cảnh Hàn để xuống gói đồ trong tay mà chọn một gói khác thì cậu ta cũng để xuống, rồi chọn theo, ánh mắt vô cùng học hỏi người đàn ông đẹp trai gần đó.

Nhưng phần nhiều cậu sinh viên không để tâm quá vào mấy gói đồ phải chọn mà rất hay liếc trộm Tư Cảnh Hàn, nhìn một cái rồi lại một cái nữa, đến khi cậu ta đỏ mặt rồi tự thẹn thùng.

Thật là, rất đẹp trai!

Cậu ta dựa vào ngũ quan của Tư Cảnh Hàn thì nghĩ ắt hẳn người này cũng là sinh viên, nên vô cùng hâm hộ sự hiểu biết của hắn và quan trọng hơn là vẻ tuấn lãng kia. 

Đẹp đến nỗi tim của cậu ta phải đập liên hồi!

Cô giữ cửa hàng được Tư Cảnh Hàn gọi đến thì thầm vui mừng trong lòng, nhanh chân đi về phía soái ca lúc nửa khuya: “Thưa anh, anh cần giúp gì?”

“Nhãn hiệu này còn loại ban đêm không?” Hắn cầm gói băng vệ sinh màu xanh lam đưa cho cô gái xem, hỏi một cách vô cùng tự nhiên, mặt không đỏ, chân không run, tim không đập nhanh. Biểu cảm nhất quán với lúc hắn họp hội đồng quản trị, không xê dịch bao nhiêu, vô cùng nghiêm túc.

Còn cô gái kia thì lại đỏ mặt, nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười đẹp mắt: “Vẫn còn.”

Tư Cảnh Hàn gật đầu, nói với cô giữ hàng lấy mấy gói ban đêm rồi bản thân cầm thêm mấy gói trên kệ đi đến quầy tính tiền.

Cậu sinh viên thấy vậy cũng gom vội mấy gói, đi theo.


Trên bàn tính tiền, mặt Tư Cảnh Hàn không biến sắc, còn cậu sinh viên bên cạnh thì mặt đã đỏ tận mang tai, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn đi đâu.

Khi cô gái giữ cửa hàng đang cầm mấy gói băng vệ sinh đi qua máy tính tiền, thì có hai người phụ nữ mặc đồng phục của bệnh viện đi đến. Có lẽ là y tá của bệnh viện trong trường đại học y trực ca đêm, họ đến đây mua thức ăn nhanh.

Đập vào mắt là một người đàn ông đẹp trai đến vô thiên lý họ nhìn đến quên phản ứng, nhưng mà nhìn mấy món trên quầy tính tiền thì giật nảy mình, càng nhìn Tư Cảnh Hàn trân trối.

Hắn lúc này đã cầm sẵn túi đựng, gói băng vệ nào qua máy kiểm tra xong hắn liền cầm lên bỏ vào, cô gái kia vừa để xuống là hắn lại bỏ vào, không đợi chờ kịp người khác lại bước vào, rồi lại nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ quái.

“Của anh là 70 tệ.” Cô gái nói.

Hắn không đợi cô nói xong đã đưa thẻ tín dụng ra, cầm thẻ mà tay của cô gái phải run lên.

Là thẻ đen! 

Không giới hạn!

Trời ạ, đây là thái tử của nhà nào đây? Tim cô chắc ngừng đập mất!

Cậu sinh viên bên cạnh cũng trợn tròn mắt nhìn người đàn ông đã xách túi đồ đi ra ngoài. Cậu ta run run lấy ví ra, thanh toán: “Tiền của cô.” 

“Cảm ơn quý khách.” Trời ạ, đều là sinh viên tại sao lại có sự chênh lệch lớn như vậy chứ? Có lẽ nhìn thấy anh đẹp trai kia rồi thì tiêu chuẩn về nhan sắc của cô phải đập bỏ rồi xây dựng một tượng đài mới thôi!

Tư Cảnh Hàn mang túi đồ đi nhanh đến chỗ đỗ xe như muốn mau chóng bay khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt, thì bỗng nhớ ra một chuyện, hắn đưa tay lên nâng trán, ai biết bây giờ mặt của hắn có sắc thái nào.

Hắn dù vậy vẫn sải bước quay lại chỗ cửa hàng, lúc này ngoài cô nhân viên kia và hai người phụ nữ lúc nãy đã có thêm một khách hàng nam. 

“Giúp tôi lấy nhanh mấy loại thực phẩm giảm đau vào mấy ngày cái kia…chu kỳ đến.” Lần này hắn không nên chen vào chọn hàng thì hơn, nếu không bị những người kia chú ý thì chắc hắn không chịu nổi mà xoay người bỏ chạy mất.

Một tên sinh viên lúc nãy đã là quá lắm rồi! 

Nhưng sự yên tĩnh khiến giọng nói dù rất thấp của hắn vẫn để người khác nghe được rõ ràng. Lập tức, ngoài cô giữ cửa hàng thì còn có sáu ánh mắt khác đổ dồn về phía hắn, trên lưng Tư Cảnh Hàn mồ hôi trộm rịn ra.

Tuy vậy, khuôn mặt hắn vẫn tuyệt nhiên nghiêm túc. Cố biến bản thân trở nên thật đường hoàng, và chuyện hắn vừa nói cũng là bình thường. Hai người phụ nữ mặc trang phục của bệnh viện lại xì xầm to nhỏ vào tai nhau, nhìn về phía hắn rồi lại cười khúc khích. Người khách nam thì là một người bảo vệ trung niên, nhìn nhanh qua hắn rồi cũng tự thấy xấu hổ quay lại kệ hàng mình đang chọn.

Lúc cô gái đem mấy loại thức ăn và trà gói các loại đến cho Tư Cảnh Hàn chọn, hắn đều lấy hết không chút do dự. Khi tính tiền, cô gái không nhịn được cảm thán:

“Anh à, bạn gái của anh thật hạnh phúc.” Bên cạnh đó cũng thầm ghen tỵ với cô gái kia của người đàn ông này. Chẳng những có được người đàn ông vừa có tiền, nhan sắc lại cực kỳ mê hoặc mà còn yêu thương cô gái kia đến nỗi nửa đêm lái xe đến đây mua loại hàng này. Đâu phải đàn ông nào cũng chịu bỏ sỉ diện ra làm đến thế, đã vậy còn rất quan tâm không quên mua luôn cả thực phẩm giúp giảm đau nữa chứ.

Tư Cảnh Hàn nghe cô nói kia nói vậy, trả lời nhàn nhạt: “Cô ấy không phải bạn gái của tôi.”

“Vậy sao?” Cô gái hơi ngạc nhiên, có chút tò mò.

“Cô ấy là mẹ của con tôi.” 

Dù hiện tại thế nào, thì đứa bé của ba năm trước chính là con của hắn, mà mẹ ruột của nó trên đời chỉ có mình Hoắc Duật Hy.

Cô là mẹ của con hắn.

“Kết hôn sớm vậy sao? Trông anh còn rất trẻ nha.”

Hiếm khi thấy Tư Cảnh Hàn nở một nụ cười, nhưng lần này khóe môi của hắn lại cong lên: “Cảm ơn.” Ngoài ra cũng không nói thêm điều gì mà nhanh chóng rời đi trong sự tiếc nuối khôn nguôi của cô gái giữ cửa hàng.

Thêm mấy trung thu nữa, hắn đã ba mươi rồi, cũng không là cái tuổi người ta hãy còn sửa soạn. Nếu không có đoạn thời gian đó, nếu không phải thân thế của hắn thì có lẽ, cũng giống như bao người đàn ông khác trong xã hội này, hắn bây giờ đã có một gia đình một vợ và những đứa con rồi.

Chỉ tiếc, thế giới đáng sống đó không dành cho loại người như hắn. Hắn sinh ra, cuộc đời không phải dành cho những điều giản dị, bình thường nhưng thật tốt đẹp đó.

Bởi vì, hắn là đứa con của một tội ác sinh ra. Bởi vì….

Tư Cảnh Hàn lập tức dừng lại mọi suy nghĩ, hiện tại hắn đã biết lý do vì sao hai người phụ nữ mặc đồ của bệnh viện lại nhìn hắn sau đó cười khúc khích.

Ngay cả đôi dép lê từ biệt thự cũng được hắn mang đến đây rồi, còn có gì mà không thể nữa chứ?

Bất giác hắn đưa tay che miệng, mặt có chút chuyển biến, ửng hồng.

_______________


Hoắc Duật Hy nghe tiếng động cơ dừng dưới sân thì biết Tư Cảnh Hàn đã về đến. Cô đứng chờ sẵn, chủ động mở cửa phòng cho hắn.

Người đàn ông mặt lạnh như tờ, giống như cả thế giới đều mắc nợ mình vậy. Quăng túi đồ vào lòng của cô, hắn không nói tiếng nào đã đi vào phòng thay quần áo.

Cô thấy thế cũng không quá để tâm, mang đồ chạy vào nhà tắm. Lúc thay xong, mở cửa đi ra nào ngờ Tư Cảnh Hàn đã chắn trước mặt. Hoắc Duật Hy thoải mái xong thì vui vẻ hẳn ra, cười lấy lòng:

“Cảm ơn anh…á…” Cô chưa nói xong đã bị hắn xốc ngang lên vai, giống hệt lúc nãy.

“Bộp” lập tức mông cô truyền đến một trận ê ẩm và một giọng nói hết sức u ám của Tư Cảnh Hàn truyền tới:

“Lần sao còn hư như vậy nữa không?” 

Người đàn này ông bây giờ mới bắt đầu tính sổ sao?

Hoắc Duật Hy quẫy hai chân, bị vỗ lên mông thêm mấy cái, cô khóc không ra nước mắt: “Không…không dám nữa, lần sao nhất định sẽ chuẩn bị sẵn mà, đừng đánh…a đau…”

Tư Cảnh Hàn đặt cô lên giường, ga trải giường đã được thay mới tinh, là lúc nãy hắn đi cô đã tranh thủ làm.

“Đại tiểu thư sao lại có người hậu đậu như em chứ?” Tư Cảnh Hàn cũng theo cô nằm lên giường, giọng có chút than nhẹ.

Hoắc Duật Hy ôm mặt cười hai tiếng, biết hắn không phải đang tức giận mới quay sang nhìn hắn, tò mò mà đánh bạo hỏi: “Vậy lúc nãy…anh mua ở đâu thế?”

“Cửa hàng tiện lợi.”

“Có gặp ai khác không? Là người đến mua đồ đó.”

“…” Đối với câu hỏi này của cô, nam nhân dừng một chút, nghĩ đến nam sinh viên luôn chăm chú nhìn hắn, rồi ba vị khách kia nữa, hắn mới nói: “Không có.”

“Thế người bán hàng là nam hay nữ?”

“Hoắc Duật Hy, đi ngủ!” 

Tư Cảnh Hàn trở mặt, kéo cô phải xoay người đưa lưng về phía hắn nhưng cô không chịu, muốn xoay lại nhìn hắn. 

“Anh sao vậy, trả lời tôi đi. Có phải là nữ không, hả? Này…đừng thế chứ.”

Người đàn ông đành dùng sức kẹp chặt cô trong ngực, không cho nhúc nhích, vì sợ cô nhìn thấy vẻ mặt của hắn bây giờ.

Hoắc Duật Hy đột nhiên cười khúc khích, khiến ai đó chột dạ.

“Không được cười!”

“Ha, tôi biết rồi, tôi nói đúng phải không?”

“Bộp”

“Ui da….đau!” Hoắc Duật Hy xoa xoa mông.

“Đi ngủ, còn cười thì rút hết tiền trong tài khoản của em trừ nợ.”

“Anh vô lý!”

“Còn trả treo?”

Quả nhiên, Hoắc Duật Hy nín thin thít, dù vậy vai của cô vẫn run lên bần bật. Người đàn ông thở dài hết cách, đưa tay hạ ánh sáng, rồi lần nữa đe dọa ép cô đi ngủ.

Đêm nay rất lạ, giấc ngủ đến với hai người êm ái một cách thật dịu dàng.

Khi một mối quan hệ bắt đầu hòa hợp, có những thứ tình cảm cũng bắt đầu thay đổi, hoặc là từ trước đến giờ vẫn chưa từng thay đổi. Chỉ tại con người ép nó phải giấu đi.

Ngô đồng, ngô đồng, phượng hoàng của ngươi không đến, ngươi thật sự chấp nhận cô độc đến già sao?

Phượng hoàng của ngươi rốt cuộc là ai?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.